Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 387: Điều ước bất đắc dĩ
Lưu Cẩn quang vinh thụ thương.
Từ sau khi lên làm ti lễ giám chưởng ấn, Lưu công công sống an nhàn sung sướng, cuộc sống hoa lệ cẩm y ngọc thực, rất ít gặp phải sự đối xử vô nhân đạo như vậy.
Bị Chu Hậu Chiếu ném chén trà lần này, Lưu Cẩn trán chảy máu ròng rong, lại ngay cả bịt vết thương cũng không dám, phản ứng rất nhanh bò dậy, không ngừng dập đầu với Chu Hậu Chiếu, miệng nói muôn lần chết, máu tươi nhỏ xuống thấm ướt cả thảm trong điện, hòa thành một màu.
Lúc này Lưu Cẩn trong lòng rất kinh sợ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, tên súc sinh Tần Kham này tố cáo hắn! Hơn một trăm vạn lượng bạc Nội khố biến mất, bệ hạ giàu có khắp tư hải nháy mắt trở thành một tên nghèo.
“Bệ hạ, bệ hạ! Lão nô biết tội! Lão nô tội đáng chết vạn lần, bệ hạ tha mạng” Lưu Cẩn rốt cuộc cũng là hạng người mạnh mẽ, chuyện đã bại lộ thì nhận luôn, quỳ gối dập dầu bình bịch, rất ra sức và nghiêm túc, trán vết thương cũ chưa lành đã lại thêm vết thương mới.
“Lão nô không nên nổi lên tham niệm, lão nô không nên thò tay vào nội khó, bệ hạ, tha mạng.”
Chu Hậu Chiếu đang Nổi giận đùng đùng ngẩn người, hét to: “Nội khố Cái gì? Nói tung gì thế! Trẫm hỏi ngươi, vì sao biến trích Dương Đình Hòa tới Nam Kinh? Vì sao trẫm không biết gì về chuyện này?”
“Bệ hạ, bệ hạ tha… Hả? Lưu Cẩn mặt đầy máu tươi ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn Chu Hậu Chiếu.
Không… Không phải bởi vì nội khố?
Lưu Cẩn sợ ngây một lúc, bỗng nhiên vươn tay hung hăng tát mình một cái.
Cái tát này vừa mạnh vừa vang, xuống tay rất không lưu tình, trong điện to như vậy mà vẫn vang vọng, biểu đạt đầy đủ sự thống hận của Lưu công công đối với chỉ số thông minh của mình và cảm xúc phẫn nộ đối với cái miệng thối của bản thân.
“Lão nô muôn lần chết, Dương đại nhân, Dương đại nhân hắn…”
Lưu Cẩn tìm khắp cả bụng ra lý do biếm trích Dương Đình Hòa, chuyện phát sinh rất đột nhiên, Lưu Cẩn căn bản không hề có chuẩn bị, theo hắn, Dương Đình Hòa chỉ là một tên quan văn cổ hủ dài dòng, biếm thì biếm, bệ hạ đối với quan văn vẫn luôn chán ghét, vì sao lại chỉ quý Dương Đình Hòa?
Lưu công công lần này có thể nói là lật thuyền trong mương. Hắn quá chủ quan. Người Có thể được bệ hạ tin chiều, kỳ thật cũng không chỉ có hắn và Tần Kham.
Đám người Đại học sĩ nội các Lưu Kiện Tạ Thiên Trước kia, chỉ là lúc nhàn hạ thì thỉnh thoảng đến xuân phường dạy cho Thái tử điện hạ lúc đó, mà Dương Đình Hòa lại là lão sư thụ nghiệp chân chính của Chu Hậu Chiếu. Cẩn trọng dạy Chu Hậu Chiếu gần mười năm. Từ nhận chữ tới tứ thư ngũ kinh, rồi đến các loại kinh sử tử tập. Đại bộ phận đều là tả xuân phường Đại học sĩ Dương Đình Hòa dạy. Trong lòng Chu Hậu Chiếu, ân sư thụ nghiệp duy nhất mà hắn cộng nhận chỉ có một mình Dương Đình Hòa.
Đối với ân sư, Chu Hậu Chiếu vẫn rất tôn kính, chỉ là loại tôn kính này rất ít được thượng biểu đạt ra ngoài miệng. Tên cẩu nô tài Lưu Cẩn này chẳng buồn hỏi gì mà biếm đế sư, Chu Hậu Chiếu có thể không tức giận sao?
Lưu Cẩn quỳ gối vắt hết óc để nghĩ lý do giải thích, Chu Hậu Chiếu thì chẳng để ý nhiều như vậy, tiến lên túm lấy vạt áo Lưu Cẩn, ngữ khí âm trầm chưa từng có.
“Trẫm mặc kệ giữa ngươi và Dương tiên sinh có ân oán gì, ngươi lập tức phái khoái mã mời Dương tiên sinh về quan phục nguyên chức cho trẫm, chờ sau khi Dương tiên sinh trở về rồi, ngươi hãy tới Dương phủ bồi tội với hắn! Mau cút đi!”
