Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 67: Trong hiểm cầu phú quý
Đông Hán còn chưa kịp làm Tần Thiên hộ ngột ngạt thì Tần Thiên hộ lại bất ngờ khiến Đông Hán thêm bực.
Thái giám Đông Hán tuy rằng mất đi nhược điểm trên thân thể, nhưng vẫn có nhược điểm khác để nắm.
Hai ngày trôi qua, Đinh Thuận hồi báo cho Tần Kham, theo dõi Lưu Lang
thì phát hiện, thì ra Lưu Lang tới Nam Kinh là để bí mật móc nối với một người.
“Móc nối với ai?” Tần Kham nhíu mày, trong đầu giống như lóe lên một ký ức quen thuộc, nhưng muốn bắt lại không bắt được.
” Một phụ tá trong vương phủ của Nam Xương Ninh, họ Trần, tên Thanh Nguyên.”
Tần Kham ngây người một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!
Đúng rồi! Ninh vương!
Trong Lịch sử Lưu Lang hai năm sau sẽ được hoàng đế Chính Đức phó thác
làm thái giám thủ bị Nam Kinh, về sau thông đồng với Ninh vương, âm thầm cấu kết, khi Ninh vương tạo phản Lưu Lang đã hẹn với hắn, ở trong thành Nam Kinh phục sẵn một nhánh kỳ quân, định cùng Ninh vương nội ứng ngoại hợp, muốn phá Nam Kinh.
Thì ra lúc này hắn đang móc nối với Ninh vương.
Mí mắt Tần Kham giật giật, hiện giờ Ninh vương vẫn chưa lộ ra ý làm
phản, chuyện liên quan tới phiên vương Đại Minh, phiền toái rất lớn.
Nghĩ nghĩ, Tần Kham nói: “Việc này không thể tiết lộ ra ngoài nửa câu,
phái người bắt Trần Thanh Nguyên, ta muốn một mình thẩm vấn hắn, gọi hai huynh đệ đáng tin chiếu ứng.”
“Vâng.” Đinh Thuận không hiểu vẻ mặt của Tần Kham vì sao ngưng trọng như vậy, nhưng vẫn thành thật tuân mệnh.
……
Tần Kham xử lý thật sự rất thận trọng.
Trong Thiên hộ sở Thành đông có một gian sương phòng hẻo lánh, Tần Kham
sai người bao vây phạm vi mấy trượng quanh sương phòng, bất kỳ ai cũng
không thể ra vào, Đinh Thuận tự mình động thủ, chỉ hơi dọa một chút, tên Trần Thanh Nguyên liền sợ tới mức cái gì cũng khai. Hắn dù sao cũng chỉ là phụ tá, không phải tử sĩ của Ninh vương, từ cổ chí kim, văn nhân
vĩnh viễn mềm nhanh nhất.
Mục đích Trần Thanh Nguyên móc nối với Lưu Lang rất đơn giản, nhận ủy
thác của Ninh vương, xin Lưu Lang hỗ trợ mua chuộc quan viên của cục chế tạo và Công bộ kinh sư, âm thầm mua hai vạn kiện binh khí chế thức của
Đại Minh, súng điểu một ngàn cây, hỏa khí các thức kiểu…
Sau khi hỏi ra Khẩu cung, ngay cả Đinh Thuận thần kinh thô trán cũng túa mồ hôi lạnh.
Một phiên vương chỉ được cho phép giữ lại tam vệ binh mã, vô duyên vô cớ mua nhiều binh khí hỏa khí như vậy, là đều heo cũng biết Ninh vương
muốn làm gì.
” Thiên hộ đại nhân…” Thanh âm của Đinh Thuận run run, sắc mặt tái nhợt.
“Có phải cảm thấy hai chân như nhũn ra, đũng quần ươn ướt hay không?” Tần Kham cố cười với hắn.
“Đúng vậy… sao Đại nhân biết?”
“Bởi vì cảm giác của ta cũng giống như ngươi.” Mặt Tần Kham hiện ra vẻ khổ sở.
Phiền toái này là tự tìm tới.
Học được học được một bài học của nhân sinh, làm người không có lòng cầu tiền thì không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ
chẳng những hại chết mèo, cũng sẽ hại chết người.
Ví dụ như một Thiên hộ và bách hộ nào đó của thành đông Nam Kinh.
Ninh vương, một Vương gia dã tâm bừng bừng, từ sau Tĩnh Nan Thành tổ
hoàng để sửa Ninh vương nhất mạch thành Nam Xương, Ninh vương liền âm
thầm bắt đầu có âm mưu tạo phản, bọn họ không cam lòng bị Thành tổ hết
chim bỏ ná, vì thế lịch đại Ninh vương đều có lòng cầu tiến.
Có thể lý giải tâm tình của Ninh vương, dù sao hùn vốn làm ăn cuối cùng
lại mạc danh kỳ diệu biến thành người làm thuê, chẳng ai vui được cả, đã thế điều thứ nhất của tổ huấn nhất mạch Ninh vương đó là “Vĩnh Lạc là
đại phiến tử” . Đâu có được chia cai trị giang sơn, kết quả còn là
Vương gia không quyền không thế, suy bụng ta ra bụng người, Tần Kham cảm thấy nếu thay mình là Ninh vương thì chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được mà
làm phản, bằng không thì cục tức này quả thực khó mà nuốt trôi được.
