Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 358: Đặc sản Mông Cổ


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 358: Đặc sản Mông Cổ

Ngoảnh mặt làm ngơ Đối với tiếng chuông du dương, Chu Hậu Chiếu một tay chống cằm, thở dài nặng nề.

Tần Kham… sao lại chết được? Nhìn trái nhìn phải đều đâu có giống kẻ đoản mệnh.

Thuận tay lấy ra một cái bánh hoa quế nhét vào miệng, đồ ăn vặt trước kia rất thích hôm nay ăn vào chẳng thấy có vị gì, giống như là ăn sáp vậy.

Nghĩ đến những kỳ niệm lúc trước quen biết với Tần Kham, cùng nhau gây họa, cùng nhau chơi đùa, dạy hắn làm người làm người, dạy hắn hiếu đạo của người làm con, cùng với thường xuyên không cẩn thận lại nghĩ ra những chủ ý xấu xa.

Mắt Chu Hậu Chiếu chớp chớp, trong mắt rất nhanh lại có ánh lệ, Tần Kham đã chết, một loại cô độc trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng.

“Bệ hạ, bệ hạ, đại hỷ sự.” Lưu Cẩn hô to gọi nhỏ loạng choạng chạy vào cung Càn Thanh, hắn thở hổn hển, mặt già đỏ bừng, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng.

Chu Hậu Chiếu lau nước mắt, hung hăng lườm hắn một cái: “Lão già ngươi có biết quy củ không hả?”

“Bệ hạ, đại hỷ! Tần Kham không chết!”

Chu Hậu Chiếu đột nhiên há to miệng, mặt trợn ra còn to hơn cả chuông đồng, nhìn chằm chằm Lưu Cẩn với vẻ không dám tin.

Lưu Cẩn vội vàng lặp lại: “Là thật, bệ hạ à! Tần Kham không chết!Sau trận sông Liêu lại có quân báo, Tần đại nhân vào thời điểm nguy cấp nhất, Đô Đốc đồng tri Hoa Đương của Đóa Nhan Vệsai nữ nhi Tháp Na dẫn một ngàn kỵ binh phi ngựa gấp rút tiếp viện, về sau liên hợp với ba ngàn kỵ binh của phó tổng binh Liêu Đông đô ti Diệp Cận Tuyền, tiêu diệt hoàn toàn quân Thát Đát.”


“Tần. . . Tần Kham hắn thực sự không chết?”

“thực sự là không chết! Tần đại nhân thật sự là người gan dạ, nghe nói thân mang hơn mười vết thương lớn nhỏ vẫn tử chiến không lùi, thiếu chút nữa thì dùng thân tuẫn quốc, về sau sau khi được cứi, Tần đại nhân sốt cao, ngất ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.”

Cho dù trong lòng chua sót, nhưng vẻ mặt của Lưu Cẩn lúc này còn cao hứng hơn là niềm vui được làm cha.

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, giống như đang tiêu hóa tin tức tốt từ trên trời giáng xuống này, tròng mắt nhìn chằm chằm Lưu Cẩn không chớp, giống như người đá.

Thật lâu sau, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Ha.”

Lưu Cẩn giật mình, vẻ mặt kinh hỉ lập tức hóa thành kinh nghi, thấp thỏm nhìn hắn.

Chu Hậu Chiếu ha một tiếng, ngay sau đó lại “Ha ha ha ha. . .” Ngửa mặt lên trời cười to không ngừng, giống như kẻ điên.

Lưu Cẩn sợ tới mức mồ hôi chảy đầy mặt, khi mặt trắng bệch đang định gọi Thái y thì Chu Hậu Chiếu thình lình dừng cười, nói: “Tần Kham đang ở đâu?”

Lưu Cẩn thở phào, vội vàng nói: “Nghi trượng đã tới phủ Thái Bình, chắc chỉ vài ba ngày nữa là có thể đi vào kinh sư.”

“Tốt, trẫm ra khỏi thành mười dặm đón hắn.”


“Bệ hạ, thế thì không được, từ xưa đến nay, trờ công lớn tuyệt thế mở mang bờ cõi hoặc là bảo vệ xã tắc, hoàng đế không thể tùy tiện ra khỏi thành đón thần tử, lão nô đối với ngài là một mảng trung tâm, có thể minh bạch tâm tư của ngài, nhưng đại thần trong triều nói chuyện khó nghe lắm, bệ hạ cân nhắc.”

Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng, nghe vậy th nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy thì không đón, bớt được phiền toái cho trẫm và cũng cho Tần Kham, Lưu Cẩn, ngươi phái khoái mã rời kinh nói với Tần Kham, về kinh rồi ngay lập tức vào cung gặp trẫm.”

“Tuân chỉ.”

Lưu Cẩn khom người lui ra, trong cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu hưng phấn đi qua đi lại, ngửa đầu bỗng nhiên lại cười to một trận rồi tiếp theo cao giọng gọi.

“Cốc Đại Dụng, Cốc Đại Dụng, tên sát tài ngươi lại chạy đi đâu rồi? Mau mời Uy vũ đại tướng quân của trẫm ra, đấu ba trăm hiệp! còn nữa, lập tức truyền ngự thiện phòng mang đồ ăn cho trẫm, hai ngày rồi chẳng có một hạt gạo vào bụng, đói chết trẫm rồi.”

Đỗ Yên sau khi tỉnh lại thì hơi kinh ngạc, ánh mắt hốt hoảng khi nhìn thấy Tần Kham mới tin mình gặp lại tướng công không phải f một giấc mộng, thế là nắm góc áo Tần Kham, rúc vào trong lòng Tần Kham khóc to, khóc rất tê tâm liệt phế, bộ dạng kiên cường sau khi biết Tần Kham chết trận một giọt nước mắt cũng không rơi, cắn răng chống đỡ Tần gia không còn nữa, lúc này nàng ta so với bất kỳ nữ nhân nào trên thế gian cũng đều nhu nhược hơn.

“Tướng công, ta cho rằng ngươi đã chết rồi.” Đỗ Yên khóc thút thít không ngừng.

Tần Kham ôm chặt nàng ta, xúc động nói: “Ta lúc ấy cũng tưởng rằng ta chết chắc rồi.”

“Tướng công, bức thư tuyệt bút của ngươi khiến ta rất sợ hãi, từ đầu đến chân đều lạnh toát, giống như rơi vào hầm băng vậy, hoàn toàn không có sinh vọng.


Tần Kham nói: “Trận đánh ở sông Liêu quá mức thảm thiết, kỵ binh Thát tử đã phá trung quân của ta, lúc ấy ta thật sự cho rằng mình phải tuẫn quốc, thế nên mới vội vàng viết tuyệt bút cho hoàng thượng, hy vọng sau khi ta chết trận, hắn sẽ đối xử tử tế với phụ nhụ Tần gia ta, không để nàng bị khi dễ, cũng không uổng cho ta đã chảy tới giọt máu cuối cùng cho xã tắc Đại Minh.”

Đỗ Yên càng khóc to hơn: “Đừng nói nữa, trong lòng ta đau như có kim đâm vậy, tướng công, khổ cho ngươi rồi…”

Tần Kham cười, ôm chặt lấy nàng ta: “Được rồi, qua rồi, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống thật tốt, sau này gặp kẻ địch là ta tám ngựa chạy mất, trốn được bao xa thì trốn bây nhiêu xa.”

Đỗ Yên không cảm thấy hắn đang nói đùa, ngược lại gật đầu rất nghiêm túc: “Đúng, nhất định phải trốn, tướng công đã tuẫn quốc một lần cho Đại Minh rồi, sau này nên sống vì bản thân, vì Tần gia ta.”

“Mọi người đều sống tốt, trong kinh có biến cố gì không?”

Đỗ Yên lườm Tần Kham một cái, nói: “Tên đáng chém ngàn đao, còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à, trong kinh có biến cố lớn, Tần gia không có chủ tâm cốt, đã sắp sụp đổ, hoàng thượng thương tâm ở nhà chúng ta khóc cả một tiếng, còn nữa, chúc mừng tướng công, hoàng thượng mở triều hội truy phong ngươi làm Sơn Âm hầu, thế tập nhiều đời, tuy nói là truy phong, nhưng tướng công còn sống trở về, chắc tước vị này vẫn chạy không thoát, sau này phải gọi tướng công là Hầu gia rồi.”

Tần Kham gật gật đầu: “Phong hầu thì ta đã biết rồi, Lý Nhị đã nói cho ta hay, trong họa có phúc, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.”

