Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 392: Hạ chiếu tự trách tội bản thân


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 392: Hạ chiếu tự trách tội bản thân

Nếu không có bất kỳ điều kiện gì, đề nghị Tần Kham đưa ra vẫn là rất mê người.

Nhiều đời đảm bảo địa vị thống trị của Hoa Đương và hậu nhân của hắn đối với Đóa Nhan, xây không một tòa thành cho Đóa Nhan, miễn phí cung cấp các giống thức ăn cho Đóa Nhan, còn phái quan viên dạy họ khai hoang trồng trọt miễn phí.

Rất nhiều lợi ích, từ mấu chốt toàn bộ đều là “Miễn phí”, từ trong ra ngoài đều lộ ra hương vị Lôi Phong sống, tư thái thượng bang to lớn bày đủ mười phần, nếu đổi lại là bất kỳ người nào nghe thấy đều sẽ tim đập thình thịch, không nói hai lời đáp ứng ngay, hơn nữa đáp ứng với vẻ mang ơn, khóc rống.

Đáng tiếc thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, ăn xong không trả tiền thì phải để lại bát đĩa, Đóa Nhan bộ nếu muốn có được những thứ này thì cũng phải trả giá lớn.

Cái giá rất đơn giản, Hán Mông thông hôn mà thôi, nghe thì như là một chuyện rất mỹ diệu, sau này hoàn toàn có thể dưa vào sử sách, lưu truyền hậu thế.

Nhưng mà đương sự rất rõ ràng không có nhận thức như vậy.

Năm nay Hộ bộ Đại Minh thống kê nhân đinh thiên hạ, các bộ lạc lớn nhỏ của Đóa Nhan tam vệ Đóa Nhan tam vệ cộng lại tổng cộng hơn sáu ngàn hộ, rải ở các nơi đại mạc của bắc thảo nguyên ở Liêu Dương, hơn sáu ngàn hộ kể ra thì cũng không nhiều lắm, bởi vì Đóa Nhan những năm gần đây vốn rất nghèo khó, nam quang côn nữ quang côn trong bộ lạc khẳng định cũng không ít, nếu như thông hôn với Hán nhân ở biên trấn Liêu Đông có lẽ có thể giải quyết không ít vấn đề, nhưng mà trong đây lại có một cái bẫy rất lớn.

Sau khi người Hán thông hôn với người Mông Cổ của Đóa Nhan bộ, hậu đại dc sinh hạ tính huyết thống thế nào? Tính là người Hán hay là người Mông Cổ? Mấy chục tới trăm hộ thì có thể bỏ qua, nhưng hơn một ngàn hộ thậm chí mấy ngàn hộ thì sao? Cứ thế mãi, mỗi một mục dân của Đóa Nhan bộ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo huyết thống Hán tộc, Đóa Nhan bộ này còn tính là người Mông Cổ ư? Thời đại này chú ý huyết thống, sau này Đóa Nhan bộ hán không ra Hán, Mông không ra Mông, nói khó nghe thì chính là bộ lạc hỗ tạp, cầm lấy đao thương đánh với ai cũng chột dạ, muốn phạm biên Đại Minh, muốn cướp bóc biên trấn, muốn giết người phóng hỏa…. Mấy ngàn hộ chiến sĩ Đóa Nhan trong người có huyết mạch của người Hán ai chịu làm?

Càng độc hơn là, Đại Minh còn xây thành cho họ, dạy họ khai hoang trồng trọt, dân tộc du mục bị đồng hóa thành dân tộc nông canh, hưởng thụ cuộc sống nông canh mặt trời lên thì ra đồng, mặt trời lặn thì về nghỉ, ngày tháng bình an ấm no, ai còn chịu cầm đao kiếm đi liều mạng với người khác?

Chỗ cường đại nhất của dân tộc Hán là nằm ở chỗ, nó có thể dung hợp vạn vật thế gian, người Hán trời sinh đã có bản tính thiện lương cần cù, cùng với tinh thần Nho đạo khoan dung tôn trọng nhân nghĩa, hai cái kết hợp lại, nó liền có thể bao la vạn trượng, hải nạp bách xuyên.


Vừa nghĩ tới những cái này, Tần Kham liền hưng phấn không thôi.

