Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 47: Chia tay ngoài thành
Tần Kham thống hận sự liệu sự như thần của mình.
Hắn biết bà tám nhỏ sẽ không bỏ qua cho những Cẩm Y vệ này, cũng biết
cũng biết thủ đoạn của bà tám này phi thường hung tàn, hắn cũng biết
người đền tiền thuốc men sau chuyện là mình.
Bạc trong túi đã vơi đi hơn một nửa, tim Tần Kham như tan nát.
Dương Thiên Thọ cầm năm mươi lượng bạc hiển nhiên tâm bình khí hòa hơn rất nhiều, có điều vẫn có chút căm giận,
” Đây là bà nương của ngươi à?”
Tần Kham nhìn thoáng qua Đỗ Yên đang xấu hổ, thở dài: “Hiện tại không
phải, có điều tương lai quá nử là khó thoát khỏi ma chưởng của nàng ta.”
Dương Thiên Thọ vẻ mặt đồng tình: “Ngươi làm sao lại tìm phải một…”
Đỗ Yên trừng mắt, sát khí tỏa ra.
Dương Thiên Thọ rất thức thời sửa lời: “Một nữ trung hào kiệt hiên ngang oai hùng như vậy, cùng Tần bách hộ chính là một đôi trời đất tạo nên,
hiền phu thê tình thâm như biển, đúng là ao ước của mọi người.”
Đỗ Yên được khen thì mặt mày hớn hở, nhìn tình huống trước mắt nàng ta
cũng đã minh bạch là thế nào, vì thế rất dũng cảm vỗ vai Dương Thiên
Thọ: “Ngươi cũng không tệ, vừa rồi coi như ta nhìn hầm, ngươi đừng để
trong lòng nhé.”
Tần Kham ở bên cạnh bĩu môi, bà tám này chẳng lẽ không nghe ra được là lời này của người ta rất trái với lương tâm à?
Đỗ Yên đỏ mặt, vẻ mặt thẹn thùng kéo Tần Kham sang một bên, xấu hổ nói: “Ta vừa rồi có phải làm sai chuyện gì không?”
Tần Kham phụng phịu nói: “Đúng rồi.”
“nặng lắm à?”
Tần Kham thở dài ảm đạm: “Sai lầm này của nàng đại khái đáng một trăm
năm mươi lượng bạc, có thể mua năm nha hoàn trẻ tuổi xịnh, nàng nói xem
nó nặng hay nhẹ?”
Đỗ Yên giật mình lè lè lưỡi, tiếp theo thì mày liễu dựng thẳng, cả giận
nói: “Ngươi không ngờ đền tới một trăm năm mươi lượng? Chỉ đụng nhẹ mấy
cái, có cần phải đền nhiều vậy không? Ta giúp ngươi đòi tiền về!”
Tần Kham tay mắt lanh lẹ, tóm ngay lấy cánh tay của nàng ta, mồ hôi lạnh túa hết cả ra.
Nguy hiểm thật, một cái tóm này ít nhất cũng lấy về được tổn thất hơn ba trăm lượng.
“Đại tiểu thư, bình tĩnh đi, người ta không trêu không chọc ai, tự dưng
ăn đòn oan, bạc trong túi ta có tội tình chi đâu? Nàng tha cho chúng có
được không?” Tần Kham bất đắc dĩ thở dài.
Đỗ Yên khựng người, lườm hắn một cái: “Vô duyên vô cớ, ngươi sao tự dưng lại vào Cẩm Y vệ làm bách hộ?”?”
“Ta so với nàng thì còn muốn biết đáp án hơn kìa, tuy nói nhân sinh khó
tránh khỏi hồ đồ, nhưng quả này ta hình như hồ đồ hơi quá.”
