Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 11: Nức tiếng Giang Nam


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 11: Nức tiếng Giang Nam

Phát tài!

Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Tần Kham bước ra khỏi phòng trọ của Đường Dần.

Ý nghĩ này khiến hắn không nhịn được mà nhảy dựng lên kêu to vài tiếng “Oh yeah!”.

Khi trước Đỗ Yên trăm phương ngàn kế muốn moi ra chủ ý của Tần Kham với
Đường đại tài tử là cái gì, kỳ thật Tần Kham tính toán chính là cái chủ ý này.

Nói văn vẻ dễ nghe thì gọi là ‘Mượn nhờ gió đông’, còn dân dã thì nói khó nghe hơn một chút là ‘Chó mượn oai hùm’.

Đường Dần vốn đã thơ họa song tuyệt, nếu như đem thêm một ít văn vẻ
truyền lưu thiên cổ ném thêm vào cái quầng sáng vốn đã cực kỳ chói mắt
của hắn thì giá trị và lợi ích kinh tế của những thứ này trên thị
trường nhất định là một con số kinh người.

Đây cũng là lý do Tần Kham chọn cách ‘Chó mượn oai hùm’ chứ không thò mặt ra mạo xưng tài tử với đời đấy.

Một thằng chẳng có miếng danh vọng tiếng tăm gì như Tần Kham, thậm chí
còn là loại tú tài gà mờ đã bị cách đi công danh nếu dám cầm một mớ
thiên cổ danh tác ra đường rêu rao ông ổng thì chờ đợi hắn trăm phần
trăm không phải là sự tán thưởng của đám Giang Nam sĩ tử mà là một trận
quần ẩu lên bờ xuống ruộng của toàn bộ tập đoàn văn nhân rồi.

Cái vật như kiểu danh vọng này quả thực là có thể thấy cũng có thể sờ
được đấy nhé. “Ba năm im hơi, bỗng nhiên nổi tiếng” – Loại sự tình này
nếu như quả thật xuất hiện ở Đại Minh thì tuyệt đối sẽ không kết quả
tốt, bởi vì sự đố kỵ của văn nhân đem so với đàn bà còn nặng nề hơn, ác
độc hơn nhiều.

Thế nhưng nếu những thiên cổ danh tác này mà do Giang Nam đệ nhất tài tử viết ra thì kết quả hay ý nghĩa lại không hề giống vậy nữa rồi.

Dù Đường đại tài tử viết ra những áng thơ cỡ nào lưu truyền thiên cổ thì cũng đều là chuyện bình thường, hợp tình hợp lý đấy.

Hơn nữa dù có đem vinh quang cùng ánh sáng toàn bộ đưa cho Đường Dần thì Tần Kham cũng không ngại thua lỗ. Hắn coi trọng không phải mấy cái hư
danh đó mà là bạc tươi thóc thật cơ.

Học vấn cao quý thanh bạch mấy đi nữa thì trong mắt hắn cũng có thể dùng bạc để đong đếm, người ở thời hiện đại vốn coi trọng lợi ích thực tế.

************************************************** *********

Loại sự tình phát tài như thế này thì nên có được làm liền chớ để chậm,
đã chạy trên con đường kiếm cơm thì phải ngựa không dừng vó, gặp thần
giết thần gặp phật cái bem luôn… bằng không quả thực là cái loại vô
trách nhiệm với tương lai cơm no áo ấm của chính bản thân rồi.

Ra khỏi cửa phòng Đường Dần thì Tần Kham đã ngay lập tức ôm tập thơ mới
biên soạn ra được chạy khỏi khách sạn, hỏi thăm chung quanh một lúc thì
hắn tới được một thư xã gọi là “Nghiên Ma phường” ở phía tây Thiệu Hưng
thành. Chưởng quầy của thư xã này họ Hoàng.

Hoàng chưởng quỹ cũng là kiểu văn nhân nửa mùa đường làm quan vô vọng nên dứt khoát buông tha cho da mặt mà đi kinh thương.


Hai người gặp mặt thì cũng nói xã giao dăm ba câu ít ỏi, rồi Tần Kham trực tiếp đem tập thơ gắn mác Đường Dần đưa cho hắn.

Hoàng chưởng quỹ tiếp nhận, vừa lật hai trang thì liền ngửa mặt lên trời nước mắt ròng ròng, động tác ý hệt Đường đại tài tử, cũng là một góc
bốn mươi lăm tia thẳng trần nhà.

