Minh Tinh PR

Chương 24


Đọc truyện Minh Tinh PR – Chương 24

Dung Quân Tiện còn muốn ở ké quán trà của Bạch Duy Minh thêm mấy ngày, lại không ngờ công ty quản lý gọi đến, gọi cậu về tạo hình, xem kịch bản.

Ban đầu Dung Quân Tiện co quắp trên sofa, nghe nói như thế, cũng ngồi dậy như cá chép nhảy: “Tạo hình? Kịch bản?”

Trái tim cậu nhảy nhót: “Là ‘Trời thiêu Xích Bích’?”

“Là ‘Tăng Phàm Truyện’!” Vu Tri Vụ trả lời, “Cậu quên rồi à, còn phải quay mùa hai?”

Dung Quân Tiện coi như nhớ ra rồi, cậu đã ký hợp đồng năm mùa với “Tăng Phàm Truyện”.

“Nhanh vậy đã quay mùa thứ hai à?” Dung Quân Tiện ngờ vực không hiểu.

Vu Tri Vụ lại nói: “Cũng không biết, bên Lễ tổng thông báo, nói là tạo hình và ra kịch bản trước.”

Dung Quân Tiện nghĩ đến mấy ngày qua mình đã nghỉ ngơi, cũng nên làm việc rồi, bèn đồng ý với Vu Tri Vụ lập tức trở về. Trước khi về, Dung Quân Tiện lại gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh nói mình phải về làm việc.

Đợi tin nhắn gửi đi, Dung Quân Tiện lại tự giễu cười một tiếng: Tin nhắn này cũng gửi thừa rồi. Bây giờ nhóm quản lý đều phải nghe hiệu lệnh của Bạch Duy Minh, mọi chuyện cần phải hỏi anh ấy trước, chắc chắn ảnh biết rồi.

Dung Quân Tiện đi đường sắt cao tốc bốn mươi phút về thành phố Hoa Âm. Vu Tri Vụ trực tiếp đợi cậu ở bên ngoài nhà ga. Lúc Dung Quân Tiện xuất hiện ở nơi công cộng đều rất cẩn thận, đeo khẩu trang lên, mặc rất kín đáo. Nhưng Vu Tri Vụ vẫn liếc mắt đã nhận ra cậu, vội vàng tới đón cậu lên xe bảo mẫu.

Vu Tri Vụ nói: “Bây giờ phải đến công ty truyền hình điện ảnh?”


“Được.” Dung Quân Tiện lên xe thì tháo khẩu trang xuống, cười nói với Vu Tri Vụ, “Tôi vừa gặp Lễ tổng chưa được mấy ngày, lại đi tạo hình rồi.”

“Thật hả? Tôi thấy Lễ tổng hẳn là rất hài lòng về cậu!” Vu Tri Vụ cười, “Bên Tứ Mi có gì vui không?”

“Không có gì vui.” Dung Quân Tiện lại nghĩ đến rừng hoa mơ và khăn quàng cổ của Bạch Duy Minh, tâm tư lâng lâng, “Nhưng Bạch tiên sinh giải buồn cùng tôi.”

Vu Tri Vụ khẽ giật mình: “Mấy ngày nay cậu ở cùng Bạch tiên sinh?”

“Chưa đến mức đó.” Dung Quân Tiện nói, “Ảnh đang bận chuyện quan trọng khác.”

Vu Tri Vụ gật đầu: “Hèn chi, lúc trước anh ta phải hỏi cặn kẽ mọi chuyện, mấy bữa nay cũng không nhìn chòng chọc nữa.”

Dung Quân Tiện nghe vậy, lại có phần không vui. Té ra, Bạch Duy Minh vì dự án của Liên Xuân Huyên mà đã giảm bớt quan tâm mình ư?

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Anh có biết Liên Xuân Huyên và tập đoàn Sáng Tư ở Tứ Mi không?”

“Liên Xuân Huyên là ai? Nghe hơi quen tai.” Vu Tri Vụ lắc đầu, “Nhưng cậu nói tập đoàn Sáng Tư ở Tứ Mi, tôi cũng biết. Gần đây liên tục lên báo.”

“Thật à?”


