Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 36: Mưa gió buông xuống
Tần Kham tất nhiên không biết các đại quan tam phẩm tứ phẩm của đại đường Hộ bộ Nam Kinh bởi vì hắn mà đánh đấm túi bụi, đánh chết hắn cũng sẽ không ngờ các quan viên của Minh triều lại có một mặt cuồng dã như vậy.
Tiểu công gia Từ Bằng Cử ăn chán gà hoa, gà KFC, lẽ ra nên hết hứng mà về Nam Kinh, nhưng vị tiểu hoàn khố này không biết uống nhầm thuốc gì, cứ ở lại Thiệu Hưng không chịu đi.
Mỗi ngày một đám thị vệ hò hét vây quanh tiểu công gia, ở khách sạn và trên đường cái ra ra vào vào, tri phủ Thiệu Hưng Đông Trân và tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành tất nhiên đã sớm biết thân phận của tiểu công gia, có điều nếu tiểu công gia không muốn bại lộ thân phận thì nhị vị đại nhân cũng giả vờ như không biết, ngươi tốt ta cũng tốt.
Các quan viên Đại Minh từ trên xuống dưới, đối với hai chữ Khí tiết vẫn rất xem trọng, rất ít quan viên sẽ vứt bỏ thể diện đi nịnh bợ lấy lòng quyền quý, một khi làm ra loại chuyện này, nước miếng của các sĩ tử văn nhân phun ra cũng có thể khiến hắn chết đuối, phàm là quan viên yêu quý lông chim trên đầu, đối với quyền quý tránh được thì nên tránh.
Tần Kham chắc có thể xem là sư gia vừa lười vừa không yêu nghề nhất trong lịch sử.
Ba ngày thì hai lần bị Đỗ Yên kéo ra ngoài, không phải ra ngoài thành đi đào trứng đà điểu thì cũng là làm cung Nê Hoàn, tây bắc vọng, bắn Ma Tước.
Nói thật ra, bản thân Tần Kham thời thơ ấu cũng chưa từng làm những chuyện ngây thơ như vậy, mấy ngày nay tất cả đều làm một lần. đã thế bà tám của Đỗ gia còn thấy chưa đr, biến pháp mà dày vò không ngừng.
Tần Kham phát hiện Đỗ Yên mấy ngày nay càng lúc càng không bình thường, chơi thì càng lúc càng điên, giống như muốn hút cạn khoái hoạt trong quãng đời còn lại vậy, hỏi nàng nàng cũng không nói, chỉ buồn bã thở dài, tiếp theo thì khôi phục bộ dạng vi vẻ, chạy loạn khắp thành.
Tần Kham đành phải tiếp nàng ta, lẳng lặng nhìn bộ dạng điên khùng của nàng ta, luôn có một loại cảm xúc đau lòng không tên cho nàng ta, bởi vì biểu hiện của Đỗ Yên thật sự rất giống bệnh nhân bị bệnh nan y. Ra sức liều mạng cướp lấy thời gian cuối cùng của sinh mệnh.
Vương tử cuối cùng đả bại vu bà, gặp công chúa ở trong tòa thành, hai người gặp mặt lệ nóng doanh tròng, vương tử ôm lấy công chúa, bế nàng lên xoay một vòng dưới má inhaf, thế giới trong mắt công chúa xoay tròn, nàng ta đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.”
Theo những lời kể của Tần Kham, hốc mắt hốc mắt dần dần ửng đổ, bị loại chuyện đồng thoại này khiến cho cảm động, trầm mặc hồi lâu, Đỗ Yên như vô ý nhìn thoáng qua Tần Kham, sau đó thở dài: “Công chúa thật hạnh phúc, nàng ta cuối cùng cũng được ở bên cạnh lang quân.”
“Đỗ cô nương nói vậy là sao?” Tần Kham có chút ngạc nhiên: “Ta đã kể hết đâu, kỳ thật đây là một cố sự bi kịch rất thương cảm.”
Đỗ Yên cả kinh nói: “Cố sự này bi kịch chỗ nào?”
“Vương tử không phải ở dưới mái nhà bế công chúa xoay tròn sao?”
“Ừ.” Mắt hạnh của Đỗ Yên lộ ra vẻ bức thiết.
“Về sau bởi vì công chúa quá nặng, vương tử nhất thời trượt tay, ném công chúa xuống lầu, Công chúa bi kịch rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Yên trong nháy mắt biến thành màu tím, mơ hồ có thể thấy được từ trên đỉnh đầu bốc ra khí nóng: “…”
Tần Kham thở dài như đang tiếc hận, ngữ khí có chút thương cảm: “Cố sự này nói cho chúng ta biết một đạo lý nhân sinh rất sâu sắc, nữ nhân nếu muốn được hạnh phúc, đừng đừng ăn nhiều để rồi béo quá, nếu không rất dễ biến thành lợn chết.”
Đỗ Yên: “… …”
Bản thân Tần Kham không thể không thừa nhận, có đôi khi mình rất đáng ăn đòn.
Đỗ Yên hiển nhiên anh hùng sở kiến lược đồng với hắn, vì thế không phụ sự mong đợi của mọi người, đêm hắn ra làm bao cát một phen quyền cước một phen, thể xác và tinh thần sảng khoái mà về.
