Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 390: Quốc sự gia sự
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy sự kích động vừa rồi của mình là vô nghĩa, cơ bản là đàn gảy tai trâu.
Rất nhiều năm rồi chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Đúng vậy, người thời đại này, trong học vấn nhân tâm chỉ có kinh nghĩa Khổng Mạnh, nghiên cứu một cách hồ đồ mê muội, trong lòng các quan viên chỉ có tranh quyền đoạt lợi, vì thăng quan kiếm tiền mà không từ một thủ đoạn nào, ai có thể biết được thiên hạ lớn bao nhiêu?
Hoàng đế và nội các phương tây rầm rộ cổ vũ đề xướng các hàng hải gia dân gian phát hiện lục địa mới, chinh phục lục địa mới, còn Đại Minh huy hoàng thì đến nay vẫn còn đang thừa hành lệnh cấm “thương nhân không được xuống biển” của Thái tổ hoàng đế, một bên là khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, một bên là bảo thủ cuồng vọng, sau mấy trăm năm, chẳng lẽ vẫn phải lặp lại lịch sử người phương Tây dùng thuyền cứng pháo to mở tung biên giới Trung Quốc sao?
Đây là chí hướng bản thân mà Tần Kham lần đầu tiên nói ra, chí hướng này hiển nhiên rất xa xôi, một người không thể hoàn thành được, thậm chí một đời người cũng không hoàn thành được, có điều không sao, có hắn mở mắt nhìn thế giới này, lịch sử nhất định sẽ khác.
Đỗ Hoành thất tha thất thểu đi rồi, trên giường ấm trong phòng chỉ còn lại nửa chén rượu tàn.
Tần Kham thở dài một tiếng, một loại cảm giác cô đơn không tên đột nhiên tràn ngập đầu óc, lúc này, cuối cùng cũng cảm nhận được sự cô độc của người xuyên qua.
Thế giới này, hắn là độc nhất vô nhị, cũng là cô đơn nhất.
Khoa Phụ đuổi mặt trời, Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển… Đều dùng để hình dung những ví dụ biết rõ không thể làm mà vẫn làm.
Khoa Phụ, Ngu Công, Tinh Vệ, thế nhân luôn vui lòng tặng cho họ sự biểu dương và kính ý cực lớn, nhưng mà nghiên cứu kỹ nội tâm của thế nhân, có mấy ai không mắng bọn họ ngu ngốc?
Tần Kham tựa hồ cũng làm Ngu Công một hồi rồi, hơn nữa núi mà vị Ngu Cốc này muốn dời rất không thể lý giải, ít nhất Đỗ Hoành tuyệt đối không thể lý giải.
Tần Kham biết trước mặt mình có một tòa núi rất cao phải trèo qua.
Đại hàng hải… nói đùa à! Hiện giờ quyền hoạn nắm quyền, biên phạm trùng trùng, ngay cả khối giang sơn Đại Minh này cũng bị giày vò có chút nguy hiểm rồi, bàn gì tới hàng hải, bàn gì tới thuộc địa? Đừng nói tới hàng hải, chỉ cần hắn ở trên triều đường nếu thốt ra một câu “Bỏ cấm biển”, chắc sẽ bị các quan văn mắng cho như tưới máu chó lên đầu.
Đám Chiết thương Mân Thương vô pháp vô thiên vụng trộm đóng thuyền rời bến giao dịch với Nhật Bản, Lưu Cầu, Triều Tiên, phía sau kẻ nào mà chẳng có quan hệ lợi ích thiên ti vạn lũ với đại thần trong triều? Cấm biển nếu bỏ, các đại thần này ăn cám à?
Hiện trạng rất phức tạp, thời thế quá gian nan, những chí hướng này của Tần Kham cứ coi như là nói bậy khi say, có thể ghi nhớ trong lòng chỉ có chính hắn.
Lưu Cẩn ăn quả lừa to của Tần Kham, gần đây bỗng nhiên trở nên thành thật.