“Nói là muốn chuẩn bị niêm yết gì đó. Là dự án vài tỷ đấy.” Vu Tri Vụ nói.

“Dự án vài tỷ…” Thảo nào Bạch tiên sinh để ý như vậy. Cũng là “99% vấn đề trên thế giới này đều có thể thông qua tiền để giải quyết” mà Bạch tiên sinh luôn nói. Liên Xuân Huyên này có nhiều tiền đến vậy, còn không giải quyết được vấn đề này của Bạch tiên sinh à?

Dung Quân Tiện lắc đầu thở dài.

Vu Tri Vụ thấy Dung Quân Tiện không vui, bèn hỏi: “Sao vậy? Ai chọc ông chủ Dung của chúng ta rồi?”

“Không nói nữa.” Trên mặt Dung Quân Tiện không có biểu cảm gì, “Sắp đến công ty của Lễ tổng rồi.”

Dung Quân Tiện thường bị nói “Tỏ vẻ cao ngạo”. Bản thân Dung Quân Tiện cũng không biết tính cách của mình có được coi là cao ngạo hay không, nhưng cậu lại rất tùy hứng. Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, không nở nụ cười, đối với nhân viên công tác cũng lạnh lùng, chỉ có khi chụp ảnh, cậu mới lộ ra nét mặt tươi cười mang tính nghề nghiệp. Đợi ống kính rời đi chỗ khác, Dung Quân Tiện lại xị mặt.

“Cậu nhìn Dung Quân Tiện kia đi, càng ngày càng tự cao tự đại…” Nhân viên công tác nhỏ giọng thì thầm.

Đạo diễn Tiểu Thái lại nói: “Không phải chỉ trưng tí sắc mặt thôi à! Coi là chuyện gì! Không phải cậu ấy vẫn rất phối hợp hả? Bảo cậu ấy thay đồ thì thay đồ, chụp hình thì chụp hình, còn muốn thế nào nữa?”

Dung Quân Tiện chụp xong một bộ ảnh tạo hình, thấy Côn Hạnh và Dương Thụ Hi cũng tới. Côn Hạnh thấy Dung Quân Tiện nên chào nói: “Tiền bối, lại gặp được anh, tốt quá!”

Dung Quân Tiện nhìn thấy cậu ta, sắc mặt lạnh hơn, chỉ nói: “Đạo diễn Tiểu Thái, nếu tôi biết cậu ta tới, tôi sẽ không tới.”


Tiểu Thái nghe vậy cười làm lành nói: “Nói lời này… Sau này khi quay phim cũng sẽ gặp, không phải sao?”

Trong lòng Dung Quân Tiện cũng hiểu, nhưng hôm nay đúng lúc tâm trạng không tốt, bèn nói: “Lúc đối diễn có chuẩn bị, hôm nay chưa chuẩn bị. Thấy cậu ta là lại bực dọc.”

Tiểu Thái nói với Côn Hạnh: “Được rồi, hôm nay không có việc của cậu, hai ngày sau lại thông báo cho cậu tới!”

Côn Hạnh nghe xong, hốc mắt cũng đỏ, nghẹn ngào cầu xin Dung Quân Tiện tha thứ. Dung Quân Tiên quay mặt soi gương dặm phấn, không muốn để ý đến cậu ta.

Người bên ngoài nhìn vào, đều thầm nghĩ: Dung Quân Tiện kiêu căng quá thể! Thật biết ra vẻ ngôi sao! Còn bắt nạt người mới!

Côn Hạnh năn nỉ ỉ ôi, vẫn bị Tiểu Thái kêu người bắt đi.

Côn Hạnh đành phải tủi tủi thân thân rời khỏi nơi này, một mình chậm rì rì đi trong hành lanh công ty, lại không ngờ đối diện gặp phải Đỗ Mạn Hoài. Cậu ta lập tức xông lên trước, kéo Đỗ Mạn Hoàn, mặt mùi tràn đầy ấm ức nói: “Vừa nãy tôi đi thử trang phục, bị Dung Quân Tiện đuổi đi!”

“Dung Quân Tiện phách lối thế?” Đỗ Mạn Hoài cười.

