Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 51: Cố nhân gặp lại


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 51: Cố nhân gặp lại

Từ lúc xuyên qua tới nay,
Tần Kham thiên tân vạn khổ lừa Đường Dần xuất bản thơ, biên soạn Tây Du
kí, vì kiếm bạc mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vất vả kiếm được mấy trăm lượng bạc, trong nháy mắt đã tiêu sạch, lúc này cái túi đựng bạc
so với mặt Tần Kham còn sạch trơn hơn.

Tim Tần Kham như vỡ nát.

Thì ra nuôi dưỡng cơ quan quốc gia không ngờ tốn tiền như vậy, đây còn
chỉ là một bách hộ cơ sở nhất trong quan quân Đại Minh, ngẫm lại mới
thấy kỳ thật lịch đại hoàng đế của Đại Minh đều rất đáng thương, làm
hoàng đế cũng không dễ dàng gì, cái đám đang nhẫn nại một lòng một dạ
mưu triều soán vị thực ra nên tỉnh táo hơn một chút, nghĩ kỹ lại xem
cái hành vi mưu triều soán vị này liệu có lời thật hay không, vốn có thể ném trách nhiệm cho người khác, nhưng lại hết thảy muốn cướp tới đổ lên đầu mình, ngu hay là không ngu?

Suốt cả một buổi chiều, Tần Kham ngơ ngác ngồi trong nội thất, tay nắm
chặt cái túi da trống không, hai mắt đờ đẫn vô thần, giống như tiếc
thương tuổi thanh xuân và cả… bạc đã trôi qua?

Chỉnh đốn nội bộ, mấy trăm lượng bạc đổi lấy sự trung thành của các
huynh đệ dưới tay, Tần Kham rất rõ ràng, loại trung thành này chỉ là tạm thời, thời hạn có hiệu lực của nó là trước khi tiêu hết bạc.

Huống chi còn có một Đồ Tổng kỳ ở bên cạnh như hổ rình mồi, nếu Tần Kham có sai lầm gì, tên Đồ Tổng kỳ dã tâm bừng bừng này sẽ không chút do dự
kích động các huynh đệ gây chuyện, lấy mất mất quyền lực của hắn, Tần
Kham nếu còn muốn tát hắn nữa, chỉ sợ cũng không dễ dàng phục chúng.

Vuốt cằm, Tần Kham đang suy ngẫm, phải cho Đồ Tổng kỳ một giáo huấn cả
đời khó quên mới được, nếu không bên cạnh luôn có một đôi mắt cứ rình mò hắn, cái chức bách hộ này thật sự là làm rất ức chế.

Thu mua mấy huynh đệ tâm phúc, nửa đêm tóm hắn nhét vào bao tải đánh cho mấy gậy.


Nếu đổi lại là người khác rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tần Kham sẽ hảo tâm khuyên hắn đập đầu vào tường mà chết đi.

Ngày tháng yên bình chưa được bao lâu thì phiền toái lại tới.

Phiền toái lần này tới rất kỳ quái.

Lúc Chạng vạng, Tần Kham triệu tập các huynh đệ ở trong sân, đang nói
mấy lời trống rỗng như “Báo hiệu hoàng ân, tử nhi hậu dĩ” thì cửa viện
bị người ta đá tung, một thanh âm kiêu ngạo đến cực điểm truyền đến.

“Tên hỗn đản nào nói ta mà dám đến thì hắn sẽ dám đánh? Mau cút ra đây nhận chết đi.”

Vừa dứt lời thì một đám nhân thủ ăn mặc như gia phó hộ viện cầm gậy gộc ùa vào sân.

Đám người Hung thần ác sát vây quanh một vị công tử tay cầm chiết phiến, áo dài màu trăng, lưng đeo đai ngọc, lỗ mũi nghếch lên trời tiêu sái
tiến vào.

Tần Kham tập trung nhìn vào nhìn, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Từ Bằng Cử này đến đâu cũng mang cái bộ dạng đáng đánh như vậy, mình
thật sự đã xem nhẹ trình độ hống hách của tiểu công gia ở Nam Kinh rồi.

Trong đám thuộc hạ Cẩm Y vệ đang ngạc nhiên đứng đầy cả sân, mắt Đồ Tổng kỳ hiện lên một tia đắc ý, vừa hay bị Tần Kham tóm được.

Lửa giận trong lòng Tần Kham xộc lên, hắn đột nhiên minh bạch là có chuyện gì.

Bắn tiếng chọc giận tiểu công gia, khích hắn tới cửa gây hấn, mượn đao giết người.


Tốt lắm, tính kế thủ trưởng thì không nói, còn muốn đấu đá nội bộ.

Từ rất xa, tiểu công gia Từ Bằng Cử vẫn kiêu ngạo như thiên nga trong
đàn vịt, lỗ mũi luôn nghếch lên trời, miệng gào thét không ngừng.

” Thiên hộ sở rách nát kia của các ngươi, ta nói hủy là hủy, Lôi Hồng
ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, sao? Cảm thấy ta có gan dỡ Bách hộ sở này của các ngươi không? Đúng là chuyện nực cười, ồ, kia có phải
là…”

Từ Bằng Cử nhìn Tần Kham đang đứng phía trước mỉm cười, không khỏi ngây ra, tiếp theo thì kinh hỉ thốt lên: “…Pizza huynh!”

