Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 356: Nghi trượng nhập quan
Thấy hắn còn định nói tiếp, Lý Nhị khoát tay chặn lại: “Quy củ trong vệ chúng ta hiểu, tin tức gì thì ngươi không cần phải nói, mỗi người có công vụ riêng. Hôm nay xem như kết duyên bèo nước với nhau, gió lặng rồi chúng ta ai đi đường nấy.”
Thanh niên cố đứng dậy, nói: “Không, tin tức này không cần giấu, hơn nữa là về Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần soái…”
Hơn ba mươi người bọn Lý Nhị lập tức mở to hai mắt, trường hợp lập tức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt này.
“Ngươi nói… Tần soái? Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần soái của chúng ta? Sơn Âm hầu Tần soái?” Lý Nhị ngừng thở, gằn từng chữ.
Thanh niên ngẩn người: “Tần soái được phong hầu rồi à? Ái chà, đây chính là chuyện tốt, bao nhiêu năm qua chưa từng nghe qua có người được phong tước. Có thể thấy được thánh quyến chi long của Tần soái.”
“Đừng có lắm lời!” Lý Nhị nắm chặt cổ áo thanh niên, sắc mặt dữ tợn nói: “Nói mau, Tần soái ở đâu? Ngài hiện giờ còn sống hay chết?”
“Tần soái sao mà chết được? Trong trận sông Liêu mười ngày trước, Tháp Na, nữ nhi của Đóa Nhan Vệ Đô Đốc đồng tri Hoa Đương lãnh binh tới cứu, tiếp theo là Diệp phó tổng binh của Liêu Đông đô ti cũng gấp rút tiếp viện, trận chiến này đã tiêu diệt hoàn toàn năm ngàn kỵ binh của Thát tử, Tần soái chỉ bị thương nhẹ mấy chỗ, dưỡng bệnh mấy ngày ở Đóa Nhan bộ, hiện giờ nghi trượng đã khởi hành tới Sơn Hải quan, Tần soái là người có phúc phận lớn, làm sao mà chết được?”
Nói còn chưa xong chung quanh đã vang lên những tiếng hoan hô vui mừng.
Lý Nhị buông tay, nước mắt không biết từ lúc nào đã thấm đẫm mặt, không ngừng khóc nói: “Trời cao có mắt, trời cao có mắt…”
Thanh niên thấy hơn ba mươi đại hán cao to dũng mãnh trong chớp mắt ai nấy khóc như trẻ con đi lạc tìm được về nhà thì ngây ra.
“Vị đại nhân này, tiểu nhân vội vào kinh báo tin tức, không ngờ trong bão cát bị ngựa hất ngã, tiểu nhân vừa rồi xem thì thấy vó ngựa đã hỏng, e là không đi được nữa, đại nhân có thể cho tiểu nhân mượn một con ngựa không? Sau này tiểu nhân tất sẽ báo đáp.”
Lý Nhị không chút nghĩ ngợi, cởi túi tiền đeo ở thắt lưng ném cho hắn, bên trong ít nhất cũng phải có bốn năm mươi lượng bạc.
“Thưởng cho ngươi, chỗ chúng ta không thừa ngựa, ngươi ở trong thôn xóm xung quanh mua một con đi, tin tức thì chúng ta phái người đưa giúp ngươi, các huynh đệ, chia ra hai người vào kinh, thông báo tin tức về Tần soái, trước tiên vào cung bẩm báo cho bệ hạ, còn nữa, mau thông báo cho phu nhân của Tần soái, để Tần phu nhân an tâm.”
Liên tục hạ mệnh lệnh, Lý Nhị cũng chẳng buồn để ý tới thanh niên kia, mọi người lên ngựa, đón gió lạnh gào thét, Lý Nhị cười to: “Những người còn lại thì theo ta tiếp tục xuất quan, nghênh Tần soái!”
“Nghênh Tần soái!” Mọi người cười to theo, tiếng cười trong gió lạnh truyền rất xa.
Cách Sơn Hải quan càng gần, bước chân của Tần Kham và các quan binh trong nghi trượng càng nhanh.
Mọi người đều chịu đủ thời tiết ác liệt của quan ngoại, chịu đủ thảo nguyên và rừng rậm vô bờ bến, còn cả sự hoang vắng nhìn thấy có thể khiến người ta tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng tới dưới Sơn Hải quan, Diệp Cận Tuyền dẫn mấy ngàn kỵ binh tự mình đưa tiễn lúc này mới an tâm, chia tay Tần Kham, mấy ngàn kỵ binh quay đầu ngựa về Liêu Đông đô ti.
Nhìn tường thành Sơn Hải quan uy vũ hùng vĩ đứng sừng sững trong núi non trùng điệp, hơn một ngàn quan binh còn sống sót sau đại chiến sông Liêu đồng thanh hoan hô.
Phái người đưa nha bài và cáo thân khâm sai cho tướng sĩ gác quan, Tổng binh Sơn Hải quan cuống quít ra nghênh đón, Tần Kham tùy tiện ứng phó vài câu với hắn, uyển chuyển cự tuyệt các tướng lĩnh Sơn Hải quan mở tiệc chiêu đãi, sau khi nhập quan không hề dừng lại, hạ lệnh cho nghi trượng tiếp tục đi về phía kinh sư.
