Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 381: Biếm trích nội các


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 381: Biếm trích nội các

Ai là hổ ai là lừa, một năm trước kinh sư đã sớm có định luận.

Sự hiểu biết của Nghiêm Tung đối với Lưu Cẩn có thể nói là rất kỹ càng, Lưu Cẩn quả thật là kẻ ngu dốt, đông cung mười năm hầu hạ Thái tử, một khi đắc thế thì không coi ai ra gì, nhưng hắn không có kinh nghiệm quan trường phong phú, không có bản sự đấu đá lẫn nhau trên triều đình, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, chỉ có sự sủng tín của Chu Hậu Chiếu, hắn lợi dụng rất đầy đủ sự sủng tín này, chuyển hóa nó thành quyền thế ngút trời.

Dưới Cường quyền, tất cả âm mưu quỷ kế chỉ có thể bị nghiền nát một cách vô tình, những chuyện Lưu Cẩn làm tới lúc đắc thế tới nay, cơ hồ tất cả đều là nghiền nát, không có ngoại lệ, mà nguồn gốc quyền thế của hắn, thì là sự tín nhiệm đối với hắn như thân nhân của hoàng đế, sự tín nhiệm của hoàng đế là đáng sợ, tất cả pháp lý minh luật trên thế gian không làm ảnh hưởng mảy may tới hắn, thế là hắn có thể gây sóng gió, có thể ngang ngược, văn võ cả triều văn võ đành bất lực với hắn, đành phải lùi rồi lại lùi.

sự tín nhiệm của Hoàng đế, Tần Kham so với Lưu Cẩn thì không kém chút nào, cho nên người duy nhất không e ngại dâm uy của Lưu Cẩn chỉ có mình Tần Kham, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà một đám triều thần do Lý Đông Dương cầm đầu ký thác hy vọng ở Tần Kham.

“Đinh Thuận, triệu tập mấy vị chưởng quầy của những hiệu buôn lớn trong thành, lấy danh thiếp của ta, cứ nói bản hầu có việc muốn thương lượng.”

Đinh Thuận ôm quyền: “Vâng, Hầu gia, cụ thể là mấy hiệu buôn nào, xin Hầu gia chỉ bảo.”

“Đương nhiên là hiệu buôn có tiền nhất, ngươi không phát hiện bản hầu gần đây đặc biệt có tiếng nói chung với kẻ có tiền à?”

Khi Tần Hầu gia vì Lưu công công mà chạy chọt kiếm tiền, triều đình lại đã xảy ra một đại sự

Đông các Đại học sĩ Dương Đình Hòa bị biếm trích Nam Kinh, giáng cấp thành Nam Kinh Lại bộ Tả thị lang.

Biếm trích Dương Đình Hòa không phải hoàng đế. Cũng không phải nội các Lại bộ đình nghị, mà là Lưu Cẩn.

Dương Đình Hòa cuối cùng vẫn phạm phải một chuyện xung động.


Mười chín Tháng chạp, ngày thứ ba sau khi Hoằng Văn quán dc phục khai, thần là hoàng đế Đại Minh hạ chỉ đồng ý mở Hoằng Văn quán, bất luận Chu Hậu Chiếu có nguyện ý hay không, ngày mở quán vẫn phải lộ mặt, những năm này chưa thịnh hành tặng hoa và cờ thưởng, chỉ vì là lão bản lớn nhất của Hoằng Văn quán, Chu Hậu Chiếu vẫn phải làm ra bộ dạng của lão bản, không chỉ phải đích thân trình diện chúc mừng. Hơn nữa còn phải bày ra bộ dạng khiêm tốn dốc lòng cầu học.

Mọi người đều biết, Hoằng Văn quán là nơi đại thần và học giả uyên thâm giảng kinh luận sử, nhưng đối tượng phục vụ chủ yếu vẫn là hoàng đế, hoàng đế cần cù hiếu học không chỉ phải bận bịu xử lý chính vụ, khi rảnh rỗi còn phải tới Hoằng Văn quán nghe các học giả uyên thâm trong triều dạy học. Nhận quất roi trên tinh thần của các đại thần đối với hắn. Dùng tài liệu phản diện hưng suy của triều đại để Nhắc nhở hắn phải làm hoàng đế tốt, phát dương quang đại giang sơn tổ tông vân vân…

Đương nhiên, những cái này chỉ là đối với hoàng đế cần cù. Các đại thần đối với Chu Hậu Chiếu đại thể là đã tuyệt vọng, cho nên yêu cầu cũng không cao, ít nhất ngươi cứ thành thành thật thật ngồi trong nghe một bài giảng là được rồi?