Tần Kham: “… …”

Xem lời nói của tên trướng này kìa, có tên nghiêm chỉnh thì không gọi, không ngờ lại gọi… Pizza

Không nhìn tiểu công gia nhiệt tình chẳng giống ai, Tần Kham hậm hực
quát to: “Cẩm Y vệ chính là ưng khuyển của hoàng gia, sao có thể sợ một
lũ ác nô gia phó do đám quyền quý hoàn khố nuôi dưỡng? Các huynh đệ,
đánh cho ta!”

Đám Cẩm Y vệ vừa rồi còn ngây ngốc đứng đó không dám động đậy nghe thấy
những lời này của Tần Kham, đều quay đầu kinh dị nhìn chằm chằm Tần
Kham.

Từ trong ánh mắt của bọn họ, Tần Kham nhìn ra được, đây là một loại ánh mắt đang nhìn thằng điên.

Yên tĩnh trầm mặc một lúc, vẻ vui mừng trong mắt Đồ Tổng kỳ chợt lóe,
hắn chính là chờ, muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, chỉ cần để bách hộ đại nhân

mới tới triệt để đắc tội với tiểu công gia, như vậy kết cục của hắn.

Đồ Tổng kỳ bỗng nhiên giơ Tú Xuân đao trong tay lên, quát to: “Bách hộ
đại nhân bảo chúng ta đánh, các huynh đệ, chúng ta phụng mệnh mà làm!
Tiểu công gia, xin lỗi, quân lệnh khó cãi.”

Ầm!

Huynh đệ dưới tay Đồ Tổng kỳ không chút do dự giơ cầm vỏ đao đánh nhau với đám gia phó hộ viện của phủ Ngụy quốc công.

Đinh tổng kỳ do dự nhìn nhìn sắc mặt Tần Kham, thấy Tần bách hộ chân
không động đậy, đứng như Thái Sơn, bộ dạng tự tin, Đinh tổng kỳ đã thề
quên mình phục vụ cũng không do dự nữa, cầm vỏ đao dẫn các huynh đệ xông vào đám người.

Từ Bằng Cử hiển nhiên không ngờ Tần Kham lại đột nhiên ra đạo mệnh lệnh
này , không khỏi ngẩn người, tiếp theo khẩn trương: “Ê, pizza huynh, thế này là sao? Ngươi không nhận ra ta à. Con mẹ nó, thằng nào đánh ta?”

Nhân lúc Từ Bằng Cử thất thần, Đồ Tổng kỳ đang núp ở chỗ kín thình lình đập một vỏ đao vào tay Từ Bằng Cử.

Tính tình của Từ Bằng Cử vốn cũng không tốt lành gì, sau khi ăn đòn thì cuối cùng cũng nổi giận.

” Đánh cho ta! Đánh mạnh vào cho ta!”

Một hồi hỗn chiến bắt đầu.

Trong viện tử nho nhỏ, hơn hai trăm người lao vào quần nhau, trong nhất
thời người ngã ngựa đổ, tiếng kêu đau vang lên không ngớt, vô số nước
miếng đạn lạc xẹt qua, bắn lên khói bụi sát khí, trường hợp loạn tới rối tinh rối mù.

Trong cơn hỗn loạn, Từ Bằng Cử một thân thảm hại trải qua gian khổ, cuối cùng cũng ra sức chen được tới bên cạnh Tần Kham, đang khí định thần
nhàn đứng xem chiến cuộc

“Ê, họ Tần, ngươi điên rồi à! Người quen ngươi cũng đánh? không nhận ra ta à?” Từ Bằng Cử cả giận nói.


Tần Kham chậm rãi nói: “Ngại quá, giờ ta mới nhận ra ngươi.”

“Ngươi… ở Thiệu Hưng đánh ta một lần còn chưa đủ, ở đây cũng lại đánh tiếp?” Từ Bằng Cử ôm cánh tay vừa sợ vừa giận.

Tần Kham liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: “Ta đâu có đánh ngươi.”

“Thủ hạ của ngươi đánh ta!”

“Ai đánh ngươi thì ngươi đi mà đánh lại, tiểu công gia chẳng lẽ đột
nhiên ăn chay niệm phật à?” Ngữ khí vẫn không mặn không nhạt.

Từ Bằng Cử nghi hoặc nhìn hắn: “Ta đánh thủ hạ của ngươi, ngươi không ghi hận ta à?”

Lúc trước đã nói công nhận Tần Kham là bằng hữu, Từ Bằng Cử đối với bằng hữu vẫn rất nghĩa khí.

Tần Kham mỉm cười nói: “Ngươi đánh thủ hạ khác của ta thì ta khẳng định ghi hận, có điều ngoại trừ cái tên vừa rồi.”

Từ Bằng Cử ngây ra, sau khi bình tĩnh nhìn hắn một lúc thì buồn bã thở
dài: “Ta cảm thấy mình mình giống như lại bị ngươi tính kế…”

Khi xoay mặt lại, vẻ mặt của Từ Bằng Cử đã trở nên dữ tợn đáng sợ, chỉ
vào Đồ Tổng kỳ ở giữa sân đang nhảy lên nhảy xuống, biểu hiện hết sức
hoạt bát, Từ Bằng Cử quát to: “Người đâu, đánh cho tên vừa rồi đánh ta
đến cha mẹ hắn cũng nhận không ra thì thôi.”

“Vâng!” Đám ác phó ầm ầm tuân mệnh.

Ngay sau đó, một đám người khóa chặt mục tiêu, vây tới, triển khai sự quần ẩu vô cùng tàn ác với Đồ Tổng kỳ.

Trong Hỗn chiến, Đồ Tổng kỳ vừa sợ vừa tức: “Các ngươi vì sao chỉ đánh một mình ta…”

Thanh âm kháng nghị càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì biến mất….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.