Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 18: Chia tay trong mưa


Đọc truyện Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc – Chương 18: Chia tay trong mưa

Trạc Thác sắp điên rồi. Mấy ngày nay đối với anh mà nói là khoảng thời gian khó khăn nhất. Tối thứ sáu sau khi đi làm về, anh nghe dì Tĩnh nói Vũ nhi đang có cốt nhục của mình, anh mừng rỡ như điên, vội gọi điện sẵn sang chia sẻ hạnh phúc với cô nhưng không ai nghe máy.

Anh thức trắng cả đêm, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, anh chỉ biết hôm sau tỉnh dậy thì ngón tay anh vừa sưng vừa hồng, mắt đầy tơ máu, gương mặt sưng vù tiều tụy.

dì Tĩnh từ phòng tắm đi ra, thấy Trạc Thác lại phiền não, cô đi đến cạnh anh an ủi: “A Thác, đừng như vậy.”

“chị Vương nói thứ hai cô ấy về, nhưng hôm nay đã là thứ ba rồi, không đi học, điện thoại lại không liên lạc được, gọi đến nhà thì cô ấy không tiếp, cô ấy thật sự muốn chọc tôi tức chết mà.”

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu mà.” dì Tĩnh an ủi.

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Trạc Thác giật mình, thấy dãy số quen thuộc, anh kìm nén kích động nghe: “Vũ nhi!”

“Trạc Thác à?”

“Bác Thẩm?” Trạc Thác thoáng chốc đã nhận ra giọng ông.

“Ba giờ chiều ngày mai, ở lầu hai nhà hang XX, ta có lời muốn nói với cháu, nhớ đến đúng giờ đấy.” Thẩm Lạc Chính nói ngắn gọn rõ rang, không chờ Trạc Thác trả lời liền cúp máy.

Trạc Thác nhìn chiếc điện thoại trong tay, mặt mũi tràn đầy lo âu.

——-

Nhà hàng XX yên tĩnh sang trọng, người ra vào nơi đây đều là những người cao quý. Trạc Thác ăn mặc tầm thương, có điểm không phù hợp với không khí nơi đây.

Người phục vụ ngạc nhiên nhìn anh, còn tưởng anh đến nhầm chỗ. Nhưng người được đào tạo qua lớp chuyên nghiệp như cô vẫn khách khí hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi đi mấy người?”


“Tôi tìm người.” Trạc Thác lên tiếng, tìm cầu thang bước thẳng lên lầu. Đến lầu hai, nhìn xung quanh cuối cùng anh cũng bước đến bàn Thẩm Lạc Chính: “Bác Thẩm!”

Thẩm Lạc Chính chỉ ghế đối diện: “Ngồi đi.”

Trạc Thác vừa ngồi xuống, Thẩm Lạc Chính lôi ra một vật đưa cho anh.

Cảm thấy tò mò, anh nhận lấy xem xét, trên giấy là tên mình, tấm ảnh này là tuần trước Vũ nhi dẫn anh đi chụp, chắc cô ấy đã sớm có ý định giúp mình làm chứng minh thư. Trong lòng anh dâng lên sự ấm áp vô cùng, vui sướng nói: “Bác Thẩm, cám ơn bác! À, cho cháu hỏi, Vũ nhi đã về chưa?”

“Từ nay về sau đừng gọi cho Tiểu Vũ nữa, từ nay trở đi hai đứa không còn quan hệ gì hết.” Nói xong ông lại lôi từ trong ngực ra một tờ chi phiếu hai mươi vạn đưa cho anh: “Cái này đối với mày mà nói hẳn là đủ.”

Trạc Thác suy sụp, anh không nhận tờ chi phiếu mà chỉ nhìn ông hỏi: “Sao lại không hề có quan hệ gì? Vũ nhi không phải đã có cốt nhục của cháu sao? Cháu cũng có thể được xem như là chồng của cô ấy rồi.”

“Câm mồm!” Thẩm Lạc Chính đứng lên nói lớn “Từ nay về sau không được phép nhắc lại chuyện đứa bé.”

“Vì sao không được nhắc đến? Đó là con của cháu với Vũ nhi, là cháu ngoại của bác.”

