Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 361: Hầu gia hồi phủ


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 361: Hầu gia hồi phủ

Tần Kham cũng muốn thay đổi thời đại này, trên điểm này nguyện vọng của hắn và Lưu Cẩn là nhất trí, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn dùng biện pháp thô bạo đơn giản như của Lưu Cẩn để thay đổi thời đại này, đây là tự tìm đường chết, quan viên võ tướng và thân hào địa chủ nông thôn đều bị hắn đắc tội hết, tới ngày tất cả cùng hô vang tru sát Lưu Cẩn, khi đó cho dù hắn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu được được sủng ái tới mấy thì Chu Hậu Chiếu cũng có bảo vệ được hắn không?

Lý Nhị nhìn bộ dạng trầm ngâm suy tư của Tần Kham, ghé sát lại thấp giọng nói: “Hầu gia, tân chính của Lưu Cẩn hiện giờ khiến người người oán trách, vô luận kinh quan hay là quan viên địa phương, đều nghiến răng nghiến lợi căm hận chửi Lưu Cẩn, Hầu gia nếu nếu ở bên trong ra tay, lật đổ Lưu Cẩn có lẽ không khó. . .”

Tần Kham hồi thần, sau đó lắc đầu.

“Thời cơ chưa tới, không thể vọng động, chuyện không lạc quan như ngươi nói đâu, Lưu Cẩn vẫn còn xa mới tới mức Người người oán trách

Trong lịch sử Kiếp trước, cho tới năm Chính Đức thứ năm mới được tính là người người oán trách, cuối cùng sau khi bị người cho vào bẫy thì bị ngàn dao lóc thịt, có thể thấy được tính nhẫn nại nhẫn nhục của quan văn Đại Minh cùng với điểm mấu chốt đạo đức không có giới hạn của họ, không thể xem nhẹ được.

Hiện giờ mới chỉ là năm Chính Đức đầu tiên, vận số của Lưu Cẩn vẫn còn, Tần Kham nếu muốn ở bên trong làm gió làm mưa, sẽ có nguy hiểm dẫn lửa thiêu thân.

Việc tranh đấu trong tranh đấu Lý Nhị không hiểu, thấy Tần Kham không đồng ý với đề nghị của hắn, Lý Nhị cười hắc hắc hai tiếng rồi không nói gì nữa.

“Hầu gia, sau này chúng ta. . .”

Tần Kham cười nói: “Chúng ta cứ tránh cho xa, xử thế nhún nhường, Lưu công công đang là lúc đỉnh thịnh, vung dao mổ gặp thần giết thần, chúng ta cứ trốn cho xa, đừng để đao phong của hắn làm bị thương.”

Trong mắt lấp lánh quang mang khó lường, Tần Kham nói tiếp: “Nhã hứng của Lưu công công đang cao, Cẩm Y vệ cũng nên tỏ thái độ, lát nữa về phân phó, chiếu ngục của Cẩm Y vệ để Lưu công công tùy ý sử dụng, hình cụ trong chiếu ngục cũng để hắn tùy ý sử dụng, hắn muốn nhốt bao nhiêu đại thần cũng được, muốn giết bao nhiêu đại thần cũng được, có điều, nợ giết đại thần nên tính lên đầu Lưu công công chứ chẳng liên quan gì tới Cẩm Y vệ ta.”


“Vâng.”

“Trừ thanh tra khắp nơi ra, tân chính của Lưu công công còn có điểm sáng gì không?”

Lý Nhị gãi đầu, nói: “Có, tân chính còn có một điều này, lệnh cho quả phụ thiên hạ phải tái giá, không tái giá thì luận tội.”

Tần Kham ngây ra một lúc rồi thở dài: “Một thái giám đéo có chim, còn lúc nào cũng quan tâm trên người quả phụ có đàn ông đè lên không, người này rốt cuộc có ý đồ gì? Hắn mong phụ nữ đồng bào thiên hạ tặng cho hắn một lá cờ thi đua Quả phụ chi hữu (bạn tốt của quả phụ) à?”

Triết học có nói, chuyện gì cũng phải nhìn cả hai phía. Bất luận Lưu Cẩn trong lịch sử có bao nhiêu lý do đáng chết, ít nhất hắn đối với quả phụ vẫn rất trượng nghĩa. Điểm này không thể phủ nhận, hơn nữa đáng kính đáng phục.