Sau khi từ Liêu Đông về kinh, trong đầu hắn luôn hiện ra cảnh tượng thảm thiết của trận chiến sông Liêu, rồi hắn luôn suy nghĩ, thông hôn v Đóa Nhan chính là chủ ý hắn nghĩ ra, vốn định chờ sau khi đánh cho Lưu Cẩn suy sụp mới thực thi, nhưng hôm nay thấy bộ dạng nhớ nhà của Tháp Na, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra.

“Tháp Na, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Không thế nào cả.” Tháp Na trợn mắt: “Dùng lời nói của người Hán các ngươi để nói, ngươi đây gọi là lòng muông dạ thú, ngạch trực cách tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Tần Kham cười cười: “Có đáp ứng hay không để sau hẵng nói, có thể đề xuất thì có nghĩa là đã bước một bước về phía trước, Tháp Na, chuyện lớn lao ngươi không hiểu đâu, ngươi chỉ cần phụ trách về thảo nguyên truyền lời là được rồi, thuận tiện trị luôn bệnh nhớ nhà của ngươi.”

Tháp Na hơi thấy tâm động.

Khiến nàng ta tâm động không phải đề nghị thông hôn của Tần Kham, mà là về thảo nguyên.

Trời xanh, mây trắng, đồng cổ màu mỡ mênh mông vô bờ, cùng với có thể tùy ý rong ruổi cưỡi tuấn mã trên đồng cỏ, thở ra hít vào, tất cả đều là hương vị của tự do.

Hàm răng trắng bong cắn chặt: “Được, ta về thảo nguyên giúp ngươi truyền lời!”


“Thật sự là cô nương tốt.”

Vừa nghĩ tới sắp được về thảo nguyên, tâm tình của Tháp Na tốt hơn nhiều, nụ cười hết sức động lòng người, ánh mắt lưu chuyển không ngờ lộ ra mấy phần quyến rũ.

Cười cười trợn mắt lên, Tháp Na nói: “Ta chỉ là giúp ngươi truyền lời, chứ không làm thuyết khách cho ngươi, chủ ý thất đức của ngươi khẳng định sẽ bị ngạch trực cách cự tuyệt, khi đó ngươi đừng giống như con sói nhe răng với Đóa Nhan bộ của ta.”

Tần Kham cười ha ha: “Biết cái gì gọi là Chí vô hư tà, hành tất lý chính không “?

Tháp Na lắc đầu.

“Ý tứ là nói, người tốt người tốt, chí hướng của hắn sẽ không hư ngụy không tà ác, ngôn hành của hắn cũng là chính khí đường đường, tám chữ này là yếu tắc số một của quân tử.” Tần Kham bỗng nhiên ưỡn ngực, ngón tay cái chỉ vào ngực mình: “Nói một cách không khiêm tốn thì ta, chính là quân tử. Quân tử sẽ không làm chuyện xấu, ngươi phải tin tưởng ta.”

Tháp Na dẫn hơn mười tùy tùng cùng với gần trăm Cẩm y Giáo úy khấp khởi rời khỏi Tần phủ, ra roi thúc ngựa rời kinh đi về hướng bắc.

Tần Kham lẳng lặng đứng trước cửa nhà nhìn theo bóng dáng của nàng ta, nụ cười còn toe toét hơn cả của Tháp Na.


Lý Nhị đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy khóe miệng Hầu gia phác ra một nụ cười, sau lưng không khỏi thấy lành lạnh.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham lạnh lùng mở miệng: “Lý Nhị.”

“Có.”

“Phái người đưa thư mật tới cho Diệp Cận Tuyền, bảo hắn phải luyện binh cho tốt, Cẩm Y vệ Thiên hộ sở Liêu Đông sẽ phối hợp với hắn trừ bỏ toàn bộ tướng lãnh vô năng, ngoài ra nói với hắn, ba tháng sau, sẽ có một trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ được đưa tới Liêu Đông lục vệ, bảo hắn kéo quân đội và hỏa pháo, chủ động tìm kiếm bộ lạc Thát Đát, đánh mấy trận quy mô nhỏ thử xem, thắng bại không quan trọng, rút được kinh nghiệm mới là quý giá nhất, hỏa pháo và quân sĩ phối hợp như thế nào mới có thể sáng tạo ra chiến quả lớn nhất, phải ở trong thực chiến mới có thể chậm rãi lần mò ra, chiến hỏa mới có thể luyện cường binh chân chính.”