Tâm tình có thể lý giải, nhưng hành vi không thể dung túng.
Tần Kham rất rõ ràng kết quả sau khi tạo phản của Ninh vương, cho nên xếp hàng không hề có áp lực.
Đổi góc độ mà nghĩ, tim của Tần Kham đập rất nhanh.
Chuyện này vận tác không tốt, khả năng sẽ bị Đông Hán thậm chí Cẩm Y vệ
diệt khẩu, nhưng nếu vận tác tốt thì sao? Nói không chừng sẽ là công
lớn.
Chuyện liên quan tới phiên vương, hơn nữa là đại sự mưu phản, Tần Kham đang cân nhắc mình có cần đi một hồi dây thép không.
Phân phó nghiêm mật tạm giam Trần Thanh Nguyên, Tần Kham một mình trở về phòng viết một phong thơ.
Phong thư này là viết cho Chỉ huy sứ Mưu Bân.
Trong thư Tần Kham dùng ngữ khí khiêm tốn trung thành, kể lại một lượt
chân tướng của cả sự kiện, cuối cùng nói cho Mưu Bân hay, biết chuyện
này chỉ có ngươi, ta cùng với một bách hộ dưới trướng mà thôi, trừ những điều này ra thì Tần Kham không nói thêm một câu thừa nào.
Chỉ cần Mưu Bân khi đọc thư đầu đột nhiên không bị cửa kẹp, tin rằng hắn sẽ có lựa chọn thích hợp. Trần Thanh Nguyên có thể một đao giết đi,
coi như việc này chưa hề xảy ra, cũng có thể trở thành một quân cờ, một
phần công lao giành được ân sủng.
Mà Tần Kham, thì hoàn toàn vô hại đối với Mưu Bân.
Viết xong thư, Tần Kham đưa thư cho Đinh Thuận, phân phó hắn lập tức
khởi hành, dẫn người áp giải Trần Thanh Nguyên tới kinh sư, nhất định
phải một mình gặp mặt Mưu Bân, không thể tiết lộ một chữ cho người
ngoài.
Đinh Thuận Biết rõ lợi hại vội vàng đáp ứng, lập tức gọi mấy huynh đệ thường ngày tin tưởng nhất khởi hành vào kinh thành.
Về phần Lưu Lang kia, Tần Kham lựa chọn chẳng quan tâm, chuyện nếu đã bị Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ biết được, vận mệnh của Lưu Lang không phải do hắn quyết định.
Xử lý xong phiền toái khó giải quyết này, Tần Kham mới phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt phi ngư phục trên người.
Hắn vốn không phải người thích mạo hiểm, chỉ có điều toàn tự trách mình
tay thối, tự tìm phiền toái như vậy, nếu tránh không khỏi, đành phải
dùng nó để đặt cược đổi lấy phú quý, hắn cũng cược tính cách của Mưu
Bân, trong lịch sử Mưu Bân là người rất chính trực, hơn nữa cũng rất
cứng cỏi, giữa thời Minh, lịch đại Chỉ huy sứ phần lớn thối khắp sử
sách, chỉ độc có Mưu Bân là Chỉ huy sứ rất có thiện, hơn nữa làm người
khôn khéo giỏi giang, hắn chắc sẽ biết lợi dụng tất cả điều kiện có lợi
bên cạnh như thế nào, để giành lấy mấy phần vinh quang trước mặt hoàng
đế.
Đinh Thuận đã xuất phát, điều Tần Kham hiện tại có thể làm chỉ là chờ
đợi phản ứng của Mưu Bân, rất không thích loại cảm giác bị vận mệnh đùa
bỡn này, Tần Kham càng cảm thấy quyền lực thật quan trọng.
Muốn thay đổi tất cả hiện tại, chỉ có nắm giữ được quyền lực lớn hơn, càng lớn càng tốt.
Về nhà thì đã là lúc chạng vạng, thể xác và tinh thần mỏi mệt, Tần Kham
vừa vào nội viện còn chưa kịp thở thì phát hiện một chuyện khiến hắn vô
cùng kinh hãi.
Đỗ Yên mặc váy màu xanh nhạt, bàn tay trắng nõn bưng một cái nồi vội
vàng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tần Kham đang sợ tới ngẩn người, Đỗ
Yên lộ ra vẻ mặt vui sướng vạn phần.
“Ngươi đã về rồià? Mau, chuẩn bị ăn cơm, đây là món ta học được từ đầu bếp nữ trong nhà ở Thiệu Hưng.
Giống như một tia sét bổ thẳng vào ót Tần Kham, Tần Kham giật lấy cái
nồi trong tay Đỗ Yên, nhìn thịt nướng tỏa khói trong nồi, mặt run run
mấy cái, hốc mắt lập tức đỏ ửng.
“Liên Nguyệt, Liên Tinh, chủ mẫu của các ngươi nhẫn tâm quá, buổi sáng
khi thấy các ngươi còn vui vẻ, buổi tối các ngươi không ngờ biến thành
một nồi thịt nướng.” Tần Kham không thể kiềm chế nổi, bưng cái nồi nồi
thâm tình chân thành, khóc không thành tiếng: “. . . Phân lượng hình như hơi ít.”