Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 67
Chương 175. Hành vi hèn hạ
Xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy nửa người trên của Quý Vân Húc trần trụi đang chống hai cánh tay, đang cùng Âu Dương Thái Thái hôn nhau. Thực ra hắn đang cố kiềm chế lại luồng nhiệt nóng mạnh mẽ dồn dập kéo tới trong người, chống đỡ cơ thể, thực chất là không có chạm vào Âu Dương Thái Thái, mặt tiếp tục toát mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
“Thấy không, vợ chồng người ta đang ân ái như vậy, chúng ta sao có thể làm kì đà cản mũi chứ”, Đào Tĩnh Dao thong dong bước tới gần cửa sổ.
Thư Diệp không thể tin được nhìn Quý Vân Húc đang nằm rạp xuống, mày cau lại, trong tim như có ngàn vạn mũi khoan đang đâm vào, đau không thể tả.
“Cô đã làm gì với anh ấy?”, Thư Diệp nói chuyên có chút run rẩy, tuy đau lòng nhưng cô không tin, nhất định là Đào Tĩnh Dao đã dùng thủ đoạn, nếu không tại sao mới lúc nãy hắn còn bị trói chặt, lúc này lại cùng Âu Dương Thái Thái quấn quýt trong phòng.
“Tiểu Diệp, cô hỏi vui thật, sao tôi có thể quản được anh ta ân ái với người nào, cô không phải không biết rõ tính cách của hắn là như thế nào sao”, Đào Tĩnh Dao cố ý nói hòng chia rẽ Thư Diệp và Quý Vân Húc, nói lời này cũng hơi oan ức cho Quý Vân Húc, tuy rằng hắn ngang ngược lạnh lùng nhưng không phải là người trăng hoa.
Thư Diệp nhìn mở to hai mắt nhìn Quý Vân Húc, cả chớp mắt cũng không, tuy vừa rồi nghe Đào Tĩnh Dao nói vậy nhưng cô vẫn không tin, “Để tôi vào trong”.
Đào Tĩnh Dao liếc mắt ngó Thư Diệp, làm ra vẻ lắc lắc đầu, “Haiz, nếu cô muốn tự rước lấy nhục nhã, tôi cũng không có cách nào khác”, sau đó ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa.
Lúc này trong cơ thể Quý Vân Húc như đang nổi từng đợt từng đợt sóng trào, cơ thể như căng ra, đỏ hồng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hắn cắn chặt môi muốn làm giảm đau đớn trong người, môi bị cắn đến chảy máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt Âu Dương Thái Thái, Âu Dương Thái Thái thấy máu liền sợ hãi, đẩy Quý Vân Húc ra.
Mà cảnh tượng vừa rồi lọt vào trong mắt Thư Diệp và Mộc Vũ, Thư Diệp khẩn trương nhanh chóng đến gần trán Quý Vân Húc, lại thấy mặt hắn đỏ, cảm thấy có gì đó không bình thường, Thư Diệp không nhịn được càng nhăn chặt mày.
“Cô đã cho anh ấy ăn cái gì?”, Thư Diệp ngẩng đầu lạnh lùng chất vấn Đào Tĩnh Dao.
Thư Diệp đem mặt mình chạm vào trán Quý Vân Húc, vừa đưa tay ra nhặt quần áo khoác lên người hắn, “Anh chịu đựng một chút, chúng ta trở về”, cô nhẹ nhàng nói thầm vào tai Quý Vân Húc, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm yêu thương luyến tiếc.
“Cô ở ‘Hạc Bang’ lâu như vậy mà không biết tôi cho hắn ăn cái gì sao? Nhưng mà cũng chỉ là một chút thuốc kích dục mà thôi”, Đào Tĩnh Dao ở Hổ Bang lâu như vậy đương nhiên cũng biết mấy thứ này, cô tin rằng Thư Diệp cũng thừa biết đó là gì, bang phái nào mà chẳng có mấy thứ này chứ? “Chỉ là có bỏ thêm một chút ma túy vào thôi. Dựa vào tiền tài quyền thế của Quý gia, cho Quý Vân Húc có nghiện ma túy thì cả gia đình họ Quý hút cũng không thể phá sản đâu. Nhưng quan trọng nhất là thứ này có thể khiến hắn sảng khoái!” Đào Tĩnh Dao ngẩng cao đầu nhìn Quý Vân Húc bên cạnh Thư Diệp.
