Bạn đang đọc Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo – Chương 8
Không lâu sau Đức công công đưa nàng đến đình viện, nằm bên trong Ngự Hoa Viên, bao quanh bởi bờ hồ trong veo, bắt ngang bằng một cây cầu.
Trong ngồi hai nam tử, một hoàng bào nghiêm trang, vương giả khí chất.
Người còn lại lam trang y phục, tuấn nhan như ngọc, vạn phần tuấn mỹ.
Thấy nàng, Mộ Dung Cảnh cười hiền từ “Lam Nhi đến rồi à, cùng ngồi chung”
Dạ Tử Ly nhập vai công chúa hiền lương thục nữ, nhẹ nhàng đến cạnh bọn hắn “Ngữ Lam tham kiến Phụ Hoàng”
Nàng đóng nhiều vai từ lớn đến nhỏ, vài ba cái lễ nghi cổ đại nàng chính là thuộc lòng.
Lứơt qua Vân Phi Vũ, nhận ra ánh mắt hắn nhìn nàng mang thêm nồng đậm chán ghét, Dạ Tử Ly bĩu môi, không thích nàng liền không thích nàng, dù sao nàng cũng không ưa hắn.
” Ngữ Lam hôm nay có nhã hứng đi dạo Ngự Hoa Viên sao ?” Mộ Dung Cảnh nhìn thân sinh nữ nhi, tò mò hỏi.
Dạ Tử Ly không chút bối rối trả lời ” Hôm nay sắc trời đẹp như vậy, nếu không ra Ngự Hoa Viên ngắm cảnh quả là phí”
Vân Phi Vũ nhếch môi cười, ngắm cảnh ? Không phải vì có hắn ở đây nên nàng mới đến sao?
Hiểu được cái cười của hắn, Dạ Tử Ly âm thầm chửi, không phải ra ngắm ngươi, nếu biết Vân Phi Vũ ngươi ở đây, ta chính là trốn đi ngàn dặm.
Đức Công Công đi đến phía sau Mộ Dung Cảnh cung kính nói ” Hoàng Thượng, Lạc tiểu thư đã tới”
“Cho vào ” Mộ Dung Cảnh trầm giọng ra lệnh.
Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, đến rồi, nàng có nên chạy không ? Đúng là cùng là người hiện đại, nhưng ngành nghề có chút khác biệt, nàng là minh tinh, nàng ta là sát thủ, nàng ta biết võ, nàng lại không.
Nếu có việc gì sai trái Lạc Tâm Nghiên mà ra tay, nữ phụ nàng chỉ có chết a.
Không lâu sau, Đức công công dẫn theo một bạch y nữ tử, khí chất lạnh lùng cao lãnh, Dạ Tử Ly nhìn sang Vân Phi Vũ, thấy hắn cũng nhìn về phía Lạc Tâm Nghiên, trong khung cảnh này nam chính Vân Phi Vũ bị thu hút bởi khí chất của nàng, nên nãy sinh tò mò.
Lạc Tâm Nghiên hành lễ ” Lạc Tâm Nghiên tham kiến Hoàng Thượng”
” Bình thân, trẫm nghe nói ngươi đã khỏi bệnh, xem ra không sai” Trong mắt nam tử tràn đầy sủng nịnh.
Dạ Tử Ly âm thầm thay Mộ Dung Ngữ Lam thương xót, vốn nàng mới là hắn thân sinh nữ nhi, bên ngoài mọi người đều thấy Lục công chúa được sủng ái tận thiên, ít ai biết được thật ra đối với Mộ Dung Cảnh, nàng chỉ là con cờ chính trị.
” Đa tạ Hoàng thượng quan tâm” Vẫn chất giọng lạnh nhạt, Lạc Tâm Nghiên nhìn lướt qua Dạ Tử Ly, đây là nữ tử hôm nọ, Huyền Vũ công chúa.
Mộ Dung Cảnh ban toạ cho nàng.
Lạc Tâm Nghiên lạnh nhạt nhìn nàng, nữ tử luôn ăn hiếp nguyên chủ đây sao ? Bên cạnh Vân Phi Vũ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói ” Lạc tiểu thư đột nhiên khoẻ lại, là chuyện đáng mừng”
“Đúng vậy” Mộ Dung Cảnh tâm trạng tốt cười to.
Dạ Tử Ly chỉ ngồi bên cạnh im lặng uống trà, có nàng biết bên trong Lạc Tâm Nghiên vốn không còn là Lạc Tiểu Thư ngốc tử nữa.
