Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 372: Cho phép trí sĩ


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 372: Cho phép trí sĩ

Mặt già của Lưu Cẩn run rẩy, trong mắt sát khí lóe lên.

Bốn nữ tử ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết là ai bỗng nhiên cười một tiếng, rồi tất cả đều cười rộ lên.

Tiếng cười như mũi dao đâm vào tim Lưu Cẩn.

Thô lỗ đẩy nữ tử trong lòng ra, Lưu Cẩn lật bàn, rít lên: “Lưu Tổ Tu, Lưu Đại Hạ! Hay hay! Tạp gia hôm nay lĩnh giáo rồi, cứ chờ đó mà xem.”

Dẫn ba tiểu hoạn quan kinh hồn chưa định rời đi, Lưu Cẩn giống như con trâu rừng phát điên, trong mắt là một mảng đỏ ngầu, đằng đằng sát khí ra khỏi các tử.

Trong nhã gian bên cạnh, Tần Kham cầm chén phỉ thúy lên uống một hơi cạn sạch, tràn ngập ý thơ ngâm nga.

“Hỏi chàng có bao nhiêu sầu, chỉ như thái giám đi vào thanh lâu.”

“Thơ hay! Hầu gia, thơ hay.” Đinh Thuận luôn miệng khen.

“Đinh Thuận, rải tin tức ra toàn thành, lúc ti lễ giám Lưu công công n*ng tình thì bỗng nhiên phát giác. . . Phát giác mình không có công cụ gây án, có hoa để hái mà không thể nào hái được, chỉ đành buồn bã rơi lệ…”

Ngày hôm sau, kinh sư lặng lẽ lưu truyền sự tích huy hoàng của Lưu công công đêm qua.

Lưu công công người già nhưng tâm không già, nổi hứng gọi hồng nhan.


Bảo đao của Lưu công công căn bản chưa cùn, vì hắn căn bản không có đao.

Đủ loại lời đồn la truyền, Lưu công công cứ như vậy trở thành nhân vật phong vân của kinh sư, nổi bật nhất thời, tiện sát các lộ tài tử phong lưu kinh sư.

Trong các trà lâu tửu quán, vô luận thương nhân hay là sĩ tử, hoặc là quan viên triều đình, đều châu đầu hứng trí bừng bừng nhỏ giọng đàm luận chuyện phong lưu của Lưu công công, nói tới chỗ cao hứng, trong trà lâu tửu quán tràn ngập những tiếng cười cố nén của mọi người.

Liên tiếp hai ngày, khi các đại thần vào cung tảo triều, ánh mắt nhìn Lưu Cẩn đều rất không đúng, những ánh mắt phức tạp thỉnh thoảng lại chào hỏi hạ thân của Lưu công công, rồi mới đều quay đầu bịt miệng cố nhịn cười.

Lưu Cẩn rất phẫn nộ.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất mà hắn phải chịu từ lúc chào đời tới nay, trình độ của nỗi nhục này còn hơn lúc trước đối thực với cung nữ nào đó bị tiên đế phát hiện rồi đình trượng trước mặt mọi người.

Lưu Tổ Tu, Người khởi xướng thành người Lưu Cẩn thống hận nhất cuộc đời này, Lưu công công cảm thấy trong danh sách phải trừ mới vui lặng lẽ có thay đổi, Tần Kham vốn xếp thứ nhất đành phải lui xuống thứ hai, Lưu Tổ Tu rất vinh hạnh được đứng đầu sổ đen, hơn nữa là siêu cấp đệ nhất.

Không giết thì không đủ để khỏa lấp mối hận của Lưu công công, thanh lâu thái giám chơi thanh lâu, nam nhân bình thường làm sao mà hiểu được.

Thế là, phiên tử Tây Hán lặng lẽ xuất động, bí mật tìm kiếm khắp kinh sư.

Sở dĩ là “Bí mật”, là vì việc này không thể công khai, đây căn bản là một chuyện vô cùng nhục nhã khiến Lưu công công không thể hé răng.


Nhưng mà khiến Lưu công công thất vọng là, không thấy Lưu Tổ Tu đâu!

Mật thám Tây Hán trố trong phủ Lưu Đại Hạ hồi báo, Lưu Tổ Tu không có trong phủ, phiên tử tìm kiếm cả thành hồi báo, Lưu Tổ Tu không thấy tung tích.