Thế là chúc mừng Chu Hậu Chiếu trình diện chúc mừng, không thể không thành thành thật thật ngồi xuống nghe giảng bài nghe.

Có người nghe giảng bài tất nhiên phải có người giảng bài, người giảng bài cho Chu Hậu Chiếu là người quen cyxm Đại học sĩ Dương Đình Hòa lúc trước là đông cung xuân phường.

Bài giảng qua được chừng một canh giờ, trong một canh giờ này, Dương Đình Hòa tính tình ngay thẳng cuối cùng cũng phạmphải một chuyện rất không lý trí.

Trong lúc giảng bài, Dương Đình Hòa bỗng nhiên phun ra một câu.

“Bệ hạ, ngài phải làm theo tiên đế, gần hiền thần mà xa tiểu nhân, quân thánh thần hiền, quốc phương cường thịnh.”

Không ai biết Dương Đình Hòa vì sao đột nhiên lại phun ra những lời này, có lẽ là ngấm ngầm hại người, có lẽ là vô tâm mà nói ra, nhưng mà những lời này lọt vào tai người khác, mùi vị tuyệt đối khác, ví dụ như Lưu Cẩn.

Lưu công công giận tím mặt, “Gần hiền thần mà xa tiểu nhân”, tiểu nhân không phải nói Tạp gia sao? To gan thật!


Không thể không nói, Lưu công công sống mấy chục năm, luận văn hóa thì có thể không cao hơn người khác, nhưng luận về tự hiểu lấy mình thì thực sự còn hơn những đại thần nào đó nhiều, Dương Đình Hòa không chỉ tên không nói họ, Lưu công công liền rất tự giác đội cái mũ “Tiểu nhân” lên đầu, càng đội càng cảm thấy lớn nhỏ thích hợp, tựa hồ đặc biệt đo hắn mà làm ra.

Lưu Cẩn đặc biệt phẫn nộ.

Tạp gia không trị được Tần Kham, chẳng lẽ lại không trị được ngươi à? Nội các Đại học sĩ thì làm sao? Tạp gia Tạp gia, ngươi chỉ như một cọng hành?

Biếm trích!

Một tờ điều lệnh của Ti lễ giám ra khỏi cung, cưỡng chế Dương Đình Hòa phải điều chuyển tới Nam Kinh, xuống làm Nam Kinh Lại bộ Tả thị lang.

Hoàng đế lơ là triều chính, quốc sự triều chính tất cả quyết ở một mình Lưu Cẩn, bao gồm cả bổ nhiệm và miễn nhiệm đại thần trong triều.

Lưu Cẩn lại thể hiện với các triều thần, ở trước mặt cường quyền, ngay cả Đại học sĩ nội các cũng không thể vuốt râu hùm, Dương Đình Hòa chính là kết cục.

Dương Đình Hòa nhận được điều lệnh cũng không biện giải, càng không kháng nghị, lặng lẽ về phủ thu thập hành lý, ngày hôm sau liền rời kinh tới Nam Kinh. Từ đầu tới cuối rất ngoan ngoãn vâng lệnh khiến người ta bất ngờ, ngay cả Lưu Cẩn cũng cảm thấy kỳ quái.

Nội đường Tần phủ.

Tần Kham tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt mỉm cười, lẳng lặng nghe Lý Nhị bẩm báo, càng nghe nụ cười khóe miệng càng sâu.


“Hầu gia, Lưu Cẩn hiện giờ càng lúc càng vô pháp vô thiên, ngay cả Đại học sĩ nội các hắn đều nói bãi bỏ là bãi bỏ, trên đời này còn có ai có thể khống chế được hắn?” Lý Nhị căm giận nói.

Lý Nhị tức giận tất nhiên không phải bởi vì đồng tình với Dương Đình Hòa, chịu ảnh hưởng của Tần Kham, những bộ hạ cũ này hảo cảm đối với quan văn cũng không nhiều, Lý Nhị lo là lo Tần Kham.

Cái thứ Quyền lực này là thử tiêu bỉ trường, đối phương càng cường đại thì mình sẽ càng nhỏ yếu, Lưu Cẩn hiện giờ thế càng lúc càng lớn, bất kỳ ai cũng không dám đụng vào, mặt khác, quyền thế của Hầu gia thì chỉ ngày một yếu, lui rồi lại lui.