Nghe nói Lưu Cẩn từng ăn quả đắng trên người nữ nhân, năm Hoằng Trị thứ sáu, Lưu Cẩn từng chơi một trò với một vị cung nữ trong cung, trò này tên là “Đối thực”, rất dâm dục cũng rất tình thú, đáng tiếc vận khí của Lưu Cẩn không tốt, lại để khiến cho người ta vạch trần gian tình, bị lôi tới trước mặt Hoằng Trì đế, may mắn Hoằng Trì đế khoan hồng độ lượng, chích phạt hắn mấy cái đình trượng rồi bỏ qua.

Chuyện này đã giải thích rõ, bất kể người xấu bao nhiêu, cũng có một đoạn ái tình vui buồn lẫn lộn, ái tình dị dạng cũng không khác gì ái tình bình thường, pít-tông đâm vào rút ra và cọ cọ trượt trượt đều có điểm hay riêng. Lưu công công dao mổ đại sát tứ phương cũng là một người có cố sự.

Quả phụ tái giá là nền chính chị nhân từ.

Về phần phương diện khác, cách làm của Lưu Cẩn thật sự thiếu hòa hợp. Tân chính là không tồi, nhưng phương pháp quá thô bạo, thủ đoạn chủ yếu đơn giản chỉ có hai loại, kiểm tra tài sản và phạt tiền.

Một thái giám tính tình âm độc tàn nhẫn, thi hành tân chính không ngờ chỉ có thể dùng đến hai loại phương pháp này, không thể không nói, kỳ thật rất đáng yêu.


So với kiểm tra tài sản, phạt tiền cũng là một sự đặc sắc trong tân chính của Lưu Cẩn, khiến người ta không biết nên khóc hay cười là, Lưu Cẩn thu tiền tài hiếu kính bốn phương tám hướng, đồng thời lại không ngờ đặc biệt thống hận tham ô, thống hận tới nghiến răng nghiến lợi, so với Hồng Vũ hoàng đế Chu Nguyên Chương lúc trước thì chẳng kép chút nào, thực sự có thể nói là ghét tham như thù, chỉ có điều đối với phương diện xử trí tham quan, Lưu Cẩn so với Thái tổ hoàng đế thì ôn hòa hơn, phát hiện tham ô không hề chém đầu mà là. . . Phạt tiền! Phạt thật nhiều! Phạt cho hắn táng gia bại sản, phạt cho hắn sống không bằng chết, chỉ tiếc, tiền phat một xu cũng chẳng vào quốc khố, mà vào thẳng kho trong nhà riêng Lưu Cẩn đặt mua ở ngoài cung, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ chết, cá lớn béo, quốc khố thì vẫn trống rỗng chuột chạy lông nhông.

Tuy rằng thống hận tham quan, quan địa phương vào kinh phải hối lộ Lưu Cẩn rất nhiều, không hối không được, Lưu công công sẽ mất hứng, hối lộ ít cũng không được, Lưu công công vẫn mất hứng, hơn nữa khoản hối lộ này không cho phép tham ô quốc khố, không cho phép cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, nếu không Lưu công công càng mất hứng, mà đã mất hứng thì sẽ mất chức phạt tiền.

Đây là đặc điểm tân chính của Lưu Cẩn, tràn ngập mâu thuẫn và hoang đường nực cười, là thực sự tồn tại trong lịch sử.

Trong ấn tượng của Tần Kham, chỉ có tên bị thần kinh nặng do thất tình mới làm ra cái loại chuyện này, gậy đánh uyên ương của Hoằng Trì đế lúc trước hiển nhiên kích thích Lưu công công không nhẹ.

Thấy Tần Kham trầm tư mãi không nói gì, Lý Nhị cẩn thận nói: “Hầu gia, đám lão bộ hạ chúng ta đều minh bạch, Lưu Cẩn không làm gì được ngài, hiện giờ hắn làm xằng làm bậy như vậy, Hầu gia chẳng lẽ thật sự không quan tâm?”

Tần Kham cười cười, mắt nhìn mây trắng cuối chân trời, từ từ nói: “Hắn ngang ngược thì thây kệ hắn, trắng sáng vẫn chiếu sông lớn.”

Hỏa hậu là thứ rất quan trọng.

Giống như hầm canh vậy, hỏa hậu sớm thì không tới vị, hỏa hầu muộn thì mất mùi, sớm hay muộn đều là một tác phẩm thất bại, đúng lúc mở vung mới gọi là thích hợp.

Hiển nhiên, nồi nước Lưu Cẩn này vẫn chưa tới lúc ngon miệng.


Đoàn người trò chuyện về chuyện lớn nhỏ triều đình, chậm rãi rời khỏi thành, sau nửa canh giờ, Tần Kham đến cửa nhà.

