Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 16: Hóa hiểm vi an (Trung)
Chỉnh lại áo mũ quan phục xong, Đỗ Hoành phân phó nha dịch bày ra nghi trượng cờ quạt của Tri huyện. Sau khi chuẩn bị hết thảy xong xuôi, hắn đang
định cất bước ra cửa thì quay đầu lại vẫn thấy Đỗ Yên đang đứng đó trong văn phòng, vẻ mặt do dự bất an.
Đỗ Hoành cau mày: “Yên nhi, trở vào nội viện giúp mẹ con thu dọn gói
ghém đồ đạc đi thôi. Lần này Thạch Lộc mang hận mà đến nên lời bình của
hắn tất nhiên sẽ không có gì tốt đẹp được rồi, lão phu ngày mai sẽ dâng
thư từ quan rồi chúng ta quay về quê nhà.”
Đỗ Yên vội la lên: “Cha, chuyện này vẫn còn cách…”
“Cách nào?”
“Cha còn nhớ cái người đọc sách tên Tần Kham kia không? Hắn đã hứa với con là sẽ tìm cách…”
Đỗ Yên còn chưa dứt lời thì đã bị Đỗ Hoành thô bạo cắt ngang: “Hồ nháo!
Người trẻ tuổi quá mức không hiểu chuyện rồi. Mình ngươi hồ nháo thì
cũng thôi đi, sao còn kéo cả người khác vào nữa hả? Quan trường vốn là
vũng nước đục, đâu có chỗ cho các ngươi làm loạn chứ?”
“Cha, hắn thật sự có biện pháp…”
“Câm miệng! Một đứa con gái, một gã thư sinh bị cách mất công danh thì
có thể làm nên chuyện gì? Yên nhi, Đỗ gia ta vốn là nhà có gia giáo,
ngươi là một cô nương còn chưa lấy chồng cứ cả ngày chạy loạn ở ngoài
đường, đã thế còn dây dưa với một người đàn ông xa lạ thì còn ra thể
thống gì nữa! Mau quay vào nội viện, lão phu phạt ngươi cấm túc, sau này không cho ngươi bước ra khỏi cửa nữa!”
Đỗ Hoành nói xong bèn hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi.
Đỗ Yên thất thần nhìn theo bóng lưng già nua của phụ thân, nước mắt không nhịn được lăn dài trên gò má.
Phụ thân là một quan tốt, trong lòng của hắn đau đáu nỗi lo toan của
trăm họ, trước nay vẫn kiên trì làm việc tạo phúc cho dân chúng. Quan
tốt như vậy thật không nên rơi vào kết quả bị bọn lựa gió bẻ măng ép đến mức phải lủi thủi về quê a!
Đứng lặng hồi lâu, Đỗ Yên chợt lau nước mắt, vẻ mặt kiên nghị lên.
“Tần Kham, mong là ngươi không khiến ta thất vọng!”
Cửa tây Thiệu Hưng thành.
Đỗ Hoành nghiêm nghị đứng ở phía bên phải con đường rộng vào thành, sau
lưng hắn là đám quan lại trong huyện phân theo phẩm cấp đứng thành hàng, theo thứ tự là Huyện thừa, Điển sử, Chủ bộ, Bộ đầu… Vốn là sau cùng còn một chỗ của vị Sư gia phụ tá Đỗ Hoành nhưng có điều vị Sư gia nọ quá
mức thông minh, sau khi biết Đổng huyện tôn đã từng đắc tội với Tuần án
Ngự sử thì từ hôm qua đã vô cùng lý trí đưa đơn xin từ chức cho Đỗ Hoành rồi ngay trong đêm mang cả gia quyến rời khỏi Sơn Âm huyện hòng tìm
kiếm một tương lai sáng lạn hơn.
Phía bên trái con đường thì lại đứng hai gã quan võ cùng một hàng lính,
quan võ là Sơn Âm huyện Tuần kiểm ti Tuần kiểm Lưu Dương cùng phó Tuần
kiểm Đinh Hùng. Đại Minh vốn trọng văn khinh võ, văn võ khác đường, quan văn vốn đã quen xem thường võ quan nên những dịp đôi bên tụ lại thì chỗ đứng luôn được phân biệt rõ ràng.