“Chuyện Triều đình ta không hiểu, tướng công, vì Tần gia đời sau có con cháu thừa kế, tước vị này ngươi phải nắm chặt trong tay…” .” Đỗ Yên bỗng nhiên cau mũi: “Nói tới con cháu, tướng công, ngươi và Kim Liễu là có chuyện gì?”

“Hả, a! Yên nhi, mau tới đây xem thử đi, lần này tuần tra Liêu Đông, tướng công mang về rất nhiều đặc sản thảo nguyên tái bắc cho nàng, mau đến xem đi, đây là da chồn tía, nhân sâm quan lại phủ Liêu Dương tặng, đây là da hổ da gấu chó, rượu sữa ngựa tốt nhất Hoa Đương Khả Hãn của Đóa Nhan Vệ tặng…”

Tần Kham đầu đầy mồ hôi lạnh, túm bừa đề tài, kéo tay Đỗ Yên bắt đầu nhiệt tình giới thiệu đặc sản.

Một bóng hình xinh đẹp màu đỏ rất không thức thời bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hầu gia và phu nhân Hầu gia mới được tấn thăng của Tần gia, tư thế oai hùng, thần thái hiên ngang lộ ra mấy phần tò mò, rất có hứng trí quan sát Đỗ Yên từ trên xuống dưới.

Mặt Đỗ Yên đã nổi sương mù màu đen, chỉ vào Tháp Na đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt hỏi: “Tướng công, nàng ta là ai?”


Tần Kham có một loại xung động muốn bóp chết Tháp Na rồi chôn xuống đất.

“Nàng ta. . . nàng ta…” Tần Kham nhìn trái nhìn phải, Đinh Thuận và các thị vệ đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, rồi không hẹn mà cùng xoay người chẳng thèm đếm xỉa.

Tần Kham cắn chặt răng, cười gượng nói: “Nàng ta. . . Phu nhân chẳng lẽ không nhìn ra à, nàng ta cũng là đặc sản tướng công mang về đó.”

Không khí Ngọt ngào hân hoan theo sự giới thiệu đầy xấu hổ của Tần Kham mà dừng lại.

Lúm đồng tiền của Đỗ Yên dần dần cứng lại, nhíu mày, rất không được thân thiện nhìn chằm chằm đặc sản Mông Cổ xinh đẹp hiên ngang trước mắt này.

Đặc sản hiển nhiên rất không hài lòng với sự giới thiệu của Tần Kham, Đỗ Yên lườm nàng ta, nàng ta thì lườm Tần Kham, Tần Kham thì cười gượng không thôi.

Động tác của Đinh Thuận và bọn thị vệ rất nhất trí bỗng nhiên ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, trong chớp mắt vẻ mặt mơ hồ, thần hồn không biết dạo chơi ở tầng trời nào.

Không biết qua bao lâu, Đỗ Yên nhìn Tháp Na rồi cười lạnh nói: “Đặc sản Hoạt sắc sinh hương còn biết thở như vậy cũng không thấy nhiều lắm đâu, tướng công mỗi lần đều có thể mang về sự kinh hỉ.”

Vẻ mặt lạnh lùng rất không hợp với ngôn ngữ bất thiện, người mù cũng nhìn ra được vị chính thất phu nhân này không có thiện ý.

Tháp Na nhíu mày, tuy rằng không tinh thông Hán ngữ cho lắm, nhưng ý tứ của Đỗ Yên nàng ta vẫn nghe ra, thế là lạnh lùng nói: “Vị phu nhân này chắc là thê tử của Tần đại nhân, ta và Tần đại nhân rất thanh bạch, ngươi không cần phải dùng loại ánh mắt như ăn thịt người này để nhìn ta, quản tốt nam nhân nhà ngươi mới là đứng đắn, ta là sứ tiết Đóa Nhan Vệ phái tới hoàng đế bệ hạ của quý quốc để triều cống mà thôi.”

Lời nói Không chút khách khí làm mày liễu của Đỗ Yên dựng đứng, lập tức định sắn tay áo động thủ, Tần Kham thấy tình hình không ổn, vội vàng cản nàng ta lại, thuận theo lời nói của Tháp Na, chỉ nói nàng ta là sứ tiết tới triều cống của Đóa Nhan Vệ, lúc này mới khiến Đỗ Yên vơi lửa giận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.