Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 5: Ác mộng nha môn!
Ban đầu lúc còn ở Tần trang nhà đông trộm con gà, nhà tây bắt con chó… Tần
Kham nhất định không ngờ tới mình cũng có ngày gặp báo ứng.
Vừa bước vào Thiệu Hưng thành mấy bước thì toàn bộ tái sản của Tần Kham
đã bị trộm mất, không những thế mà hắn còn bị kéo lên báo quan.
—— Haizz… bất luận đi ra ngoài hay là vào thành thì đúng ra đều phải chọn cái giờ hoàng đạo mới phải a.
“Cô có biết ta mất bao nhiêu bạc hay không? Mười hai lạng a…! Ta cũng
đã xui xẻo như thế rồi mà cô còn muốn kéo ta đi báo quan, cô còn là
người sao?” Tần Kham đã có chút phẫn nộ rồi, hai tay nắm chặt thành nắm
đấm gào lên.
Lòng hắn đang rỉ máu.
Mỹ nữ cười lạnh: “Ngươi biết rõ ta đang đuổi trộm, chẳng những không
giúp mà còn ngáng chân khiến ta bị thương, ngươi còn là người sao?”
Tần Kham cứng miệng, cái nhau với gái đẹp chưa bao giờ là điểm mạnh của hắn, cả hai đời đều như thế.
Ngây người hồi lâu thì Tần Kham rốt cục thở dài: “Ta… quả thực không phải là người.”
Mỹ nữ tự nhiên cười rộ lên, sau đó nghiêm mặt, không nói thêm gì mà nắm chặt tay áo của hắn kéo ra ngoài hẻm.
“Ngươi có phải là người hay không chúng ta nói cũng không ăn thua, để cho huyện tôn đại nhân phán đi!”
“Vị cô nương này, huyện tôn đại nhân rất bận đấy, không cần làm phiền hắn… Giải quyết riêng a! Chúng ta giải quyết riêng…”
“Ngươi bây giờ chẳng còn đồng nào, lấy cái gì để cùng ta giải quyết riêng?”
“Lấy thân đền đáp… Cô nương, đừng kéo nữa, tay áo bị cô kéo hư mất… Uy uy, sao khuyên mãi mà cô không nghe thế? Nha môn là nhà cô mở hay sao?”
“Không sai, nha môn chính là nhà ta mở đấy! Đồ khốn không biết phải trái, đi theo ta!”
************************************************** ********
Tần Kham phát hiện người Minh triều có ý thức pháp luật rất mạnh, đặc biệt là loại chân dài này đấy.
Lực tay mỹ nữ lớn vô cùng, đàn ông như Tần Kham không ngờ vùng vẫy cỡ
nào cũng không thoát được… Vậy nên dưới ánh mắt ngạc nhiên của người đi
đường hai người kéo kéo cản cản một lúc thì đã đến nha môn.
Va chạm dân sự nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi như vậy, Tri phủ nha môn Thiệu
Hưng khẳng định là không thèm quan tâm đấy. Nghiêm chỉnh mà nói thì
chuyện này chắc chắn nha huyện Sơn Âm sẽ không quản, may ra thì chỉ có
hội phụ nữ là còn quản, đấy là nói nếu như Minh triều có hội phụ nữ.
Đáng tiếc cô gái chân dài này hôm nay một mực nhất định cùng hắn cá chết lưới rách, chết sống cũng phải kéo hắn đi gặp quan, rất có dáng vẻ muốn đem tổ kiến nhỏ đập sụt cả con đê to lớn.
Sự tình này thật ra là một chuyện nhỏ, có điều Tần Kham dần dần phát
hiện ra rằng chỉ sợ trong lòng cô nương này không hề cho là như thế rồi.
Một cô nương thiên kiều bá mị, tư sắc khuynh thành bị ngáng chân ngã bẹp trên đường cái, chẳng những chảy máu bị thương, hơn nữa còn té sấp mặt
khó coi trước mắt bao người như thế thì mặt mũi tiểu thư nhà người ta đã bị ném sạch sành sanh. Nếu là ai thì cũng sẽ thẹn quá hoá giận!
Chỉ khổ thân Tần Kham, hắn có một loại bi thương kiểu như họa trời giáng vậy.