Tuần kiểm Lưu Dương là một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ
dạng có chút tục tằng. Lúc này hắn mặc võ phục theo phẩm chức màu xanh
biếc, trước ngực thêu đồ án của quan cửu phẩm là cá ngựa, uy nghiêm đứng trước hàng lính khí thế như lang như hổ. Ánh mắt của hắn thi thoảng
quét qua Đỗ Hoành ở bên phải mang theo vài phần cảm thông.
Đại Minh thường thường trọng văn khinh võ, nhưng vẫn có ngoại lệ. Đỗ
Hoành chính là ngoại lệ, hắn từ khi đương nhiệm tới nay vẫn khá khách
khí với Tuần kiểm Lưu Dương. Tuần kiểm ti có nhiệm vụ kiểm tra, bắt
cướp, bắt buôn lậu, cùng với phối hợp nha môn bộ khoái tuần tra trong
thành… có thể nói là gánh vác nhiều trách nhiệm. Đỗ Hoành trước giờ
trong công vụ chung cũng chưa từng coi thường đám võ phu thô bỉ này
khiến Lưu Dương rất là cảm kích, phàm là công chuyện trong thành cũng
hết sức phối hợp hoàn thành.
Ân oán giữa Tuần án Ngự sử với Đỗ Hoành đã sớm bị âm thầm đồn đãi rộng
rãi trong Sơn Âm huyện nên đương nhiên Lưu Dương cũng đã biết. Giờ thấy
vị cấp trên dễ ở chung này sắp bị bãi miễn thì hiển nhiên là trong lòng
Lưu Dương cũng vừa buồn vừa lo, một bụng phẫn uất mà chẳng dám phát tiết ở chỗ nào cả.
Nếu Đỗ đại nhân bị bãi miễn thì Tri huyện kế nhiệm còn có thể khách khí như vậy với một giới vũ phu như hắn nữa không đây?
Hai bên của con đường vào thành đứng đầy quan lại binh lính nhưng tất cả đều không mưu mà hợp ngầm bảo trì yên lặng quỷ dị, ai cũng có tâm tư
riêng. Khoảng hai nén hương trôi qua thì quan giá của Tuần án Ngự sử
Thạch Lộc đã xuất hiện ở phía xa. Đỗ Hoành mặt không đổi sắc nhìn quan
giá của Thạch Lộc, trong lòng thầm than rốt cục cũng đã tới…
Quan giá của Thạch Lộc cũng không phô trương gì, chỉ có một chiếc xe
ngựa, một gã phu xe, bốn năm tên lính theo hầu cùng với một gã gia phó.
Tuần án Ngự sử vốn có trách nhiệm duy trì tác phong và kỷ luật của quan
lại địa phương nên đương nhiên phải làm ra vẻ gương tốt, vậy nên ở
phương diện chi phí cho nghi trượng cùng nhân thủ thì càng phải cẩn
thận. Thậm chí đã từng có một vị Ngự sử vì kiếm cái thanh danh thanh
liêm chính trực mà đặt may một bộ quan phục mới có mấy chỗ vá víu qua
loa nữa cơ đấy, có thể thấy bầu không khí quan trường ở thời đại này mới hoang đường buồn cười làm sao.
Quan giá không nhanh không chậm đến trước cửa tây, các quan lại trong
huyện cũng chuẩn bị tiến về phía trước tiếp đón cùng làm lễ nghi thì lại thấy Đỗ tri huyện không nói không động, hai chân đứng nghiêm phăng phắc như tượng. Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta mấy cái thì cũng đứng
lại tại chỗ không bước lên nữa.
Thủ trưởng còn bất động thì cấp dưới tự nhiên cũng không dám động, đây là quy củ.
Xe ngựa dừng trước cửa thành, rèm cửa được vén lên, Thạch Lộc một thân quan bào ngay ngắn được gia phó đỡ xuống khỏi xe ngựa.