“Còn phải nói?” Côn Hạnh đáp.

Đỗ Mạn Hoài lại nói: “Vậy cậu biết rõ Dung Quân Tiện phách lối, còn không tém tém lại? Vẫn chạy tới trước mặt cậu ta làm cho người ta ghét, có phải bị ngu không?”

Côn Hạnh lại tiến lên, cầm tay Đỗ Mạn Hoài: “Ông chủ Đỗ…”

Đỗ Mạn Hoài lạnh lùng hất tay cậu ta ra, nói: “Đừng làm phiền tôi.” Nói xong, Đỗ Mạn Hoài quay người rời đi.


Té ra, Đỗ Mạn Hoài chơi Côn Hạnh vài ngày đã chán, không hẹn cậu ta nữa, càng miễn bàn săn sóc cho cậu ta. Trong quan hệ ngắn ngủi này, lợi ích duy nhất Côn Hạnh nhận được đó là tiếp tục ký “Tăng Phàm Truyện” mùa hai, nhưng bây giờ Đỗ Mạn Hoài chán cậu ta rồi, chuyện kế tiếp cũng chưa biết tiền đồ thế nào.

Côn Hạnh coi như bó tay hết cách, cũng không biết nên năn nỉ ai. Cậu ta đang quanh quẩn trong hành lang, như con chim nhỏ lạc đàn, nhỏ giọng khóc lóc một lát, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, là một nhóm nhân viên công tác vây quanh Dung Quân Tiện đi ngang qua. Dung Quân Tiện quay đầu nhìn cậu ta, nhưng thấy cậu ta hai mắt ngấn lệ ràn rụa, thế là thở dài, nói với phó đạo diễn: “Dẫn Côn Hạnh quay lại thử trang đi.”

Côn Hạnh nghe vậy, như được đại xá, nói: “Cảm ơn ông chủ Dung.”

Phó đạo diễn dẫn Côn Hạnh trở về. Vu Tri Vụ nhìn bóng lưng người này, lại nói với Dung Quân Tiện: “Cậu và Côn Hạnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải trước kia rất tốt à?”

Dung Quân Tiện cũng không biết nên giải thích thế nào, lắc đầu thở dài một hơi, cũng không nói nhiều.

Dung Quân Tiện chụp ảnh tạo hình, cũng tham gia tuyên truyền, chiều hướng này cũng rất bình thường. Lại không ngờ rằng, mấy ngày sau lúc Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ đến văn phòng của Đường Tùng Nguyên báo cáo công việc, mặt Đường Tùng Nguyên đen như than.

Tuy Dung Quân Tiện không hiểu nhìn mặt nói chuyện cho lắm, nhưng rất quen thuộc với biểu cảm này của Đường Tùng Nguyên, hỏi gần như phản xạ có điều kiện: “Là tôi lại phạm sai lầm rồi?” Nói xong, Dung Quân Tiện lại tiếp tục nói một cách phản xạ có điều kiện: “Là tôi không tốt! Gây thêm phiền toái cho anh! Trước tiên nói câu xin lỗi.”

Đường Tùng Nguyên nghe lời này, cũng dở khóc dở cười, sắc mặt hoàn hoãn đi vài phần: “Lần này không phải cậu!”

Lần này không phải cậu!

—— câu nói này khiến Dung Quân Tiện hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng câu nói này cũng làm cho lưng của Vu Tri Vụ nâng lên, thẳng tắp: “Không phải cậu ấy, vậy là tôi…?”

Dung Quân Tiện lúc nào cũng như khỉ con nhảy lên nhảy xuống, luôn có thể gây tai họa. Nhưng niệm tình cậu là nghệ sĩ dưới cờ, lại là “Kỳ tài” mới ra mắt đã lấy được ảnh đế, Đường Tùng Nguyên đối với cậu bao giờ cũng rất khách sáo. Nhưng đối với Vu Tri Vụ lại khác biệt, Đường Tùng Nguyên trưng cái vẻ ông chủ trừng mắt, giọng nói gắt gỏng: “Vu Tri Vụ, hôm nay tôi gọi cậu lên, chủ yếu là để kêu tổ tổng của cậu ngay mặt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.