Thế này không phải là dấu hiệu tốt.

Khiến hắn khó hiểu là, nụ cười của Tần Hầu gia vẫn nở trên môi, hơn nữa không vào là cười miễn cưỡng, mà là cười lạnh từ nội tâm.

“Lưu Cẩn. . . Đây là đang tìm chết.” Tần Kham từ từ nói.

Lý Nhị vui vẻ nói: “Hầu gia cớ sao lại nói vậy?”

Tần Kham vươn tay, lại phát hiện cách bả vai Lý Nhị chỉ một đoạn.

Lý Nhị ngầm hiểu ý đồ của Tần Kham vội vàng rướn sát người, hơn nữa lặng lẽ rùn người, để Hầu gia vỗ thật thích ý, thật thuận tay.

Tần Kham cười cười khen ngợi, vỗ nhẹ vai Lý Nhị: “Chuyện của Đại nhân vật, các ngươi đừng nhúng vào làm gì, nói với cho Đinh Thuận, đêm mai bản hầu mở tiệc chiêu đãi chưởng quầy các hiệu buôn lớn trong thành kinh sư, bảo Đinh Thuận an bài cho thỏa đáng.”

“Vâng.”

” Năm trăm thiếu niên ở nông trang Ngoại ô thế nào rồi?”


” Thịt cá Mỗi ngày, thân thể đã rất khỏe mạnh, mời mấy vị tú tài già tới làm phu tử dạy chữ cho chúng, hiện giờ đám nhóc này cũng có mấy phần bộ dạng của người đọc sách.”

Tần Kham cười nói: “Ngày lành của chúng sắp hết rồi,qua mấy tháng nữa, cho chúng bắt đầu chịu thao luyện nghiêm khắc.”

“Tướng công càng lúc càng bận, cả ngày không ở nhà, hôm nay mời người này, ngày mai mời người kia, mà sao ngay cả thương nhân cũng mời?”

Trong Phòng ngủ, Kim Liễu duỗi vòng eo mập mạp, Tần Kham nhẹ nhàng xoa cái đùi đang đau nhức cho nàng ta.

Sắp năm tháng rồi, bụng Kim Liễu càng lúc càng to, đi lại cũng càng lúc càng gian nan, cả ngày ưỡn bụng đi rêu rao, cả nhà trên dưới, người quỷ đều ghen tị, đối mặt với hương khói duy nhất của Tần gia trong bụng nàng ta, ngay cả Đỗ Yên cũng không thể không cẩn thận, trong mấy tháng này, Tần phủ không ai dám không nghe.

May mắn Kim Liễu rất biết tiến thối, nếu đổi là tiểu thiếp khác, đã sớm thừa cơ chèn ép đại phụ để thượng vị rồi, nhưng Kim Liễu đối với thủy chung kính sợ như nhất đối với Đỗ Yên, nghiêm khắc tuân thủ bổn phận của tiểu thiếp.

Vì thái độ kính sợ của nàng ta, Đỗ Yên từ sự đố kỵ lúc ban đầu cũng dần dần trở nên khoan dung, quan hệ c nhị nữ có thể nói là rất hòa thuận.

“Thương nhân cũng là người, tướng công sao không thể mở tiệc chiêu đãi bọn họ?” Tần Kham vừa xoa đùi cho nàng ta vừa cười nói, ánh mắt liếc qua cái bụng phưỡn của nàng ta, trong mắt lập tức tràn ngập ánh sáng từ ái.

Kim Liễu khẽ cười cười: “Thiếp thân thì không có ý kiến, người có ý kiến là tỷ tỷ, tỷ tỷ nói, đường đường là thân phận quốc hầu cao quý, lại đi qua lại với đám thương nhân trục lợi vong nghĩa, để ngoại nhân nhìn thấy, không khỏi bất lợi đối với thanh danh của chàng.”

Tần Kham cười nói: “Không khoa trương như vậy đâu, thương nhân trục lợi thì không sai, nhưng vong nghĩa thì chưa chắc, bất kể là triều đại nào cũng không thể thiếu thương nhân được, thịt cá gạo thóc mà chúng ta ăn, đồ sứ lá trà tơ lụa mà chúng ta dùng, đều là mua được từ chỗ thương nhân đó.”

Kim Liễu lườm hắn một cái: “Tướng công không nghe hiểu lời của tỷ tỷ à?”

“Ý của Yên nhi là sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.