Lạc Tâm Nghiên đột nhiên quay qua Dạ Tử Ly lạnh lẽo hỏi ” Lục công chúa là đi, sau khi tỉnh dậy ta không nhớ rõ, ngươi cùng Vân Thừa Tướng là có hôn ước rồi đi”
Nàng trong lòng âm thầm cừơi lạnh, không đụng đến nữ chính, nữ chính lại tìm cách đụng đến nàng.
“Lạc tiểu thư có vẻ không nhớ rõ thật, ta cùng Vân Thừa Tướng không là gì cả”
Muốn khiêu khích nàng ? Không có cửa.
Nàng không phải là Mộ Dung Ngữ Lam si tình vì Vân Phi Vũ, đương nhiên sẽ không vì vậy mà tức giận.
Nhìn nàng điềm tĩnh, nhàn nhạt, Lạc Tâm Nghiên khó hiểu.
Không phải mỗi khi đụng đến Vân Phi Vũ, Mộ Dung Ngữ Lam đều điên cuồng sao ? Nay lại bình tĩnh như vậy.
Vân Phi Vũ bên cạnh không vui nói ” Lạc tiểu thư, có những chuyện không nên hỏi”
Lạc Tâm Nghiên lạnh nhạt trả lời ” Là Tâm Nghiên không thấu đáo”
Mộ Dung Cảnh thấy không khí không đúng, có điều nữ nhi này của hắn sao lại không có chút nào tức giận.
Hắn lại nhìn thấy khí thế kinh người xuất ra từ nàng.
Không những Mộ Dung Cảnh, Vân Phi Vũ cũng nhận ra được, vốn hôm nay hắn đã thấy Mộ Dung Ngữ Lam khác lạ không bám hắn si mê như trước, nàng điềm đạm, vương giả.
Dạ Tử Ly là ai ? Đại minh tinh a.
Lí do vì sao biên tập đạo diễn chấp nhận đánh đổi nhiều tiền để muốn cho nàng vào vai Lạc Tâm Nghiên, vì khí chất, nhan sắc, cùng tài diễn xuất xuất sắc này a.
Nàng điềm tĩnh uống trà, lúc này nàng không gây sự với Lạc Tâm Nghiên, nhưng có vẻ sau khi thừa nhận ký ức nguyên chủ nàng ta cũng không ưa gì nàng.
Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói ” Yến tiệc trước trẫm không thể sắp xếp hôn sự cho ngươi.
Nếu ngươi nhìn trúng nam tử nào cứ nói, trẫm thay ngươi làm chủ”
Dạ Tử Ly âm thầm cười lạnh, nhìn đi, hắn rõ ràng quan tâm Lạc Tâm Nghiên còn hơn hắn thân sinh nữ nhi, mỹ nam phụ thân này đúng là thuộc dạng si tình, thích mẫu thân, nên khoan dung luôn cho nữ nhi.
Lạc Tâm Nghiên cười nhàn nhạt đáp “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm”
Ngừng một chút nàng lại nói tiếp ” Không biết Vân Thừa Tướng là có người trong lòng chưa ?”
Đang nhấp miếng trà Dạ Tử Ly sặc nhẹ, đây chính xác là Lạc Tâm Nghiên không ? Trong kịch bản vốn không có đoạn này a, quá sổ sàng đi.
Nhìn thoáng qua Dạ Tử Ly, Lạc Tâm Nghiên cười lạnh, nàng từng nói những kẻ làm tổn thương nguyên chủ, nàng sẽ trả từng chút một, Mộ Dung Ngữ Lam nàng ái một Vân Phi Vũ, vậy nàng sẽ cướp đi thứ nàng ta yêu thích.
Vân Phi Vũ vẫn lãnh đạm không chút hoang mang, hắn từ tốn trả lời ” Ta còn nhiều chuyện phải lo, vấn đề hôn sự chưa phải lúc”
” Vậy sao ? Như vậy Lục công chúa không phải nên đến tuổi thành thân đi” Nàng nhìn sang Dạ Tử Ly, môi mỏng nhẹ nói.
Mộ Dung Cảnh cũng quay sang nàng, Ngữ Lam năm nay cũng lớn, vốn định gả nàng cho Vân Phi Vũ, một phần để thành gia thất, phần còn lại để kiềm chế Vân Phi Vũ, có điều hắn không ngờ trong yến tiệc nàng lại nói thích Hinh Vương Tuyết Vô Ảnh, đừng nói là đi qua Thanh Long quốc Hoà Thân, Tuyết Vô Ảnh chắc chắn không đồng ý hôn sự này.
“Đúng vậy, Lam Nhi cũng nên thành thân” Hắn nhìn nàng, nữ nhi này của hắn tư sắc hơn người, cho dù là đệ nhất mỹ nhân Lạc Sở Sở cũng phải thua nàng, có điều từ nhỏ đã ương bướng, kiêu ngạo, lại không có tài.