Cửa vẫn yên tĩnh như xưa, bốn gã quân sĩ án đao mà đứng, đá lát trước cửa không vương một hạt bụi, lá không rơi, bảng hiệu hai chữ “Tần phủ” Viết trên cửa lại không biết từ khi nào đã bị dỡ xuống, sớm thay bằng bốn chữ vàng “Sơn Âm hầu phủ”.

Vừa xuống ngựa, quản gia dẫn một đám hạ nhân ra nghênh đón, mọi người bùm một tiếng quỳ gối, kích động nghẹn ngào đồng thanh nói chúc mừng Hầu gia bình an trở về.

Đỗ Yên đứng ở cạnh cửa mỉm cười chăm chú nhìn hắn, Kim Liễu bụng đã to ở bên cạnh thì ôm miệng, nước mắt lã chã, cố nén đê không phát ra tiếng,trong đôi mắt to ngấn nước, bi thương và vui sướng đan xen, bất kể là thần thái nào cũng giống như lân quang trên mặt hồ.

Tần Kham giật mình, thấy Kim Liễu bụng hơi nhô thì vội vàng bước nhanh tới.

Trên đường về kinh Đỗ Yên vừa chua xót vừa tức giận nói cho hắn biết, Kim Liễu đã mang trong mình đứa con c hắn, Tần Kham lúc ấy liền vui vô cùng, nhưng mà các tới khi tận mắt nhìn thấy cái bụng nưỡn đó, nghĩ đến bên trong là cốt nhục của cốt nhục, Tần Kham vẫn cảm thấy kích động.

“Tần. . .” Kim Liễu vừa há miệng, lập tức sửa lại: “Tướng công!”

Dưới ánh mắt vừa ghen vừa hận của Đỗ Yên, hai người thâm tình ôm nhau.

Sau một lúc, Tần Kham buông đôi vai gầy của Kim Liễu ra, cúi đầu nhìn cái bụng của nàng ta, kích động tới mặt đỏ bừng.

“Đây là. . . Hài tử của ta?”

Kim Liễu rưng rưng gật đầu, không biết nghĩ tới chuyện xấu hổ gì, đấm yêu hắn một cái.


Tần Kham kích động, có chút thất thố, tay xoa bụng Kim Liễu một cách vô thức, lại giống như sợ làm thương tổn tới tiểu bảo bối bên trong, vội vàng buông ra, cứ lặp lại mấy lần như vậy.

“Nam hay nữ?” Tần Kham hưng phấn hỏi. Phàm là nam nhân biết được mình sắp làm cha, luôn luôn có thần kinh thần kinh không bình thường.

Kim Liễu cười một tiếng, vừa thẹn vừa giận lườm hắn.

Đỗ Yên giống như cá mập trong bầy ca, thô bạo chen vào giữa hai người, lời nói đầy mùi dấm chua: “Ta đã tìm tiên sinh xem bói trong kinh bấm quẻ rồi, là con gái, tước vị Hầu gia e là không truyền được tới người nó rồi.”

Tần Kham da mặt dày không ngờ lại phá lệ đỏ mặt, có một loại xấu hổ như bị bắt quả tang thông dâm, ngửa mặt lên trời cười khan mấy tiếng.

Lập tức dứt khoát, dang hai tay ra một trái một phải ôm cả hai nàng: “Việc đã đến nước này, Yên nhi, Kim Liễu, hai người các nàng sau này chính là hảo tỷ muội, đừng làm ầm ĩ để trong phủ gà chó không yên, tướng công sẽ không vui.”

Kim Liễu Bị kéo vào trong lòng ngượng ngùng mà kích động nhìn đám hạ nhân và quản gia đang cười chung quanh, sau đó nhắm mắt lại giống như một con đà điệu dụi đầu vào trong lòng Tần Kham.

Đỗ Yên ở bên kia thì giãy dụa một cách tượng trưng, rồi không cam lòng đấm hắn một cái, cuối cùng nhận mệnh thở dài.

Dưới ánh mắt tươi cười của mọi người, Tần Hầu gia ôm nhị nữ đắc ý đi vào trong phủ, từ xa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng của chính thất phu nhân.

“Hỗn đản, hỗn đản! Đã sớm nhìn ra ngươi là tên hỗn đản lăng nhăng đa tình, ngươi nói đi, ngươi và ta làm nhiều lần như vậy… mà sao vẫn không mang thai, Kim Liễu vì sao chỉ một lần đã có rồi?”

“Ta làm sao biết? Lúc ấy ta chỉ run run một thoáng mà thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.