Mặt Đỗ Yên đượm nét buồn: “Sau này chúng ta sẽ ra sao, cha ta là quan
văn, xưa nay hận nhất là Hán Vệ, ngươi lại thành Cẩm y bách hộ, tương
lai…”
Đỗ Yên lo lắng là có đạo lý, tập đoàn quan văn Đại Minh trước nay có thể nói như nước với lửa cùng Hán Vệ, hai bên đấu hơn một trăm năm, mỗi
người có kiểu riêng, tập đoàn quan văn thì âm hiểm, đầu tiên là đứng ở
trên điểm đạo đức, luôn dùng chính nghĩa đại biểu cho bả thân, ngược
lại, Hán Vệ có vẻ chất phác hơn, chỉ biết vùi đầu bắt người giết người,
chứ không biết khi công tác thì cũng phải học được tự quảng cáo biểu
dương bản thân, vì thế xú danh của Hán Vệ dần dần vang xa, trở thành đối tượng để tập đoàn quan văn dùng ngòi bút làm vũ khí, duy hộ chính
nghĩa.
Tần Kham tự dưng lên làm Cẩm y bách hộ, tương lai Đỗ tri phủ có nguyện ý nhận đứa con rể này hay không, thật đúng là khó nói được.
Thấy bộ dạng ưu sầu của Đỗ Yên, Tần Kham đành phải tồn an ủi: “Chờ sau
khi ta làm tới Thiên hộ rồi, sẽ bắt cha nàng vào chiếu ngục, để hắn thử
hết một trăm lẻ tám loại hình cụ, không tin hắn không đáp ứng.”
Từ xa nhìn đôi phu thê này bày tỏ tình cảm với nhau, Dương Thiên Thọ và đám Giáo úy rất ngạc nhiên phát hiện, bà nương Tần gia bỗng nhiên như
phát điên thi triển trọn vẹn Hàng Long Thập Bát Chưởng lên người tướng
công nàng ta.
…
Nỗi khổ biệt ly, buồn bã trong lòng.
Khi Tần Kham đang nhe răng trợn mắt xoa chỗ bầm tím trên người thì Đỗ Yên lại mắt đẹp rưng rưng, sửa lại y quan cho hắn.
“Nam Kinh không thể so với Thiệu Hưng, nơi đó huân quý đông đúc, ngươi
làm gì cũng phải cẩn thận, có thể nhịn thì nhịn, đừng có hồ đồ đi đắc
tội với người ta.”
Tần Kham cười nói: “Nàng yên tâm, ta rất yêu hòa bình, chẳng đắc tội với ai cả, Cẩm y bách hộ này ta cũng không muốn làm, tìm lý do phạm sai lầm gì đó, để bên trên khai trừ…”
Đỗ Yên bất mãn nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy? Khoa cử ngươi đã vô
vọng, không thể chỉ làm phú ông gia tiêu dao được? Bách hộ cũng là võ
quan, ít nhiều cũng có xuất thân, không thể bởi vì ta sự chán ghét của
cha ta mà làm hỏng tiền đồ của bản thân ngươi, ngươi nhất định phải làm
bách hộ cho thật tốt, chẳng những phải làm tốt, có cơ hội cũng phải
tranh lên chức, không cần phải lo cha ta nghĩ gì, ngươi cũng không phải
sống vì ông ta.”
Tần Kham có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, không ngờ những lời “Nữ đại bất trung lưu” thời cổ quả thực rất có đạo lý, việc hôn nhân chữ bát còn
chưa phẩy, Đỗ Yên đã hoàn toàn đầu nhập vào nhân vật phu nhân của Tần
gia rồi, so sánh với các nữ nhân kiếp trước kết hôn rồi còn tìm trăm
phương nghìn kế mang đồ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, họ thật sự là nên xấu
hổ tới đập đầu vào tường mà chết để tạ tội với thiên hạ mới đúng.
Đón ánh mắt của Tần Kham, Đỗ Yên xấu hổ đến tới đỏ mặt, cúi đầu nói:
“Ta… Ta cũng là vì nghĩ cho tương lai của chúng ta thôi, cha ta nói
ước định một năm với ngươi, bảo ngươi phải có tiền đồ rồi mới cho kết
hôn, nhưng hắn cũng không nói là không cho phép ngươi làm võ quan mà,
tương lai khi ngươi áo gấm về quê, cha ta nếu ghét bỏ thân phận của
ngươi, cùng lắm thì. . . Cùng lắm thì ta trèo tường… bỏ trốn với
ngươi.”