Thạch Lộc tuổi chừng bốn mươi, vóc người thon gầy, trên người có mấy
phần nghiêm nghị, râu đen dưới hàm đón gió phất phơ nhìn qua có chút
chính phái.
Thạch Lộc chỉnh lại áo quan, hắn thấy quan lại trong huyện chỉ đứng đó
nhìn nhau mà không ai tiến lên đón tiếp thì không khỏi nhíu nhíu máy,
định thần nhìn kỹ lại thì đọng vào mắt là một thân ảnh cầm đầu đang ngạo nghễ đứng nghiêm, tà áo đón gió phất phơ hết sức chói mắt.
Sắc mặt Thạch Lộc tức thì âm trầm xuống, nhưng chỉ rất nhanh lại tươi
rói cười ha hả hai tiếng, chủ động đi tới dưới cửa thành chắp tay với Đỗ Hoành.
“Gặp lại Đỗ tri huyện, Nam Kinh từ biệt đã hai năm, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
***
Thạch Lộc được an bài vào nghỉ ngơi trong quan dịch ( nhà nghỉ của công chức thời phong kiến ) .
Đã hai ngày trôi qua, Nha môn Sơn Âm huyện vẫn bình tĩnh như trước, nhìn qua quả thực hết sức sóng yên gió lặng, tựa hồ chuyện Thạch Lộc đến
cũng không có bất kỳ rung động nào vậy.
Nhưng không khí trong Nha môn lại càng ngày càng khẩn trương hơn. Trên
từ Huyện thừa, dưới đến tạp dịch… cả đám đều ngay cả ho cũng không dám
to tiếng.
Bình lặng không có nghĩa là vô sự, ngược lại… càng bình lặng thì lại chứng tỏ bão táp đã càng tới gần.
Sự im lặng trước cơn bão.
…
Đỗ Yên ở trong nội viện của Nha môn đã đứng ngồi không yên.
Nàng thật sự đã hết sức khó chịu với sự ngột ngạt hai ngày này trong Nha môn, nó khiến nàng thấy như không khí chung quanh chợt nén đặc lại
khiến đến thở cũng không nổi nữa. Đồng thời nàng cũng cực kỳ điên tiết,
Tần Kham đã nói là sẽ giúp nàng phá vỡ cái tử cục này nhưng Thạch Lộc đã tới được hai ngày thì hắn vẫn chẳng có một động tĩnh nào cả.
Thằng này rốt cục đang làm gì nữa chứ? Hắn chẳng lẽ không biết chức quan của phụ thân đã nguy trong sớm tối sao?
Cho nên Đỗ Yên bằng khí thế sấm rung chớp giật đùng đùng phi thẳng đến khách sạn.
Sau đó thì vẫn là phong cách đạp cửa tràn đầy sức sống quen thuộc. Tiểu
nhị của khách sạn chỉ thấy loáng qua một nữ nhân trẻ tuổi ào ào nhảy bổ
vào căn phòng của Tần công tử, sau đó từ bên trong truyền ra một trang
tiếng tay đấm chân đá bùm bụp bôm bốp cùng với tiếng gào thét bi phẫn
như heo bị chọc tiết của Tần công tử: “Họ Đỗ, cô đây là muốn giết
người…”. Rồi thì trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.
Trong phòng, Đỗ Yên vẻ mặt khoái chí đang xoa xoa cổ tay, khóe miệng cười toe toét.
Tần Kham thì hấp hối nằm gục ở cạnh bàn, nửa người đã đau đến không còn cảm giác nữa rồi.
Đỗ Yên nhìn bộ dạng Tần Kham, trên mặt tỏ vẻ áy này xin lỗi:
“Xin lỗi Tần công tử rồi! Mấy hôm nay quả thật có một cỗ phẫn uất nghẹn
trào ở cổ họng cho nên sau khi đạp cửa thấy được cái bộ dạng cần phải
uốn nắn của ngươi, lại còn cả cái điệu cười ruồi của ngươi nữa… Đây
chẳng phải ngươi đang mời gọi ta tới đập cho một trận là gì, thế nên em
gái này cũng không khách khí nữa…”
Tần Kham: “…”