Thư Diệp cắn môi dưới, thật sự không thể nhịn được nữa, lập tức xông tới hung hăng cho Đào Tĩnh Dao một cái tát, “Đồ hèn hạ, tiểu nhân bỉ ổi, không cần chúng tôi ra tay thì ông trời nhất định sẽ trừng trị cô!”.
Thuộc hạ thấy Đào Tĩnh Dao bị đánh liền từng người một xông đến chỗ Mộc Vũ và Thư Diệp đang che chở cho Quý Vân Húc, Quý Vân Húc dùng sức nhéo vào người hòng mượn sự đau đớn mà kiềm chế bản thân đang chật vật. Lúc này ý thức của hắn coi như đã minh mẫn, hắn đoán một lát nữa thôi hắn nhất định sẽ không thể khống chế bản thân như bây giờ.
Quý Vân Húc đưa tay ra cố gắng bắt lấy tay Thư Diệp, xoay người ôm lấy thân thể của cô. Chỉ là một cái ôm bình thường như vậy lại khiến cho Quý Vân Húc kêu lên một tiếng, cảm giác hưng phấn truyền khắp cơ thể, có lẽ ma túy đã bắt đầu phát tác mà lấn át tác dụng của thuốc kích dục. Cơ thể hắn đột nhiên trở nên lâng lâng, khuôn mặt ửng đỏ ngây ngốc cười.
“Dẫn anh ta đi”, Mộc Vũ đỡ Quý Vân Húc từ trên mặt đất lên.
“Muốn trốn sao, không dễ như vậy đâu”, để bọn họ chạy thoát một lần sao rồi, há có thể để bọn họ chạy thoát từ trong tay cô lần thứ hai. Cho dù phải bỏ mạng, cô cũng không tiếc. Trên đường xuống địa phủ mà có bọn họ làm bạn cũng không tệ.
“Xông lên cho tôi”, mấy tên thuộc hạ nghe lệnh Đào Tĩnh Dao xong đồng loạt xông lên tấn công Thư Diệp và Mộc Vũ. Một mình Mộc Vũ chỉ có thể ngăn cản bọn họ mà không tiếp tục đỡ được Quý Vân Húc đang mơ mơ hồ hồ. Quý Vân Húc lập tức vùng ra mà ôm chặt lấy Âu Dương Thái Thái, không kiềm chế được mà hôn lên gương mặt cô ta.
Âu Dương Thái Thái có chút giật mình nhìn Quý Vân Húc bỗng dưng lại nhiệt tình, biết rõ là do thuốc bắt đầu tác dụng mới khiến hắn trở thành như vậy, nhưng vì ghen tức với Thư Diệp nên cũng hùa theo hắn, “Ông xã, không cần gấp gáp như vậy, chúng ta sang phòng khác nào”, giọng điệu cực kì ẻo lả và suồng sã.
Thư Diệp không đếm xỉa gì đến đối thủ đang đánh tới liên tục, liều mạng chạy tới chỗ Quý Vân Húc, kéo hắn đi, không để cho Âu Dương Thái Thái đưa hắn đi nơi khác, “Buông ra!”, vừa nói vừa kéo tay đang giữ Quý Vân Húc của Âu Dương Thái Thái ra. Lúc này Quý Vân Húc đã hoàn toàn không thể khống chế mình, không hề biết người trước mắt là ai, cả người loạng choạng, bổ nhào về phía Thư Diệp và Âu Dương Thái Thái.
Thuộc hạ của Đào Tĩnh Dao thấy Thư Diệp không đề phòng, đánh một cú nặng nề vào sau lưng cô, một ngụm máu tươi lập tức phun ra từ trong miệng của Thư Diệp. Mộc Vũ thấy vậy nhanh chóng vượt qua bọn thuộc hạ đang bao vây mình, chạy vọt đến bên Đào Tĩnh Dao, lấy tốc độ nhanh nhất chỉa súng vào đầu cô ta.
Mộc Vũ cũng là bất đắc dĩ mới phải làm thế, nếu không phải bất khả kháng thì tuyệt đối không dùng súng, bởi vì không chỉ liên quan đến tính mạng của bản thân mình mà còn liên quan đến chuyện sống chết của toàn bộ sát thủ trong ‘Hạc Bang’, nếu Đào Tĩnh Dao tiết lộ chuyện ngày hôm nay thì ‘Hạc Bang’ nhất định sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Thư Diệp bị thương.
“Bảo thuộc hạ của cô dừng tay ngay lập tức, nếu không tôi bắn chết cô!”, gương mặt Mộc Vũ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng hung ác.