Lưu Cẩn giận dữ tới bật cười.

Không sao, con trốn được chứ cha không trốn được, không cần tìm nữa, món nợ này tính lên đầu Lưu Đại Hạ.

Kinh sư Mùa đông, trong hoàng cung tiêu điều lạnh lẽo, trận tuyết đầu đông buông xuống, đập vào mắt là một mảng trắng xóa.

Chu Hậu Chiếu phá lệ xuất hiện trong ti lễ giám, thân mặc áo da cáo màu đỏ, tay cầ một cái lò ấm nhỏ, chân bắt chép ngồi ở thủ vị, giày da hươu thỉnh thoảng lại đung đưa, cười tủm tỉm nhìn thái giám bỉnh bút và thái giám tùy đường đang quỳ lạy dưới đất.

“Đứng lên hết đi, việc gì phải thế, trẫm chỉ tùy tiện đi qua chơi, không làm ảnh hưởng tới công việc của các ngươi.”

Các thái giám theo lời đứng dậy, đều tự tản đi, Lưu Cẩn thì cúi gập người cười bồi đứng bên cạnh.

Ánh mắt của Chu Hậu Chiếu mang theo ý cười, nhìn lướt qua người Lưu Cẩn, ánh mắt cũng như tất cả các đại thần, rất không có thiện ý hướng về phía hạ thân của hắn.

Lưu Cẩn nheo mắt, kẹp chặt hai chân.


“Lưu Cẩn à…”

“Có Lão nô.”

Chu Hậu Chiếu tựa cười mà như không phải cười nói: “Trẫm hôm nay nghe nói một việc, nghe nói mấy ngày trước… vui không?”

mặt già của Lưu Cẩn run run, ngực tưng tức, nhưng không dám tức giận, nhăn mặt ủy khuất nói: “Bệ hạ, lão nô, lão nô…”

mặt Chu Hậu Chiếu hơi ửng hồng, nín cười nói: “Lưu Cẩn à, không phải trẫm đả kích ngươi, việc gì cũng phải lượng sức mà làm, khụ, phải vậy không? Tuy nói cổ nhân có việt “Người có chí thì việc gì cũng thành”, nhưng có đôi khi muốn làm thành một chuyện gì đó, chỉ có chí khí là không đủ, còn phải, … Khụ khụ, còn phải có công cụ, chính như cái gọi là “muốn làm thiện sự thì phải có lợi khí”, cái thứ “khí” này, vẫn rất quan trọng, ngươi không có khí, còn một hơi kêu bốn người, hại thân lắm…”

Mặt trắng nõn của Lưu Cẩn trong nháy mắt sung huyết như gan lợn, đầu lờ mờ bốc khói.

nếu đổi là người khác nói những lời này, Lưu Cẩn sớm đã tát cho một phát rồi thuận tiện bắt vào chiếu ngục thiên đao vạn quả rồi.

hưng người trước mắt này bất kể là nói gì, Lưu Cẩn cũng không dám lộ ra một tức giận, không chỉ như vậy, còn phải tươi cười.

Cười cười khô khốc, Lưu Cẩn rất sáng suốt di dời đề tài: “Bệ hạ hiếm khi tới ti lễ giám, không biết bệ hạ có gì phân phó?”

Chu Hậu Chiếu lúc này mới nhớ tới chính sự, mặt rồng lập tức hiện ra vẻ không vui: “Lão nô ngươi muốn chết à? Trẫm vì sao giao ti lễ giám cho ngươi? Chính là không muốn nhìn thấy một số thứ khiến trẫm mất hứng, ngươi nói đi, từ ngày hôm trước, thứ xuất hiện trên bàn trẫm là ra làm sao?”

Lưu Cẩn trong lòng rất vui, nhưng cố giả vờ hồ đồ: “Bệ hạ bớt giận, lão nô muôn lần chết. Không biết bệ hạ nói vậy là sao?”