” Nếu mãi như lúc gặp ban đầu… Áng thơ đẹp quá! Đường thủ khoa không
hổ là Giang Nam đệ nhất tài tử.” Trong mắt Hoàng chưởng quỹ tràn đầy vẻ
đau thương.

Nạp Lan đại gia hại người rất nặng… ( Nạp Lan Dung Nhược là tác giả bài thơ có câu trên. )

“Thơ đỉnh không?”

“Đỉnh, đỉnh của đỉnh! Tài học của Đường thủ khoa quả là…” Hoàng chưởng quỹ ý đồ tìm một lời ca ngợi cấp bậc đỉnh của đỉnh để tán dương tài hoa của Đường Dần… đáng tiếc lâu ngày buôn bán nên trình độ văn hóa đã khăn gói ra đi từ lâu, vì vậy hắn chỉ còn cách xúc động thở dài, không nói
lời nào… bất quá nét mặt của hắn đã biểu đạt sự kính nể cùng cảm động
thật sâu sắc rồi. Phải nói là nét mặt hắn lúc này cực giống như thiếu nữ vừa bái đường thành thân xong mới chui lên giường dạng chân chờ tân
lang bỗng vùng dậy bỏ trốn cùng mối tình đầu cơm cháo nuôi nhau nơi rừng thiêng nước độc, rất đắm đuối mê hồn.

Tần Kham dời đi ánh mắt, hắn thật sự không muốn đem cái mặt mo nhăn nhúm trước mắt này định nghĩa là “mê hồn” chút nào.

“Tập thơ này của Đường thủ khoa có thể khắc bản thành sách được không?”

“Đương nhiên có thể, tập thơ cỡ này nếu không thể khắc bản thì thế gian
này có cái gì dám đóng thành sách nữa chứ? Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ a…” Hoàng chưởng quỹ lại rơi lệ, đó là một lão bản cảm tình
hết sức dạt dào, hẳn mối tình đầu của hắn cũng rất nhấp nhô rồi.

“Rất tốt, ngươi trả bao nhiêu tiền?”

“Hả?”

Tần Kham đành phải kiên nhẫn giải thích: “Xuất bản sách thì phải trả
tiền nhuận bút, giống như vào tiệm ăn cơm phải trả tiền vậy. Đây là đạo
lý, không thể không trả thù lao được?”

Hoàng chưởng quỹ lau lau mớ nước mắt cá sấu trên mặt, biểu tình ngây dại cả nửa ngày chưa hoàn hồn.

Rất hiển nhiên là hắn còn đang đắm chìm trong mộng cảnh thê mỹ “Nhân
sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ”, còn chưa muốn trở lại trong hiện thực.

“Đang thưởng thức tác phẩm xuất sắc là thế mà ngươi… ngươi lại nói
tiền nong với ta đúng lúc này. Ngươi, ngươi quả thực…” Biểu tình của
Hoàng chưởng quỹ lúc này hoàn toàn là thiếu nữ vừa mới có con trăng đầu
tiên đã bị trai làng cường bạo, tức giận đến nói không ra lời.

Áng thơ thanh nhã thoát tục là thế mà bỗng dưng bị cơm áo gạo tiền nhây
vào… cảm tình trên mặt Hoàng chưởng quỹ quả thực không cách nào tiếp
nhận nổi.

Tần Kham lại hiểu sai ý của hắn, cặp mắt hơi nheo lại điềm nhiên nói:
“…Ngươi tính đen đớp đen?”( Ý là cướp của ăn cướp, trộm của thằng trộm hay nôm na là híp râm thằng híp râm )


Tần Kham thề! Nếu như họ Hoàng dám nói đúng thì mình nhất định sẽ một quyền đánh nát cái mặt chó của hắn.

May mắn Hoàng chưởng quỹ cũng là người thông minh, hắn kịp thời phát
giác ra sát cơ trong không khí trước mắt, vì vậy rất nhanh khôi phục
thần trí.

“Khắc một ngàn bản, ta trả Đường thủ khoa một trăm lượng bạc nhuận bút.”

Tần Kham lập tức tiếp lời: “Khắc 5000 bản, hai trăm lượng bạc, về sau
mỗi lần in thêm một ngàn bản thì trả thêm năm mươi lượng. Được thì được, không được ta sang thư xã khác, Giang Nam là đất văn chương, thư xã quá nhiều…”

Hoàng chưởng quỹ vội vàng kéo hắn lại cười khổ nói: “Vị huynh đệ này,
sinh ý là nên đàm phán từ từ mới đúng, hà tất vội vã như thế?”

“Ta không thể không gấp…”

“Vì sao?”