Hắn không thể không thành thật, tuy rằng văn võ cả triều ở sau lưng gọi hắn là “Lập hoàng đế”, nhưng giang sơn Đại Minh vẫn là của họ Chu, chứ không phải của họ Lưu, giết vài ngôn quan đã bức tập đoàn quan văn tới rìa bùng nổ nổ, nếu thật sự kích khởi phẫn nộ chung, Lưu công công không gánh được trách nhiệm, sau sự kiện lần trước. Nội các Tiêu Đại học sĩ, Trương Thải và Lưu Vũ đã nghiêm túc khuyên hắn, Lưu công công dù sao vẫn cách thuần đàn ông một khoảng xa, thật sự không đủ sức gánh lửa giận của thuần đàn ông cả triều đâu.
Trong những ngày tháng tiếp sau, Lưu Cẩn nhún nhường thi hành tân chính của hắn, thuận tiện thu thập tay chân, lại phát thêm chút tiền, đối với các quan văn ngoại đình cũng bớt làm khó, tiền thuế của Hộ bộ, tiền lương của Binh bộ, dân của Công bộ… Tất cả thu chi trình lên ti lễ giám trên cơ bản đều được đóng dấu phê chuẩn. Rất ít bác bỏ làm khó dễ.
Hiện giờ trọng điểm công tác của Lưu công công đã chuyển dời đến xây dựng Báo Phòng rồi, nội khố nếu không lo tới tiền, hiệu suất công tác c Lưu Cẩcủa cũng lên theo, không ngừng đốc xúc Công bộ phái quan viên làm bản vẽ, điều dân phu. Tất cả gạch đá, bùn ngói công trình cần cuồn cuộn không ngừng được vận tới chất bở bờ tây nam Thái Dịch trì Tây uyển hoàng thành.
Lưu Cẩn làm người làm việc biết rõ nặng nhẹ. Sự nặng nhẹ của hắn vĩnh viễn dùng trình độ coi trọng của Chu Hậu Chiếu làm tiêu chuẩn, Báo Phòng không nghi ngờ gì nữa là công trình Chu Hậu Chiếu chú ý nhất trước mắt, cho nên trên xây dựng Báo Phòng, Lưu Cẩn bỏ công bỏ sức, có thể nói là cẩn trọng, thái độ này lọt vào mắt Chu Hậu Chiếu, thế là long nhan mừng rỡ, một chút bất mãn trước đó vài ngày do vô cớ biếm trích Dương Đình Hòa, thái độ công tác nghiêm túc của Lưu Cẩn, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng triệt để tha thứ cho hắn.
Không thể không nói, Lưu công công mặc dù không phải người khiêm tốn, nhưng một khi khiêm tốn quả thực trở nên không phải người mà là… Thánh nhân. Lưu Cẩn lúc này mới ít nhiều có mấy phần phong cách của nội tướng Đại Minh.
Tần Kham rất hy vọng Lưu Cẩn có thể vĩnh viễn khiêm tốn như vậy, làm tốt nội tướng Đại Minh của hắn, lấy thái giám Tam Bảo, Tiêu Kính công công làm thần tượng, góp một viên gạch cho sự nghiệp vương triều của Đại Minh, như vậy, thỉnh thoảng làm ít chuyện tán tận lương tâm cũng không phải là không thể tha thứ được, dù sao trong mắt người từng có tiền lệ đào mộ tổ nhà người khác, trình độ đạo đức của mọi người cũng chẳng cách nhau là mấy.
Lưu công công thành thật, Tần Kham tất nhiên cũng sẽ không gây sự với hắn, Hầu gia kỳ thật rất bận, không nhàm chán đến mức đó.
Nhạc phụ tán gẫu quốc sự với Tần Kham, còn nhạc mẫu thì lại tìm hắn tán gẫu gia sự.
Nội dung cụ thể của gia sự có liên quan tới Đỗ Yên, nhị lão khi vừa tới thấy trong hầu phủ bỗng có thêm một Kim Liễu đang mang thai, ngoài miệng mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt thì lại rất khó coi.