“Hừ, từ trước tới nay ra không hề thừa nhận nghiệt chủng này, huống hồ giờ nó đã không còn tồn tại nữa.”

Trạc Thác túm lấy tay ông, vội vàng hỏi: “Bác nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là không còn tồn tại.”

Lực từ cánh tay anh rất mạnh làm cho Thẩm Lạc Chính cảm thấy đau nhức, ông cố gắng thoát khỏi tay anh, nói: “Hôm qua Vũ nhi đã đến bệnh viện phá thai rồi. Vốn dĩ nó không nên tồn tại, bỏ sớm một chút cũng tốt.”

Trạc Thác như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ánh mắt nghi hoặc nhìn ông, lớn tiếng nói: “Cháu không tin, Vũ nhi tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy. Cháu muốn gặp Vũ nhi để hỏi cho ra nhẽ.”


“Mày tiết kiệm sức đi, từ nay về sau Vũ nhi sẽ không bao giờ gặp mày nữa đâu. Không ngại nói cho mày biết một việc, nó sắp cùng A Thụy đính hôn rồi. A Thụy, mày có biết là ai không? Là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tư Đồ, mày so với nó quả thực là một trời một vực. Cho nên mày hãy quên hết đi.” Nói xong ông lại đưa tấm chi phiếu cho anh.

Biết được tin Vũ nhi phá thai, lại còn nghe được thông tin cô sắp cùng người con trai khác đính hôn, Trạc Thác phẫn nộ lại thêm đố kỵ, anh cầm lấy tấm chi phiếu xe nát rồi quăng xuống mặt đất. Con ngươi đen âm trầm trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Chính.

Thẩm Lạc Chính hừ lạnh một tiếng, nói: “Mày đừng tưởng níu kéo được, không biết trời cao đất rộng là gì, xem xem trên đời này bao giờ mới gặp được số tiền lớn như vậy.” Nói xong ông lại đưa ra một trăm đồng để trên mặt bàn, rồi đứng dậy rời đi.

Trạc Thác nhìn chằm chằm và bóng dáng người đang chậm rãi đi xa, tuấn nhan do tức giận mà có vẻ dị thường, rồi anh cũng từ từ rời khỏi đó.

Lúc này, một người ăn mặc rất mốt, là một ngọc nữ trẻ tuổi cầm túi xách đi tới, nhìn theo bóng dáng cao lớn đang dần dần biến mất, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý, hai con người xinh đẹp tràn đầy tính toán cũng có chút hả hê.

————

Thẩm gia.

Tư Vũ nằm trên giường chăm chú nhìn tập rtanh nhưng lại không hề để ý đến chúng. Mấy ngày qua tuy đã ăn không ít thuốc bổ nhưng thân thể cô vẫn còn rất yếu, chân tay luôn cảm thấy mệt mỏi, kèm theo đó còn có cảm giác chán ghét, choáng váng. Bác sĩ Lưu giúp cô kiểm tra rồi kết luận đó là triệu chứng xuất hiện sau khi sanh non, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, nên bà Thẩm xin cho cô nghỉ học thêm mấy ngày.

Đột nhiên, điện thoại cạnh gối reo – là Trạc Thác nhắn tin tới! Cô vội vàng đọc tin nhắn: “Vũ nhi, em rốt cuộc đang ở đâu? Sao lâu như thế rồi mà không liên lạc với anh? Tiểu Di đã nói cho anh biết tin em mang thai. Anh còn không kịp mừng vì sắp được làm cha thì ba của em lại tìm đến anh, nói rằng em đã tự nguyện đi phá thai. Hãy nói cho anh nghe tất cả chỉ là chuyện đùa, em sẽ không nhẫn tâm như vậy, con vẫn đang ở trong bụng em. Mau trả lời anh đi —– Thác.”

Nhìn những dòng tin nhắn đó, nước mắt cô lập tức ào ra, hai bàn tay không ngừng run rẩy.

Không lâu sau lại có tin nhắn đến: “Vũ nhi, anh sắp điên rồi, nếu em không trả lời anh thì anh sẽ lập tức đi tìm em.”

“Vũ nhi, mười phút sau nếu em vẫn không trả lời….thì nửa tiếng sau anh sẽ xuất hiện trước cửa nhà em.”