Sau khi Nhập quan, Tần Kham lúc này mới thở phào, hắn biết mình triệt để an toàn rồi.
Sự hưng suy của Một vương triều, từ phạm vi ảnh hưởng của hoàng uy là có thể nhìn ra được, triều đại phàm là đến mạt thế, ý chỉ của hoàng đế ra khỏi cửa cung liền không ai để ý tới, mà triều đại Đường Hán đỉnh thịnh, uy danh hiển hách của Thiên triều thượng thiên hạ đều nghe, trong nội vực, ngoài bát hoang, vương lệnh tới đâu, không ai dám không nghe.
Đại Minh Chính Đức Hiện giờ coi như tạm, ở quan ngoại có lẽ hơi kém, nhưng mỗi một tấc đất trong Sơn Hải quan đều thật sự là của họ Chu, vào quan rồi, thân phận khâm sai của Tần Kham so với phân lượng lúc ở quan ngoại thì mạnh hơn không chỉ một chút.
Phủ huyện ven đường, quan lại lớn nhỏ đều ra khỏi thành mười dặm đón chào.
Nhập quan đi về phía tây, trên sơn lĩnh sạn đạo hai bên đường thỉnh thoảng có bóng người như khói đen lướt qua.
Sau Một lần hai lần, Tần Kham nhíu mày.
Đinh Thuận tất nhiên không khách khí, bố trí phục kích đơn giản, tất cả những bóng người lượn qua lượng lại đều bị bắt sống.
“Đại nhân, thẩm vấn rõ ràng rồi, những người này tất cả đều là thám tử Tây Hán, ai nấy đều về kinh sư, chuẩn bị đưa tin tức cho Lưu Cẩn.” Đinh Thuận vội vàng tiến đến bẩm báo, đối với thủ đoạntra hỏi của Cẩm Y vệ, Tần Kham vẫn rất có lòng tin.
Vẻ mặt Tần Kham lập tức sầm xuống.
“Lưu công công thật sự là rất quan tâmtới ta, muốn biết hành tung của ta một cách cấp thiết như vậy, chắc là ngóng trông ta sống, hay là ngóng trông ta chết?” Tần Kham cười lạnh.
“Đại nhân phúc lớn mạng lớn, lão già thiến Lưu Cẩn đó e là phải thất vọng rồi.” Đinh Thuận cười nói.
Kinh sư càng gần, đấu đá lẫn nhau là không thể tránh được, so sánh với đao thật thương thật chém giết trên chiến trường, tranh đấu trong triều đình lại càng thảm thiết hơn, mặc dù không có khói thuốc súng, nhưng sát khí lại tứ phía.
“Đại nhân, những thám tử này đều là nanh vuốt của Lưu Cẩn, một đao chém chết chứ?”
Tần Kham lắc đầu: “Lệ khí đừng nặng quá, sát nghiệt không thể quá nhiều, giận cá chém thớt lên đám tiểu nhân vật này có cần thiết không? Thả đi.”
“Vâng.”
Ánh mắt hướng về phương xa, khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười.
Lưu Cẩn ở kinh sư lại làm ra những chuyện người người oán trách gì rồi? Thật là chờ mong.
“Ê, cẩu quan, cách kinh sư Minh đình các ngươi còn xa không? Đi mười ngày rồi vẫn chưa tới, Đại Minh quốc lớn như vậy sao?”
Tháp Na buồn chán lại miễn cưỡng vung roi ngựa, xưng hô không chút khách khí làm Đinh Thuận bên cạnh Tần Kham nghe thấy mà khóe mắt giật giật, há miệng định mắng mấy câu, nhưng lại nghĩ vị cô nương này trên danh nghĩa là thê tử của Tần soái, đành phải cố nén bất mãn mà ngậm miệng.
Cười khổ ứng phó với Tháp Na vài câu, Tháp Na vẻ mặt rất bực mình lại phóng đi xa, Đinh Thuận lạnh lùng nhìn Tháp Na, bỗng nhiên lại bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Tần Kham khó hiểu hỏi.
“Đại nhân, ả này rất thô lỗ, có điều không sao, chờ nàng ta nhìn thấy phu nhân của ngài rồi sẽ minh bạch cái gì gọi là “cam tận khổ lai”, với thực lực của Tần phu nhân, chắc vừa gặp mặt đã cắm nàng ta xuống đất.” Đinh Thuận cười nói.
Tần Kham nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo thì vẻ mặt lại khổ sở.
“Đại nhân làm sao vậy?”
Tần Kham buồn bã nói: “Đinh Thuận à, ngươi thử ngẫm mà xem, ta từ quan ngoại mạc danh kỳ diệu dẫn theo nữ nhân về nhà, hơn nữa còn là thiếp thất trên danh nghĩa, ngươi thấy phu nhân ta đầu tiên sẽ cắm ai xuống đất trước?”