Về sau Đỗ Yên đỏ mặt nói ra tình hình thực tế, thứ nhất Tần Kham và Kim Liễu quen biết trước nàng ta, thứ hai… Thành thân hai năm, bụng Đỗ Yên vẫn không thấy có động tĩnh gì, Tần gia chỉ là một nhánh hương khói là Tần Kham, nói đến Đỗ Yên thân là chủ mẫu của Tần gia, thầm hận hận cái bụng mình không ra gì, đồng thời cũng thực sự lo lắng cho Tần gia, vả lại Kim Liễu từ khi vào phủ tới nay lúc nào cũng sụp mi thuận mắt, nhu thuận quan tâm, cũng rất được Đỗ Yên yêu thích, nếu thiếp thất biết bổn phận, có thể vê nặn ở trong tay, Đỗ Yên vẫn vui vẻ để nàng ta vào cửa, thế là một hồi phong ba gia đình lúc này mới biến thành vô hình.
Nữ nhi đã chấp nhận, nhạc phụ nhạc mẫu tất nhiên không tiện nói gì nữa, huống hồ con rể cũng không tồi, bụng của nữ nhi không có động tĩnh hắn cũng không đưa ra yêu cầu hỗn trướng ví dụ như hai năm không có con thì đòi một đổi một.
Sau khi nhị lão vào phủ, Đỗ Yên ở nội viện đặc biệt an bài một đại viện cho họ, sai hơn mười nha hoàn và tạp dịch tới hạ bọn họ, hầu phủ vô luận ăn, mặc ở, đi lại, phàm là đồ tốt nhất, đều ưu tiên gửi tới cho nhị lão, có thể nói là rất chu đáo.
Mấy ngày gần đây Đỗ Hoành được thăng là Tả Đô ngự sử, Đỗ Yên sau khi thương lượng với Tần Kham, đã phái người hỏi thăm trong thành kinh sư, chuẩn bị mua một căn nhà lớn gần hoàng thành, sau này vào triều hoặc tới nha môn làm việc cũng tiện hơn.
Tần Kham đi tới thế giới này không cha không mẹ, bất luận nhìn không thuận mắt vị nhạc phụ Đỗ Hoành này thế nào, trên hành động vẫn coi nhị lão là cha mẹ ruột của mình để hiếu thuận, khiến người ta không bới được một chút thiếu xót nào
Con rể hiếu thuận như vậy, nhạc mẫu nhìn con rể tất nhiên càng lúc càng thú vị, thế là cứ cách vài ba ngày lại tới bàn việc nhà với hắn, lời trong lời ngoài ý tứ rất rõ ràng, nữ nhi của Đỗ gia một khi đã hắt ra rồi thì không nhận lại, không chỉ không nhận lại hàng, hơn nữa cũng không bảo hành, tuyệt không không nói gì tới chính sách hậu mãi, vợ chồng các ngươi còn trẻ, thường ngày hãy cố gắng cấy cầy, nhi tử sớm muộn gì rồi cũng sẽ có, tước vị Tần gia cũng không sợ không có người thừa kế.
Hôm nay Đỗ vương thị lại tới nói việc nhà, vừa vào nội đường liền nhìn chằm chằm Tần Kham với vẻ cổ quái.
Tần Kham thực sự có chút kính sợ vị nhạc mẫu này, không khỏi cười khổ sờ sờ mặt, nói: “Nhạc mẫu đại nhân hôm nay ánh mắt sắc bén quá, tiểu tế bị người nhìn cho đỏ cả mặt rồi…”
Đỗ vương thị nói: “Vừa rồi có nghe lão bất tử nahf ta hồ ngôn loạn ngữ, nói con rể điên rồi…”
Tần Kham ngạc nhiên: “Nhạc phụ cớ sao lại nói vậy? Nhạc mẫu thấy bộ dạng tiểu tế của có giống thằng điên không?”
“Hắn nói con rể ngươi hôm qua uống rượu với hắn, có nói tới chí bình sinh, chí hướng của người khác không phải là thăng quan phát tài thì cũng là trị quốc bình thiên hạ, còn chí hướng của ngươi thì lại là chinh phục một quả cầu?” Ánh mắt của Đỗ vương thị càng cổ quái hơn.
Tần Kham bỗng nhiên rất muốn chửi bậy, nếu tương lai Đỗ vương thị ở bên ngoài mưu hại chồng, Tần Kham nhất định sẽ hỗ trợ đè tay chân Đỗ Hoành, để Đỗ vương thị tận tình đổ thạch tín vào miệng hắn.
Cầu này là địa cầu đó lão hỗn đản!