Tư Vũ nhiều lần rưng rưng nhìn những dòng tin nhắn này, những ngón tay mảnh khảnh rốt cục không kìm chế được mà nhắn lại: “Thác, ngày mai đến ngày anh được nghỉ, hai giờ chiều, ở quán café tình nhân gần trường học, em chờ anh.”

Rất nhanh bên kia nhắn tới: “Được! Không gặp không về!”

———————

Hôm sau, vừa ăn xong bữa trưa, Tư Vũ về phòng thay một bộ váy màu vàng nhạt, bôi qua chút son phấn, đến khi sắc mặt và đôi môi không còn nhợt nhạt nữa thì cô mới xuống lầu, dặn dò bà Thẩm một tiếng rồi bước ra cửa.

Tại quán café tình nhân mọi thứ vẫn như trước, nhưng đáng tiếc tâm tình của người đã thay đổi. Tư Vũ bước vào cửa ra vào, Trạc Thác đã ngồi ở vị trí cũ chờ cô, vừa thấy cô anh vui mừng đứng lên dắt cô ngồi xuống chỗ đối diện, kích động nói: “Vũ nhi, cuối cùng em cũng đã xuất hiện.”

Tư Vũ nghẹn ngào, yên lặng nhìn anh nước mắt đã rưng rưng.

“Vũ nhi, em làm sao vậy? Đứa bé trong bụng làm em không thoải mái sao?” Sau một ngày suy nghĩ, anh cho rằng ông Thẩm nói dối, bởi anh tin chắc Vũ nhi không phải người tàn nhẫn như vậy.

Tư Vũ hít sâu một hơi, nói: “Thác, đứa bé đã không còn nữa rồi. Với lại, chúng ta chia tay đi.” Chỉ ngắn ngủi có hai câu nhưng lại nặng như ngàn cân làm cho cô nghĩ đã lâu nhưng cuối cùng cũng nói ra.

Trạc Thác ngơ ngác nhìn cô, lâu sau mới nói: “Vũ nhi, em không sao chứ? Anh biết phụ nữ khi mang thai tính cách rất khó chịu, lại hay suy nghĩ linh tinh nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em đến khi nào con chào đời.

“Thác, những gì em vừa nói đều là sự thật!” Tư Vũ nghiêm túc nói.

Sắc mặt Trạc Thác lập tức trở nên tái nhợt, anh không thể tin những gì cô vừa nói.

Không muốn nhìn thấy biểu lộ bi thương của anh, Tư Vũ cứng nhắc nói tiếp: “Sau khi đính hôn với A Thụy, em sẽ cùng anh ấy sang Anh du học.”

“Tại sao lại như vậy?” Trạc Thác gầm lên.

Thấy những người xung quanh đều nhìn về phía mình, Tư Vũ hạ giọng nói: “Thác, em xin lỗi. Chúng ta vốn dĩ không thích hợp, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy coi như chấm hết. Từ nay về sau chúng ta hãy là bạn tốt của nhau!”


“Cái gì gọi là không thích hợp? Không phải em đã nói được sống cùng với anh là việc sung sướng nhất sao? Với lại, rời xa anh chẳng nhẽ em không đau nhiều sao?”

Không phải, trong lòng cô đau nhức không thể tả được, không thể nào khống chế! Tư Vũ muốn nói ra nhưng cô lại không thể, cô phải hạ quyết tâm nếu không tất cả sẽ trở nên uổng phí “Không thể phủ nhận rằng thời gian ở chung với anh đã mang lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống buồn tẻ của em. Nhưng thân phận và công việc của anh quyết định chúng ta không thể cùng chung sống. Em đã quá quen với cuộc sống của người có tiền, thật sự không thể tưởng tượng từ nay về sau sống với anh sẽ phải vất vả làm việc, mỗi ngày đều phải ăn cơm rau.”

“Em!” Con ngươi đen dâng lên một nỗi thất vọng, nhưng anh vẫn cố cứu vãn: “Vũ nhi, hãy cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ thành công, anh sẽ không để em phải chịu khổ lâu đâu. Hãy cho anh năm năm? Ba năm? Nếu không thì hai năm cũng được. Hai năm sau nhất định anh sẽ thành công.”