Phật gia nói, mọi thứ đều có nhân quả báo ứng, thiện hữu thiện báo, ác
hữu ác báo. Tần Kham đại khái thuộc về loại sau, tiền bị trộm sạch không nói mà còn lơ ma lơ mơ bị kéo lên quan. Nếu vừa rồi quả như nhân phẩm
hắn thoáng bộc phát một chút, chỉ cần tỏ vẻ tí ti thái độ thấy việc
nghĩa nhảy bổ vào làm thì chắc hẳn hiện tại kết quả đã khác…
************************************************** ********
Bị kiện đương nhiên là việc phiền toái, Tần Kham đời này hận nhất chính là phiền toái.
Nha môn tri phủ được bao phủ bằng dãy tường bao quanh theo hình chữ bát
(八), cùng với tưởng tượng của Tần Kham có khác biệt là cửa chính còn gọi là ‘hình môn’ hiện được đóng chặt. Còn cửa hông bên trái được gọi là
‘sinh môn’ đang mở, ở đó cũng không có hai hàng nha dịch nghiêm nghị
đứng gác chờ ngươi đến báo án, càng không có chuyện vừa tới cửa đã nhào
vào đánh trống kêu oan như trong phim truyền hình rồi. Trong thực tế
trống kêu oan ở cửa nha môn là không thể đập loạn đấy, nếu không có
thiên đại oan tình thì đừng có mó vào cái trống này vẫn tốt hơn, bởi vì
một khi đánh trống thì có nghĩa là người báo án nhất định không có ý
giải quyết êm thấm rồi, quyết tâm muốn làm lớn. Nếu ngươi gõ trống mà
lại báo lên một ít việc lông gà vỏ tỏi thì Huyện lệnh lão gia tất nhiên
sẽ không nói hai lời đánh ngươi trước mấy chục côn, sau nặng thì lưu
vong sung quân hoặc phán vài năm tù.
Mỹ nữ hiển nhiên cực hiểu những quy củ này nên nàng còn không có giận
tới mức điên cuồng đánh trống kêu oan mà chỉ lẳng lặng dắt Tần Kham từ
sinh môn đi vào bên trong.
Một gã trung niên mặc đồ nha dịch vốn đứng sau cửa, thấy hai người Tần Kham lôi lôi kéo kéo đi vào thì không khỏi ngẩn người.
“Cáo trạng! Ta muốn cáo trạng! Ngươi, đi đem huyện tôn đại nhân mời
đến!” Mỹ nữ lên giọng tựa như đang sai bảo người hầu trong nhà, ngang
ngược oai vệ.
Tần Kham mồ hôi lạnh ồ ồ đổ ra, sắc mặt xanh ngắt tựa như măng tây mùa đông.
Mất sạch tiền lại còn bị kiện, hết lần này tới lần khác còn đụng phải
một ả đàn bà thấy lý không thấy tình, Tần Kham khiêm tốn cảm thấy nỗi
oan ức của mình bèo ra cũng đã quá đủ tư cách gõ trống kêu oan rồi…
Nha dịch trung niên biểu lộ hết sức đặc sắc, nhất là ánh mắt nhìn mỹ nữ
tuyệt đối là như đang nhìn một loại dã thú vô cùng hung ác, tuyệt đối
kính sợ… Á đù, xem ra nha dịch là có biết vị mỹ nữ kia, nói cách khác,
mỹ nữ có lẽ thường xuyên lôi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đến cáo trạng, đã thành khách quen của nha môn rồi. Bởi vậy nói xa hơn một chút thì vị mỹ nữ kia sau khi tới tuổi mãn kinh chắc chắn sẽ trăm phần trăm bị mọi
người gọi là “Nhiều chuyện”, “Bà tám”…
Bà tám nhỏ bây giờ uy phong hết sức cường đại, dáng vẻ bễ nghễ hoàn vũ,
khí thế hoành tảo thiên quân. Nha dịch trung niên hiển nhiên bị loại khí thế này khuất phục, hắn biểu lộ cổ quái liếc Tần Kham, không nói một
câu quay đầu liền đi về phía nha môn.
Tần Kham bị cái nhìn của nha dịch trước khi đi nhìn đến toàn thân sợ run rẩy, sau đó hắn liền lâm vào trầm tư…
Mỹ nữ vẫn nắm chặt tay áo Tần Kham tựa như còn sợ hắn chạy thoát, nàng
bỗng quay đầu nháy mắt với hắn một cái, ngữ khí ác liệt hỏi: “Này, ngươi đang suy nghĩ gì?”