Dạ Tử Ly chửi thầm, nữ chính, ta không đụng gì ngươi, ngươi lại dám xiên xỏ ta “Phụ Hoàng, Lam Nhi vốn tâm chỉ có một người”
Mộ Dung Cảnh tức giận trầm giọng ” Hồ đồ, sao có thể được”
Lạc Tâm Nghiên nhìn sang nàng, tâm chỉ có một vậy mà trước chính điện Vân Phi Vũ từ chối nàng, thật sự mất mặt ” Công chúa, không thể lỡ mất thanh xuân, Vân Thừa Tướng bây giờ không để ý nữ nhi tình trường, nhưng ngươi không thể không a”
“Bổn công chúa nói thích Vân Thừa Tướng lúc nào ?” Nàng cười nhẹ, câu nói điềm đạm lại mang theo khí chất nho nhã.
Vân Phi Vũ có chút thất thần nhìn nàng, hôm nay hắn cảm giác Mộ Dung Ngữ Lam có chút khác lạ, lại rất mỹ.
Định thần lại, hắn quay qua nữ tử kế cạnh tiếp lời ” Lạc tiểu thư, người trong lòng của công chúa không phải ta”
” Sao cơ ?” Rõ ràng trong ký ức nàng, Mộ Dung Ngữ Lam chính là điên cuồng theo đuổi Vân Phi Vũ.
Mộ Dung Cảnh đột nhiên đứng dậy ” Trẫm có chút mệt, hồi cung trước.
Các ngươi cứ tuỳ ý”
“Cung tiễn Hoàng Thượng”
“Cung tiễn Phụ Hoàng”
Dạ Tử Ly âm thầm mừng trong bụng, vượt qua an toàn.
Vân Phi Vũ trong lòng bao ngổn ngang, hôm nay hắn không hiểu lí do gì mà Lạc Tâm Nghiên liên tục gây hấn với Mộ Dung Ngữ Lam, hơn thế Mộ Dung Ngữ Lam cũng không vẻ gì mất bình tĩnh, rất từ tốn nhẹ nhàng.
Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên thần không biết, quỷ không hay dùng tay nhanh trí đẩy về phía Dạ Tử Ly.
Nàng mất thăng bằng rơi xuống hồ.
Bên cạnh Vân Phi Vũ theo quáng tính muốn giữ nàng lại, nhưng lại thôi.
Hắn chần chừ, rõ ràng biết Mộ Dung Ngữ Lam sẽ không biết bơi, hắn lại không biết nên cứu nàng hay không.
Nếu Mộ Dung Ngữ Lam chết cũng thật tốt.
Mộ Dung Cảnh nghe tiếng động đằng sau liền quay lại, hắn liếc mắt nhìn Lạc Tâm Nghiên, sau đó hô to ” Mau cứu công chúa”
Mộ Dung Ngữ Lam cùng Dạ Tử Ly giống nhau một chỗ là không biết bơi.
Nàng trong thuỷ cố gắng ngoi lên hít thở.
Y phục cổ đại dính nước càng thêm rườm rà nặng trịch.
Nàng cố nhìn Vân Phi Vũ, chỉ mong hắn có thể cứu nàng.
Nàng thấy trong mắt hắn là do dự, băn khoang, xong lại kiên định nồng đậm chán ghét.
Nàng bất lực buông bỏ ý chí sống sót, từ từ chìm xuống đáy hồ.
Rõ ràng là đại minh tinh nổi tiếng nhiều người yêu thích, bây giờ đến thế giới này lại trở thành một quân cờ công chúa, nhiều người chán ghét.
Ý thức dần mờ ảo, một bàn tay kéo lấy tay nàng, đôi môi bị bịt kín, không khí từ từ truyền vào miệng nàng, Dạ Tử Ly theo quán tính tham lam hít hà không khí ít ỏi, vô tình làm nụ hôn càng thêm sâu.
Nam tử rời khỏi môi nàng, kéo nàng trồi dậy.
Sau đó vận khinh công bay ra khỏi mặt nước, đáp xuống đình viện.
Dạ Tử Ly từ từ mở mắt, nhìn xung quanh đông người đứng, có Mộ Dung Cảnh một bên nhăn mi lo lắng, Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng chán ghét cùng không tin đựơc nhìn nàng, còn có Vân Phi Vũ không biết đang suy nghĩ gì.
Khoan đã vậy ai đã cứu nàng.
Ngước nhìn nam tử cứu nàng, Dạ Tử Ly cả kinh hô ” Hoàng Huynh”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Dung Mặc Nhiên hay Mộ Dung Ngạo Thần đây