“Đường thủ khoa hiện tại nằm ở trong khách sạn, đói bụng đến mức chỉ còn một hơi tàn rồi, đang chờ ta mang tiền về ăn cơm. Chậm một chớ nói nhân sinh gặp gỡ lần đầu mà gặp mặt lần cuối sợ cũng chẳng kịp nữa ấy chứ.”

Hoàng chưởng quỹ do dự một chút, dậm mạnh chân một cái: “Xong! Hai trăm lượng!”

“Viết giao kèo, đồng ý, trả thù lao, cám ơn.”

************************************************** *******

Thiệu Hưng điên cuồng, Tô Hàng điên cuồng, Giang Nam điên cuồng.

Mấy ngày trước, Giang Nam đệ nhất tài tử Đường Dần ra một quyển ” Bá Hổ
thi tập “, trong thi tập từng câu từng bài đều có thể xưng là tuyệt tác
danh truyền thiên cổ, người đọc vui sướng phát cuồng, càng có sĩ tử bị
cảm động đến nghẹn ngào khóc rống lên.

Tài tử, danh xứng với thực đại tài tử, niềm kiêu ngạo của văn nhân đất Giang Nam!

Trong đó một bài ” Nếu mãi như lúc gặp ban đầu – Nào đâu phiến quạt phải sầu gió thu ” càng khiến cho rất nhiều tiểu thư chốn khuê phòng như si
như mê, lệ châu lã chã.

Tự Thái tổ hoàng đế bắt đầu sáng chế ra văn bát cổ đến nay thì văn nhân
nho sĩ Đại Minh có thể nói là vắt hết óc vào loại thơ này đấy. Loại thể
thơ này thật sự không phải là vật gì tốt cho cam, nó chế ước tư tưởng
của văn nhân, khiến cho người người không thoát ra nổi khỏi cái vòng tám chữ luẩn quẩn này được. Có thể nói rằng nó chẳng qua chỉ là một loại
công cụ để Hoàng đế tăng cường lực thống trị mà thôi, tác dụng là để áp
chế văn phong tự do tự tại của người có học trong dân gian. Việc tư
tưởng không được tự do này khiến cho nên từ khi Đại Minh lập quốc đến
nay hầu như chẳng thể xuất hiện nổi áng thơ bài từ nào được đánh giá là
lưu truyền thiên cổ, không thể không nói đây là một sự thụt lùi của văn
phong.


Trong hoàn cảnh như vậy mà bỗng chợt có một tập thơ, câu từ ý cảnh bên
trong hầu hết đều có thể xưng là tuyệt tác khoáng cổ chí kim, lưu truyền thiên cổ xuất hiện. Này có thể nào không khiến cho đám văn nhân điên
cuồng theo đuổi được chứ?

Tên tuổi Đường Dần lại một lần nữa truyền khắp thôn cùng ngõ hẻm Giang
Nam, hắn chợt trở thành đại thần tượng trong lòng mọi người.

Mà trong khi người ngoài ồn ào náo nhiệt thì Tần Kham lại trốn trong
phòng khách sạn, khuôn mặt tuấn tú nhếch lên nụ cười châm chọc như có
như không, khoái chí sướng lòng… Đếm bạc.

Thật nhiều bạc a….

Tập thơ bán đắt như tôm tươi, thư xã Hoàng chưởng quỹ in thêm rồi lại in thêm, bạc đưa một lần rồi lại một lần, trừ ra quẳng cho Đường Dần bốn
phần thì sáu phần còn lại Tần Kham độc chiếm cũng ước chừng đã hơn 300
lượng rồi.

Đây là số bạc đầu tiên mà đời này Tần Kham kiếm được một cách coi như…
chỉ coi như là trong sạch mà thôi. Số bạc nằm lấp lánh, ánh bạc phản
chiếu trong mắt Tần Kham như nắng hửng nơi thiên đường, thoải mái dễ
chịu, an bình…

Phanh!

Cửa phòng bị người đá văng.

Một bóng hình thon thả cao ráo xinh đẹp xuất hiện trong mắt hắn.

Tần Kham nheo mắt, theo phản xạ vô thức ôm lấy đống bạc trên bàn vào lòng.

Người tới là người quen.

“Đến cướp tiền à?” Sắc mặt Tần Kham không đẹp mắt chút nào.

“Không phải.”

“Vậy cô tới làm gì?”

“Tới cửa đến thăm.”

Tần Kham chỉ chỉ cánh cửa phòng vừa bị Đỗ Yên đạp nằm hấp hối, bình tĩnh nói: “Cô gọi kiểu này là ‘đến thăm’ cơ à?”