“Thác, đừng nói nữa. Có lẽ anh sẽ thực hiện được mục tiêu của mình, nhưng em thì không muốn dùng tuổi thanh xuân của mình để đánh cuộc, em chỉ nghĩ tới việc có sẵn sự thoải mái thôi. Trong tương lai nhất định anh sẽ gặp được nhiều người khác tốt hơn em.” Cuối cùng những lời này cô cũng đã nói ra với quyết tâm của chính mình.

“Không! Anh chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc và thành công với mình em. Vũ nhi, anh biết em còn yêu anh, không cần phải tỏ ra như vậy. Em phá thai, anh thật sự tức giận, nhưng anh thông cảm với em vì tâm tình của em, không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng có lại những đứa con khác. Chỉ cần chúng ta yêu nhau thì tương lai nhất định sẽ hạnh phúc.”

Tư Vũ nhìn anh, cô biết rõ nếu như lại tiếp tục ngu ngốc nữa thì nhất định sẽ hỏng mất, cô đem hết tất cả tình hình thực tế nói cho anh biết. Không được, tuyệt đối không thể để cho ba làm tổn thương đến anh. Nghĩ đến đây, cô lạnh lùng nói: “Thác, em suy nghĩ kỹ rồi. Thật ra đối với anh em cũng có chút cảm giác, không phải yêu, chỉ là nhất thời rung động mà thôi. Chỉ có A Thụy mới là người em yêu thật sự. Thật xin lỗi!” Nói xong, cô cầm túi xách bước nhanh ra cửa.

Trạc Thác sửng sôt một chút rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Bầu trời đầy mây vừa rồi bỗng trở nên đen sẫm, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống.

Bước ra cửa, Tư Vũ lấy túi giơ lên đỉnh đầu chuẩn bị chạy về phía đối diện đón taxi về nhà. Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng gọi: “Vũ nhi!” Vừa dứt lời, Trạc Thác đã chạy đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng.

Cảm nhận được hơi ấm quen thộc, hương thơm chỉ thuộc về mình anh, Tư Vũ cơ hồi đắm chìm. Trạc Thác thấy thế liền nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô.

Đã lâu rồi mới có cảm giác này khiến Tư Vũ bất chợt rung động, không kìm được lòng mà đáp trả lại anh. Đúng lúc cô đang chuẩn bị say mê, đắm chìm thì bên tai bỗng nhiên vang lên lời nói của ba “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!” Cô chợt lạnh run, nhẫn tâm mà cắn một cái lên môi anh. Trạc Thác kêu lên một tiếng rồi buông vội cô ra. Nhìn đôi môi mỏng khêu gợi có một mảng máu hồng, Tư Vũ sợ đến xanh mặt, xoay người đi thẳng về phía trước.

Cứ để nước mưa xối xả đánh vào người, Trạc Thác nhẹ lau vết máu ở khóe môi, hai con ngươi tràn đầy phẫn nộ, tuấn nhan so với bầu trời còn ảm đạm hơn. Anh nhìn chằm chằm vào bóng người màu vàng nhạt đang dần xa kia.

Mưa càng lúc càng lớn, như xối thẳng vào cơ thể Tư Vũ, nước mắt và nước mưa trên mặt đã sớm không thể phân biệt được nữa. Cô cố nén cảm giác chán ghét cùng cảm giác choáng váng, bước từng bước yếu ớt về phía trước, cô không dám quay đầu lại bởi cô biết anh đang nhìn mình. Lần đầu tiên cô phát hiện đi hết một đoạn đường phải cố gắng đến thế nào, có bao nhiêu là gian nan cản bước.

[Tôi cảm thấy màn chia tay trong mưa này nếu phối hợp với một ca khúc nào nó thì càng thêm cảm động. Bản thân tôi thấy dùng bài hát “Chia tay trong ngày mưa” của Trương Học Hữu rất hợp. Mọi người cảm thấy thế nào? Có bài nào thích hợp với tâm tình hiện tại của họ bây giờ không? Hãy nhắn lại cho tôi biết. Hì hì.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.