Lưu Cẩn sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi, cổ họng khàn khàn liên tục dập đầu: “Vâng vâng vâng, lão nô biết tội, lão nô giờ đi mời ngay Dương đại nhân về.”
Dập đầu xong đứng dậy, Lưu Cẩn mất hồn mất vía lùi ra ngoài cửa điện, trán vẫn đau rát, nhưng trong lòng thì thở phào.
Cũng may không phải bởi vì nội khố, cũng may tên nghiệt súc Tần Kham đó không tốt cáo Tạp gia, còn về Dương Đình Hòa.
Không thể trêu vào hắn thì sau này Tạp gia không trêu vào nữa là được? Ai biết tên hủ nho này thường ngày bất hiển sơn bất lộ thủy, phía sau lại có một tòa núi dựa lớn như vậy.
Mang tâm tình vạn hạnh, Lưu Cẩn sợ hãi thối lui đến mép cửa điện, hai chân đã chạm vào mép cửa, khi đang định xoay người thì một câu của Chu Hậu Chiếu lại rất vô tình đẩy Lưu công công đang bay lên thiên đường lọt xuống địa ngục.
“Chậm đã! Nội khố vừa rồi ngươi nói là thế nào? Cái gì không nên thò tay vào, ai thò vào rồi?”
Bùm!
Lưu Cẩn lại quỳ xuống.
Mồ hôi lạnh trên trán quyện vào máu tí tách chảy xuống, sắc mặt Lưu Cẩn là một mảng trắng bệch, trong mắt phủ kín vẻ tuyệt vọng.
Trong Yên tĩnh, một đạo thanh âm tà ác truyền đến, Lưu Cẩn nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy Tần Kham mặc áo mãng bào ngồi xổm ở ngoài cửa điện cách đó không xa, vẻ mặt xấu xa giơ ra một tập giấy vay nợ.
“Ê, ê, Lưu công công, vay tiền không? Không cần bảo đảm, không cần thế chất, đóng dấu là có hiệu lực, không bắt nạt người già không khi dễ trẻ em…”
Sơn Âm Hầu Tần Kham lúc này hạ giọng rất thấp, cười như lưu mạnh cho vay nặng lãi trong sòng bạc.
Tần Kham vẫn nấp ở ngoài cửa điện giỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, cười tới thắt cả ruột.
Trí thông minh thật đáng thương.
Phán đoán của tên gia hỏa Nghiêm Tung đối với Lưu Cẩn rất đúng.
Tần Kham vốn định ở trước mặt Chu Hậu Chiếu cố ý mà như vô tình nhắc tới nội khố và Báo Phòng, để nhắc nhở Chu Hậu Chiếu coi trọng bạc trong túi mình, kết quả Lưu Cẩn tự mình để lộ.
Thương thay cho trí thông minh của Lưu công công.
Lúc này Lưu Cẩn đầu đầy mồ hôi và máu tươi, nhỏ xuống đất ngoài điện không phân rõ nổi là mồ hôi hay máu, nhìn qua rất là ghê người.
Tần Kham trốn ở ngoài cửa cười xấu xa quơ quơ mấy tờ giấy vay nọ, Lưu Cẩn rất hận, nhưng không dám tức giận, khóe mắt giật giật.
“Lưu Cẩn! Trẫm đang hỏi ngươi đó, câm à?” Chu Hậu Chiếu ở trong điện hét to:” Báo Phòng của trẫm là trông cả vào nội khố, nội khố hiện giờ còn bao nhiêu tiền.”
“Bệ hạ, tiền… tiền trong nội khố.” Lưu Cẩn mồ hôi chảy như tương, lắp bắp nói không thành câu.
Trong điện, Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm Lưu Cẩn quỳ ngoài cửa, lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Mà Tần Kham, vẫn trốn ở góc khuất ngoài cửa, không ngừng giơ cao đống giấy nợ, cười híp mắt.
“Lưu công công, cơ hội nháy mắt là trôi qua thôi, nếu không tỏ ý, ta giờ đi ngay.”
Lưu Cẩn cúi đầu, gân xanh trên trán lồi cả lên, lúc này trong đầu thiên nhân giao chiến, ra sức giãy dụa.
Vay chỗ tiền này, tự dưng tiện nghi cho tên hỗn đản Tần Kham này một trăm vạn lượng bạc, không vay…. thì tổn thất của Lưu Cẩn hắn không chỉ f một trăm vạn lượng.
Vay hay không vay? Vay hay không vay?
Không vay thì khó giữ được mạng chó, hậu quả của không vay rất nghiêm trọng.
“Lưu Cẩn, trẫm đang đợi câu trả lời của ngươi đây! Nội khố dư bao nhiêu tiền? Nói mau!” Chu Hậu Chiếu đã bực mình.