Tần Kham thành thành thật thật nói: “Ta suy nghĩ tới ánh mắt vị nha dịch kia vừa nhìn ta, thật kỳ quái…”
“Có gì mà kỳ quái?”
“Ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ cảm thông…”
“Cảm thông cái gì?”
“Chính là giống như… thương xót ta bị rắn độc cắn một cái hết thuốc chữa rồi vậy.”
************************************************** ********
Cũng không lâu lắm, nha dịch trung niên đã trở về, thần thái rất cung
kính nói cho Tần Kham cùng mỹ nữ là huyện tôn đại nhân đang chờ hai
người trong nhà sau nha môn.
Tần Kham rất mẫn cảm nhìn ra được là thần thái cung kính của nha dịch nọ tuyệt đối không phải là hướng về phía hắn…
Tranh chấp dân sự nho nhỏ không có khả năng được thẩm lý ở trên đại
đường của huyện nha, có thể thẩm lý ở đại đường thì đều là những vụ án
hình sự tương đối nghiêm trọng, rõ ràng là chuyện của Tần Kham còn đủ tư cách.
Trên thực tế ở nha môn phần lớn cũng chỉ xử án ở nhà sau mà thôi, hơn
nữa quan lại trong nha môn quan khi xử mấy vụ án bình thường cũng phần
nhiều dùng phương pháp hòa giải là chủ yếu. Nếu muốn tận mắt thấy Huyện
thái gia ngồi trên đại đường đập ‘kinh gia mộc’, phía dưới là hai hàng
nha dịch một bên kêu “Uy vũ” một bên ra sức gõ côn rầm rầm xuống nền nhà thì trừ phi ngươi chọc chết mấy người trên phố, hoặc là tại nơi đông
đúc há hốc miệng mắng to Đốc công Đông xưởng là thằng không rái thèm
chym ( sĩ tử dân gian sĩ mắng Hoàng đế thời này đã không còn lạ rồi,
mắng Đốc công Đông hán càng có cảm giác mạo hiểm hơn a )… tới đó thì
ngươi mới có vinh hạnh quỳ gối trong đại đường nghe hai hàng nha dịch gõ gậy rồi.
Mỹ nữ hết sức nhiệt tình, một mực kéo rịt lấy tay áo Tần Kham sống chết
không buông, hai người co co kéo kéo một lúc thì đến nhà sau, nhà sau là nơi nha môn quản lý công văn giấy tờ, hai bên trái phải là hai hàng
hiên có chút cổ xưa. Cửa phòng đang không ngừng có nha dịch cùng thư lại ra ra vào vào, từ Huyện lệnh, Huyện thừa, chủ bộ, điển sử… vân vân… trở lên thì đều có một gian phòng riêng trong này.
Nha môn cổ xưa cũng là có lý do của nó đấy, khi Thái tổ hoàng đế còn tại vị đã quy định cấm tiệt quan viên xa hoa phô trương, cho nên một đời
lại một đời quan chức chẳng ai dám thò tay chạm nhẹ vào quy củ này đấy.
Vị quan nào giả như thật sự nhịn không được muốn đem bạc trong kho công
ra sửa sang lại nha môn cho đẹp đẽ một chút thì hắn cũng chẳng còn ngồi
trong đó được mấy nữa rồi, rất nhanh sẽ có một gã Giám sát ngự sử tấu
lên trên một quyển… sau đó thì chắc chắn là có lệnh di dời, giáng cấp
hoặc bãi miễn trả về. Vất vả tu sửa nha môn cho đẹp mấy thì cũng chỉ là
tô son cho thằng kế nhiệm mà thôi.
Lại nói, vốn với bản án nhỏ như của Tần Kham thì thường nha môn chỉ cần
phái ra một gã thư lại ra mặt hòa giải mấy câu là được rồi, tối đa hơn
nữa thì cũng chỉ kinh động tới cỡ Hình ngục điển sử chuyên môn quản lý
trị an nữa là cùng. Thế mà khi hai ngườ Tần Kham đi tới nội viện của nhà sau thì đã có một gã nha dịch nói cho bọn hắn rằng Đỗ Tri huyện đang
chờ trong tây phòng của nhà sau.