Khi Tần Kham đa đớn xoa vai trở về khách sạn, rất bất ngờ đụng phải một người xa lạ.
Người xa lạ lại không hề xa lạ với hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Tần Kham rất lạnh, giốngnhư độc xà nhìn chằm chằm vào con mồi, con ngươi của hắn không hề có bất kỳ sắc thái cảm tình nào, chỉ có lạnh như băng.
“Tần tú tài, mấy tháng không gặp, ngươi đã lên làm sư gia rồi, ta có phải nên bội phục sự bất khuất của ngươi hay không?” người đó cười lạnh.
Tần Kham khẽ nhíu mày, chắp tay nói: “Chưa thỉnh giáo các hạ là…”
Người đó ngây ra một lúc, tiếp theo trong mắt càng lạnh hơn: “Thì ra Tần tú tài không ngờ không biết ta, là lúc trước bài học của ta giành cho ngươi chưa đủ sâu sắc, hay là hiện giờ ngươi đã cuồng vọng hơn, không coi ai ra gì?”
Lời này gợi ý thật sự rất rõ ràng, Tần Kham trừ lần bị bà tám nhỏ quỵt hai mươi lượng bạc ra, giáo huấn duy nhất, chỉ có hại hắn bị cách công danh, đền tiền đền tới táng gia bại sản.
Giật mình chỉ vào hắn, Tần Kham cả kinh nói cả kinh nói: “Ngươi là con trai của Đông tri phủ.”
Đông Ứng Long cười trào phúng: “Không dễ dàng, cuối cùng cũng nhận ra ta.”
Ánh mắt Tần Kham nhìn hắn có chút mê mang, nói thật, hắn thực sự không nhớ rõ tiền nhiệm của mìnhvà vị quan nhị đại này rốt cuộc từng phát sinh chuyện gì, có điều, nếu đã bám lên cá người tên là Tần Kham này, như vậy tất cả mọi thứ của Tần Kham đều nên do hắn gánh.
“Ngươi tới làm gì?” Ngữ khí của Tần Kham không còn hiền lành.
Đông Ứng Long quan sát hắn, ngữ khí như sắt lạnh vạn năm: “Ta không biết ngươi là cố ý hay là thật sự không biết, Đỗ Yên là vợ chưa cưới của ta, năm trước hai nhà đã định việc hôn nhân, Tần Kham , ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng tùy tiện tiếp cận nàng ta, bởi vì ta không thích.”
Tần Kham thầm lắp bắp kinh hãi, bà tám nhỏ không ngờ có gia đình rồi? Đỗ Hoành đây là định hại chết cả Đông gia à? Tính kế thâm độc lắm!
Tần Kham không ngờ lại bật cười: “Ý tứ của Đông công tử là muốn ta tránh xa Đỗ Yên, từ nay về sau không được qua lại với nàng ta nữa?”
Đông Ứng Long nheo mắt lại: “Có vấn đề à?”
“Nếu ta không đáp ứng, ngươi có phải sẽ giáo huấn ta hay không?”
“Tần Kham, ngươi đã là kẻ tay trắng không có công danh, ta nếu đối phó ngươi, như là giết chó thôi, hôm nay dùng lễ đối đãi, là không muốn làm cho chuyện ầm ĩ tới mức cả thành đều biết, làm hỏng thanh danh của cha ta và Yên nhi, Tần Kham, ngươi chớ có hiểu lầm.”
Tần Kham ngẩng đầu nhìn xà nhà, thở dài: “Đây là nguyên nhân ta không thích đám nha nội hoàn khố các ngươi nhất, vào quyền thế của cha mình hoành hành ngang ngược, đã thế còn dương dương tự đắc, cứ cho rằng mình giỏi lắm, vì sao mấy trăm năm qua, ngữ khí của đám nha nội hoàn khố này đều ngang ngược như vương bát đản, mãi không sửa đổi?”
Sắc mặt Đông Ứng Long lập tức biến đổi, đã nói đến nước này, xem như là xé rách da mặt, còn nói nữa chỉ tổ thừa thãi.
Vì thế vẻ mặt của Đông Ứng Long càng âm hàn hung, ánh mắt như mũi dao quét đi quét lại trên người Tần Kham, cuối cùng không ngờ lại mỉm cười.
“Hay, hay, sự can đảm của Tần tú tài quả nhiên chẳng hề kém xưa, Đông mỗ lĩnh giáo rồi, cáo từ.”
Nói xong Đông Ứng Long xoay người bỏ đi.
Tần Kham kinh ngạc đứng ngẩn người trong phòng, trong lòng như bị đá đè, vô cùng trầm trọng.
Vốn muốn nhún nhường, cúi đầu để gặp dữ hóa lành, nhưng không biết vì sao. Tần Kham từ lần đầu tiên nhìn thấy Đông Ứng Long đã thấy không thoải mái trong lòng, cái đầu này, làm thế nào cũng không thể cúi được.
Đã trở mặt, sự trả thù của Đông Ứng Long nói vậy sẽ tới rất nhanh, mình nên ứng đối như thế nào? Một tên quan nhị đại trong tay nắm giữ lực lượng của quan phủ, có nhân mạch và tài nguyên quyền thế sung túc, mình lấy cái gì ra mà đấu với hắn?