Lưu Cẩn cả người run lên, hung hăng dập đầu, giọng nói run run: “Bẩm bệ hạ, nội khố còn dư hơn một trăm vạn lượng, mỗi đồng mỗi xu đều có ghi chép rõ ràng, bệ hạ minh giam.”
Tần Kham mỉm cười. Mua bán đã thành!
Giơ giơ giấy vay nợ trong tay, Tần Kham lặng lẽ nói hai chữ với Lưu Cẩn, Lưu Cẩn nhãn lực kinh người hai gò má run run, hắn đọc ra ý tứ của hai chữ này.
“Đóng dấu.”
Lưu Cẩn vừa hận vừa giận, nhưng mà dưới cái nhìn chăm chú của Chu Hậu Chiếu, lại chỉ có thể khẽ gật đầu.
Bị bịp rồi, một trăm vạn lượng.
“Đi truyền Mã Vĩnh Thành tới đây, trẫm muốn xem sổ sách thu chi của nội khố.”
Lưu Cẩn trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Bệ hạ, lão nô đi truyền hắn.”
Thân hình vừa biến mất ở cửa đại điện, Tần Kham đã cười dài ra đón, một chồng giấy vay nợ trong tay dưới ánh mặt trời chói mắt vô cùng.
Lưu Cẩn tức giận đến nỗi trong lồng ngực như có một cỗ nghịch huyết bốc lên, hạ thấp giọng nói: “Tần Kham, ngươi… Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
“Lưu công công, ta đây chính là đang cứu ngươi, công công nếu không cảm kích, ta giờ cáo từ ra khỏi cung ngay.”
“Cứu ta?” Lưu Cẩn cười lạnh, cả giận nói: “Tạp gia nếu đóng giấu, ngươi tự dưng kiếm lời một trăm vạn, Tạp gia lại đi nợ người ta người ba trăm vạn, ngươi dám nói ngươi đang cứu ta không?”
Nụ cười của Tần Kham vụt tắt, đút tập giấy nợ vào trong ngực, chắp tay với Lưu Cẩn: “Lưu công công, cáo từ.”.”
người vừa xoay đi, lại nghe Lưu Cẩn ở phía sau kinh hãi thốt lên: “Quay lại! Tạp gia… Tạp gia nhận! Ta… giờ đóng giấu.”
Ngân ngấn nước mắt khuất nhục, Lưu Cẩn cắn răng từ trong lòng lấy ra quan ấn ti lễ giám mang theo bên người.
Tần Kham mỉm cười, từ trong ngực rút ra chồng giấy nợ, vừa đi ra lại rụt về, nhíu mày trầm ngâm nói: “Nghe nói quy củ trên giang hồ là chín ra mười ba lại…”
“Tần Kham!” Lưu Cẩn giậm chân thật mạnh, nước mặt lưng chòng lộ ra tư thế liều mạng, thấp giọng rít khẽ: “Có tin Tạp gia máu tươi năm bước, đồng quy vu tẫn với ngươi không? Tạp gia cùng đường rồi.”
Lưu công công gặp hạn vấp ngã, ngã mặt mũi bầm dập, đường đường là nội tướng Đại Minh không ngờ bị tiểu nhân lừa bịp tống tiền một trăm vạn lượng bạc.
Sau khi đóng ấn của nhục nước mất chủ quyền lên giấy, cảm xúc của Lưu công công rất không ổn định, Thường xuyên vẻ mặt đờ đẫn, lại thỉnh thoảng vô duyên vô cớ cười lạnh hắc hắc, ai trong ti lễ giám cũng cảm thấy bất an.
Ban đêm hôm nay, Lưu Cẩn chưởng quản chìa khóa nội cung sai người lặng lẽ mở cửa cung, từng xe ngựa chở bạc từ khố phòng của Tần phủ lục tục chuyển vào nội khố.
Chu Hậu Chiếu rất để ý tới Báo Phòng, tất nhiên đối với bạc nội khố để xây dựng Báo Phòng cũng rất quan tâm.
Sau khi bạc chuyển vào nội khố, Chu Hậu Chiếu ngày hôm sau bãi giá tới nội khố xem xét, nhìn thấy bạc sáng chói chồng chất như núi, Chu Hậu Chiếu lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu khen Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành mấy câu, rồi mới cảm thấy mỹ mãn trở về cung, ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong Báo Phòng ngày sau.
Mà Lưu công công gần đây lại dính vận xui.
Nội ưu vừa được giải quyết, hoạ ngoại xâm liền nối gót tới.
Thương nhân tuy rằng địa vị thấp, nhưng tiền của nhưng bọn họ lại không phải là dễ lấy, bởi vì phía sau bọn họ là quan viên triều đình.
Chặn người ta thăng quan ngang giết cha mẹ, chặn người ta phát tàn thì chẳng khác gì đào mộ tổ nhà người ta.
Lưu công công bất tài, hai chuyện này đều phạm phải.