Nói xong những lời đại nghịch bất đạo này, hai má Đỗ Yên đã xấu hổ đến đỏ bừng, cả người mềm như không còn sức.
Cho đến giờ phút này, Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy ở sâu trong nội tâm
như bị đâm thật mạnh, hắn phát hiện mình đã động lòng với nàng ta rồi.
Kỳ thật, cưới một lão bà bạo lực như vậy cũng không tồi, tuy rằng tính
cách cường hãn một chút, nhưng nàng ta lại toàn tâm toàn ý buộc tim mình vào người hắn, trong mắt nàng ta, Tần Kham hắn chính là trờ, chính là
sống lưng, chính là tất cả, nàng ta sẽ không hề có tư tâm tình toán cho
hắn, suy nghĩ cho hắn, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ hắn, lập trường của
nàng ta vĩnh viễn sẽ nhất trí với hắn, không cần lo lắng nàng ta sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
Vợ như vậy, còn gì mà không hài lòng? Nếu thực sự tìm một lão bà mảnh
mai lúc nào cũng khúm núm, ngày tháng quả thực quá yên bình, cuộc sống
như vậy còn có gì thú vị?
Tần Kham cảm thấy trong lòng thực sự rất thoogn suốt.
Được rồi, đại phụ của Tần gia sẽ là nàng ta, không bao lâu nữa, nàng ta sẽ gọi là Tần môn Đỗ thị.
Vì sao nói là đại phụ?
Rất rõ ràng, tương lai của Tần gia không chỉ có một nữ chủ nhân, ít nhất thì chí hướng rộng lớn nha hoàn xinh đẹp đầy nhà cho tới bây giờ Tần
Kham vẫn chưa bao giờ dẹp bỏ, nếu Đỗ Yên phản đối thì hắn không ngại thể hiện sự cứng rắn của trượng phu.
Kiếp trước Tần Kham rất hoa tâm, hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, hắn cảm thấy
đây không phải là khuyết điểm, cho nên đời này hắn cũng không định sửa.
Dương Thiên Thọ thúc giục Tần Kham lên xe, sắc trời không còn sớm, không thể chậm trễ thời gian nữa.
Tần Kham lên xe ngựa, nhìn Đỗ Yên qua cửa sổ gỗ, Đỗ Yên đứng bên quan
đạo, hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Kham, mũi sụt sùi, khóc to như trẻ con,
vừa khóc vừa dùng tay áo lau nước mắt, bộ dạng vừa đáng yêu lại vừa
khiến người ta thương xót.
Hốc mắt Tần Kham cũng ửng đổ, trên mặt thì đau nụ cười chua xót.
Môn môn Đỗ thị… Năm nay dù sao cũng mới mười bảy tuổi, vẫn là trẻ con mà.
Xe ngựa khởi hành, Tần Kham nhìn Đỗ Yên đứng khóc bên đường, trong lòng
đau xót, vén rèm lên hô to: “Đỗ Yên, ta nhất định sẽ cưới nàng, lần này
là thật! Nàng chính là chính thất đại phụ của Tần gia ta.”
Đỗ Yên khóc như mèo hoa, liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
Tiếng khóc bỗng nhiên dừng lại, Đỗ Yên giống như tỉnh táo lại, ánh mắt nhu nhược trở nên sắc bén.
“Tần Kham, cái gì gọi là Chính thất đại phụ ? Ngươi còn muốn cưới bao nhiêu người? Ê? Dừng lại cho ta, nói cho rõ ràng đi!”
Tần Kham lau mồ hôi, kinh hoàng nói: “Dương đại ca, phiền ngươi ra roi thúc ngựa.”
“Chủy tiện (mồm thối) hả?”
“. . . Đúng vậy.”