“Vâng.”

Tuyết đông cuối cùng cũng đến, trong một đêm, nóc nhà, cây cối, mặt đất, mỗi một ngóc ngách kinh sư đều được phủ lên một tầng tuyết trắng, lạnh thấu xương.

Tuyết là phong cảnh tình thú nhất trong mắt những người giàu có, nhưng lại là thiên địch đáng sợ nhất trong mắt người nghèo.

Ngày hôm sau khi trời đổ tuyết lớn, Ngũ thành binh mã ti và nha môn Thuận Thiên phủ truyền đến tin tức, kinh sư đêm qua có tuyết lớn, trong một đêm hơn ba mươi khất cái bị chết cóng dưới tường thành, tử trạng rất thê thảm.

Trên Tảo triều, các đại thần mặc áo lông đội mũ bông vẫn còn lạnh tới run rẩy nghe thấy tin tức này thì ngây người, trong kim điện xuất hiện một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.

Vẻ mặt ngây đơ hoặc thật hoặc giả, một số ngôn quan ngự sử tròng mắt chuyển động cấp tốc, đây nhìn như một tin tức xấu bình thường, nhưng nếu tinh tế sắp đặt một chút, vậy chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt để có thể nổi danh lập vạn cho bản thân.

Điểm đặc sắc của quan văn Minh triều được phóng đại vô hạn vào giây phút này.


Can gián phạm thượng, xin danh mua thẳng, dùng đầu rơi máu chảy thậm chí vết thương đầy người để đổi lấy sự tán tụng của triều dã và sự kính ngưỡng của lâm, đổi lấy vốn chính trị quý giá nhất, đây là một chuyện mà các quan văn Đại Minh làm nhiều nhất và cũng vô cùng thuần thục nhất.

Đương nhiên, hoàng đế Đại Minh ngồi trên long ỷ cao cao thành mục tiêu tốt nhất để các quan văn yêu thích kích thích khiêu chiến cực hạn của sinh tồn, thành Boss lớn nhất để người chơi hứng trí bừng bừng tổ chức thành đoàn thể đi săn, tuy rằng sau khi giết Boss này thì không nhặt được trang bị, nhặt được kim tệ, nhưng lại có thể kiếm được giá trị kinh nghiệm.

Sau khi Tảo triều ta, một sự kiện được ấp ủ đã lâu từ từ vén màn.

Hơn trăm đại thần tụ tập tới Thừa Thiên, không đến nửa canh giờ, trước Thừa Thiên môn đã đầy các đại thần quỳ gối, gào khóc, mắng chửi.

Lần này bọn họ không phải là tìm Lưu công công gây phiền toái, mà là mắng to hoàng đế bệ hạ ngu ngốc, Thuận Thiên phủ vô năng, dẫn tới cảnh tượng tận thế thê thảm “Cửa son rượu thịt thối, ven đường người chết cóng” Tái hiện ở Đại Minh, đây là sai lầm của hoàng đế, là thất trách của quan phủ, là dấu hiệu giang sơn lung lay xã tắc nguy nan, trừ yêu cầu trừng phạt tri phủ và đồng tri Thuận Thiên, còn lớn tiếng hô hào yêu cầu Chu Hậu Chiếu hạ chiếu trách tội bản thân.

Chính Đức hoàng đế Trẻ tuổi lại một lần nữa nằm mà vẫn trúng đạn.

Trong Cung Càn Thanh.

Chu Hậu Chiếu Phẫn nộ hung hăng ném vỡ một công phẩm tinh xảo, tiếng vỡ vang vọng trong điện, những mảnh vỡ bắn tung tó khắp nơi, tất cả hoạn quan cung nữ trong điện đều sợ hãi quỳ lạy.

“Trẫm trêu ai? Tẫm chọc ai? Vì sao bắt ta phải tự phạt?” Chu Hậu Chiếu mặt đỏ lên quát.

“Bệ hạ bớt giận.” Tần Kham cười khổ chắp tay với Chu Hậu Chiếu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.