“Còn làm sao nữa! Vì sao trên bàn trẫm chất đầy tấu chương khuyên can của Lưu Đại Hạ? Vì sao toàn bộ là tấu chương c hắn?” Chu Hậu Chiếu vốn không có gì tức nhưng lúc này lại rất giận: “Hơn Một ngàn tấu chương! Toàn bộ đều là của Lưu Đại Hạ, cái gì khuyên trẫm bớt chơi bời, cần cù nhân chính, cái gì lấy phụ hoàng làm gương, làm thiên cổ minh quân… Những tấu chương này từ năm Hoằng Trị thứ mười bảy cho tới Chính Đức nguyên niên, Lưu Cẩn ngươi có bệnh hay là già quá nên hồ đồ? Ngươi đem toàn bộ những thứ chướng mắt này đặt lên bàn trẫm là có ý gì? Hiềm trẫm bị các đại thần làm phiền chưa đủ à?”


Lưu Cẩn vén áo rầm một tiếng quỳ xuống, tiếp theo vẻ mặt ủy khuất kêu oan: “Bệ hạ, oan chết lão nô rồi, lão nô sao dám lấy ra những tấu chương nhảm nhí này để làm phiền ngài. Thật sự là Lưu Đại Hạ hắn… đèo đẽo không chịu thôi! Mấy ngày trước đâ Lưu thượng thư không biết từ đâu nghe nói lão nô chặn hết toàn bộ tấu chương khuyên can bệ hạ của hắn ở trong ti lễ giám, căn bản không trình cho bệ hạ ngự lãm, Lưu thượng thư tức giận, tự mình chặn lão nô ở trước cửa Thừa Thiên, tóm ão lão nô đòi lão nô giải thích…”

Cẩn thận liếc Chu Hậu Chiếu một cái, Lưu Cẩn mặt như đưa đám nói: “Lưu thượng thư là nguyên lão bốn triều, đức cao vọng trọng, lão nô sao dám chống đối? Kết quả Lưu thượng thư càng nói càng tức giận, nói cái gì muốn tụ tập ngôn quan ngự sử cả triều hạch tội lão nô, thuận tiện… Thuận tiện cũng phải răn dạy bệ hạ, nói bệ hạ lơ là triều chính chỉ lo vui chơi, không có chí tiến thủ, quả thật là hôn quân, lần này hắn sẽ tụ tập văn võ cả triều, không để yên cho bệ hạ…”

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt dần dần đờ ra, tiếp theo mắt trắng hóa đỏ, hô hấp cũng nặng nề hơn, một cỗ lửa giận không tên hừng hực cháy trong lồng ngực.

Chu Hậu Chiếu tức giận thật sự rồi.

“Lão già vô quân vô phụ này! Răn dạy à? Hắn có tư cách gì mà răn dạy? Trẫm, trẫm…”

Lưu Cẩn vội vàng quỳ lạy: “Bệ hạ bớt giận, làm tổn thương long thể, lão nô đáng chết.”

Nhìn Chu Hậu Chiếu đang cực kỳ tức giận, Lưu Cẩn do dự nói: “Lưu thượng thư bất kính đối với bệ hạ như vậy, lão nô cũng tức giận thay cho bệ hạ, không chỉ tức giận, lão nô cũng nguyện phân ưu cho bệ hạ…”

” Phân ưu Như thế nào?”

“Không biết bệ hạ có phát hiện ra hay không, trong tấu chương Lưu Đại Hạ luôn nhắc tới mấy câu, bên trong nói, nếu bệ hạ không nghe lời can gián của trung thần, hắn xin trí sĩ cáo lão…”

Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: “Đây là thủ pháp quen dùng khi triều thần thượng sớ, bọn họ cáo lão, trẫm giữ lại, nếu thực sự muốn giữ lại thì nhất định phải thỏa hiệp, loại chuyện này trẫm trải qua rất nhiều lần rồi, càng làm trong lòng càng uất…”

Lưu Cẩn cười nói: “Lão nô cũng cảm thấy vậy, đơn giản thôi, lần này bệ hạ đừng giữ lại, lưu thượng thư đã bảy mươi tuổi rồi, cũng nên về quê an hưởng tuổi già, ngậm kẹo chơi với cháu.”

Chu Hậu Chiếu ngẩn ra, do dự một lát rồi gật đầu thật mạnh: “Theo ý ngươi mà làm, truyền ý chỉ của trẫm, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ vì nước mà vất vả nhiều năm, năm nay thân thể suy yếu, cho phép cáo lão, cho hắn nhận huân hào “Hữu trụ quốc đại phu”, bảo hắn mau mau cút đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.