Miệng nhỏ của Đỗ Yên khẽ nhếch lên: “Bồi thường ngươi là được chứ gì.”

Tần Kham thở dài: “Đại tiểu thư, ta đã đem bạc phạt đưa cho cô rồi, hai
ta không phải đã chẳng ai nợ ai nữa sao? Cô quay lại tìm ta làm gì nữa
chứ?”

“Ta chỉ muốn đến xem xem vị Giang Nam tài tử kia đã bị ngươi lừa bịp chết hay chưa thôi.”

Hôm nay Đỗ Yên dường như cũng không thoải mái, khí thế đạp cửa cũng so
với ngày thường ít hơn một chút, Tần Kham cảm thấy rất không thích ứng,
hắn có lẽ là quen với khí phách thường ngày của bà cô này rồi.

Hướng bên trên chỉ chỉ một ngón tay, Tần Kham thản nhiên nói: “Vị Giang
Nam tài tử kia ở trên lầu, lên lầu rẽ trái căn thứ ba, lúc đi ra ngoài
xin đóng cửa lại, cám ơn.”

Đỗ Yên không hung dữ như thường ngày mà ngược lại hữu khí vô lực thở

dài, đứng dậy đóng cửa lại, sau đó tự nhiên đi qua nửa gian phòng ngồi
xuống băng ghế trước bàn gương.

Nét mặt Tần Kham rựt rựt nhăn nhó, bà cô này thật đúng là không coi mình là người ngoài…

Cô nam quả nữ chui vào cùng một phòng, nàng không sợ danh tiết hoen ố rồi hả? Cha nàng dạy dỗ kiểu gì thế nhỉ?

Đỗ Yên đưa cặp mắt xinh đẹp nhàn nhạt lướt qua đống bạc trên bàn, nàng
không hỏi tới số bạc này từ đâu ra mà chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi lại lừa
được nhiều bạc đấy chứ!”

Tần Kham kỳ quái liếc nàng.

Cô nương này hôm nay cực không bình thường, hai đầu lông mày không che dấu nổi ý buồn.

—— Chẳng lẽ lúc phạt người khác tiền bị người ta đập cho một trận rồi?

Tần Kham không cách nào ngăn chặn ý tưởng tà ác này trong lòng.

Đỗ Yên nhẹ nhàng thở dài, như có điều suy nghĩ: “Ngươi thật là kẻ có lắm biện pháp…”

Tần Kham há miệng không nói.

Bà cô này trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Phiền toái”, giả như phản ứng lại với nàng thì chỉ sợ mình cũng bị lôi vào mất.

Mọi người không tính là quen biết, vẫn nên bảo trì quan hệ cừu nhân thuần túy thì lành hơn…

Tần Kham không tiếp lời, khuôn mặt Đỗ Yên cũng căng ra, thế nào cũng
không chịu nói tiếp, rồi lại không rời đi, hai người ngồi đối diện nhau
lâm vào trầm mặc xấu hổ.

Phanh!

Cửa phòng lại lần nữa bị đá văng.

Tần Kham thở dài thườn thượt: “Hôm nay là ngày gì mà sao người đến thăm đều dùng cái cách kỳ lạ này thế nhỉ?”

Đường Dần tay cầm một tập thơ xuất hiện trước mặt hắn, toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào Tần Kham mà vẫn run rẩy.

“Vì cái gì? Nói cho ta biết vì cái gì!” Đường Dần nghiến răng gầm nhẹ, mặt mày méo mó giống như trái mướp đắng non.

“Cái gì vì cái gì?” Tần Kham khí định thần nhàn hỏi lại.

“Vì sao không thương lượng với ta đã xuất bản tập thơ này hả?”

“Ai nói chưa thương lượng? Huynh ngay cả điểm chỉ cũng điểm rồi…” Tần Kham móc ra một cái hiệp định đưa đến trước mặt hắn.

“Ngươi…” Đường Dần nghẹn lời, lập tức cả giận nói: ” ‘Nếu mãi như lúc
gặp ban đầu – Nào đâu phiến quạt phải sầu gió thu’ là ta làm sao?”

“Đương nhiên là huynh làm.”

“’Bám chắc non xanh chẳng tách rời’ cũng là ta làm hay sao?”

“Đương nhiên.”

Đường Dần triệt để bạo phát, vùng lên túm lấy cổ áo Tần Kham, khuôn mặt
lửa giận bừng bừng, huơ huơ tập thơ cực kỳ điên tiết rít lên: “Như vậy,
cái câu ‘ Bên đèo một đám thiên nga ’ này cũng là ta làm hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.