Tần Kham hai mắt trợn trắng, lắp bắp kinh hãi.
Đây là đãi ngộ kiểu khỉ gì? Sơn Âm tri huyện tự mình đi xử lý cái chuyện lông gà vỏ tỏi này, làm quan rảnh rỗi đến loại trình độ này cơ à?
Mà mỹ nữ thì trái lại tỏ vẻ đương nhiên là thế, trong đôi mắt đẹp đen bóng dịu dàng hiện lên một tia đắc ý.
Tần Kham cũng không thèm suy nghĩ nhiều, sửa sang mũ áo cho ngay ngắn
rồi trưng ra thần sắc nghiêm trang cất bước đi vào, trong nội tâm không
khỏi lo sợ từng chặp. Mỹ nữ chân dài lại biểu lộ rất tùy ý đi theo sau
Tần Kham, thỉnh thoảng hướng về phía hắn hừ hừ cười lạnh, cười đến cả
người hắn nổi cả da gà.
Bên trong phòng phía tây bài trí rất đơn giản, một giá sách, một kệ công văn, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi mặc quan phục màu xám vùi đầu trên bàn viết, nghe tiếng bước chân đi vào thì hắn liền ngẩng đầu,
đối mặt với Tần Kham.
Sơn Âm tri huyện họ Đỗ, tên Hoàng, tự Uyên Chi, tiến sĩ năm thứ ba Hoằng Trị, tuổi chừng bốn mươi, đương nhiệm vị trí tại Sơn Âm đã hơn ba năm,
danh tiếng cũng khá tốt.
Ấn tượng đầu tiên của Đỗ Hoành đối với Tần Kham vẫn coi như không tệ,
hắn vốn là quan văn, hơn nữa là đàng hoàng thi đậu tiến sĩ rồi từng bước đi lên, có thể nói xuất thân chính quy, cầu danh cũng cầu lợi, đương
nhiên là điều kiên tiên quyết là cầu lợi phải không ảnh hưởng tới danh
mới được. Tóm lại, hắn là quan văn điển hình của Minh triều.
Mà Tần Kham, ăn mặc cũng sạch sẽ lịch sự, tướng mạo anh tuấn lỗi lạc,
vừa nhìn qua là thấy một bộ hình tượng văn nhân nho nhã. Mọi người đều
là đệ tử Khổng môn, hơn nữa trong quan trường Minh triều vốn không khí
trông mặt mà bắt hình dong vốn thịnh hành, cho nên cảm giác của Đỗ Hoành đối với Tần Kham lúc mới thấy là rất không tệ.
Đáng tiếc loại ấn tượng tốt này cũng không được duy trì bao lâu.
Tần Kham còn chưa kịp thi lễ với tri huyện thì Đỗ Hoành đã thấy được mỹ
nữ chân dài sau lưng hắn. Đỗ Hoành thấy mặt mày mỹ nữ len nhem bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, dưới mũi còn có vài vết máu nhàn nhạt thì không khỏi
giật mình, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
“Yên nhi, làm sao vậy? Sao lại thành ra bộ dáng như vậy?”
Đỗ Hoành vừa nói ra như thế thì sắc mặt Tần Kham cũng thay đổi, trở nên càng khó coi hơn so với mặt Đỗ Hoành nữa.
Mỹ nữ chân dài được gọi là “Yên Nhi” lúc này lại tựa như vớ được phao
cứu sinh vậy, hốc mắt đỏ lên, không có hảo ý liếc liếc Tần Kham, đôi môi anh đào diễm lệ ướt át bỗng dẩu ra, ủy khuất phụng phịu nói: “Cha,
người này khi dễ con…”
Tần Kham hít sâu một hơi, bật thốt lên lớn tiếng: “Cha?”
Vừa dứt lời thì hai cha con họ Đỗ bốn con mắt vụt chiếu thẳng về phía
Tần Kham, tia tia ngời ngời hàn quang, hung hăng nhìn hắn cực kỳ bất
thiện.
Tiếng “Cha” này của Tần Kham có sức sát thương quả thật quá lớn, cả ba
người sắc mặt lúc xanh lúc hồng, trầm mặc trong phòng không biết bao
lâu…
Tần Kham cuối cùng cũng phá vỡ trầm mặc, bi thương thở dài.
“Ta sai rồi, nha môn đúng thật là nhà cô mở đấy…”