Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 64
Chương 172. Cho cô ta xem trò hay.
Quý Vân Húc lái xe vô định trên đường cao tốc. Hắn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với hai người họ nữa.
Một lúc sau xe rốt cục cũng dừng trước cửa biệt thự của hắn, Quý Vân Húc từ từ xuống xe đi đến cổng chính thì thấy Âu Dương Thái Thái đang đứng trước cổng đợi hắn.
“Quý tổng hôm nay làm sao mà lại giống như chó chết chủ thế này, chẳng lẽ Thư Diệp kia mới đó đã vứt bỏ anh hả?”, Âu Dương Thái Thái vô cùng hả hê khi thấy bộ dạng suy sụp của Quý Vân Húc, hắn cũng có ngày hôm nay, bình thường chẳng phải hắn luôn kiêu ngạo sao.
“Cút ngay cho tôi!!!”, Quý Vân Húc phát cáu gầm lên.
Âu Dương Thái Thái giống như không nhìn thấy hắn đang tức giận, “Tôi làm xong chuyện của tôi thì sẽ tự đi”, nhẹ nhàng giẫm giày cao gót tới gần Quý Vân Húc.
Bị mùi nước hoa nồng gắt trên người cô ta xộc vào mũi, Quý Vân Húc lùi lại mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, hắn muốn nói “Cô…”, còn chưa nói xong liền ngã lăn ra đất.
Đợi cho Quý Vân Húc ngã xuống đất, Âu Dương Thái Thái lấy ra từ trong túi một lọ nước hoa nhỏ, cẩn thận xem xét kĩ rồi đứng lên. Hóa ra thứ này lại dùng tốt như vậy! Trước khi Đào Tĩnh Dao cho cô uống thuốc giải thì đã xịt thuốc thuốc mê này lên khắp người cô, cô cũng không biết gì về nó, chỉ biết nó có thể bắt Quý Vân Húc một cách dễ dàng mà thôi.
Âu Dương Thái Thái ngồi chồm hổm bên cạnh Quý Vân Húc, móng tay sắc nhọn đâm lên mặt hắn, không biết cái gì gọi là thương tiếc, “Không thể ngờ được anh cũng có ngày rơi vào tay tôi”, vẻ cười cợt trên mặt cô ta ngày càng nham hiểm, ánh mắt xảo trá mang đầy thù hận, Âu Dương Thái Thái cô không thể dễ dàng tha thứ kẻ nào đắc tội với mình, Quý Vân Húc cũng vậy mà Thư Diệp cũng thế.
***********************************************************************
Đào Tĩnh Dao ngồi bắt chéo chéo chân, miệng ngậm điếu thuốc lá. Nhìn qua không khác gì đàn chị, hai mắt nhìn trừng trừng Quý Vân Húc đối diện, vẻ mặt cùng ánh mắt khiến người ta không thể đoán ra điều gì.
“Cô muốn đối phó với anh ta như thế nào?”, Đào Tĩnh Dao lên tiếng phá vỡ yên lặng trong phòng, ánh mắt đang nhìn Quý Vân Húc bỗng nhìn của Âu Dương Thái Thái vẻ đầy đắc ý lại có chút hả hê.
“Đương nhiên là từ một thủ đoạn nào cả, càng thâm độc thì càng tốt”, Âu Dương Thái Thái lưng dựa vào cánh cửa, mặt hướng về phía Đào Tĩnh Dao. Thực ra thì bây giờ trong lòng Âu Dương Thái Thái không còn lưu luyến tình cảm với Quý Vân Húc, không giống như Đào Tĩnh Dao còn yêu say đắm hắn ta.
Khóe miệng Đào Tĩnh Dao khẽ nhếch, chậm rãi đi đến gần chỗ Quý Vân Húc hai tay bị trói trên cột.
“Hắt nước để hắn ta tỉnh cho tôi”, Đào Tĩnh Dao đứng bên cạnh Quý Vân Húc một lúc, kế đó đột nhiên lùi lại ra phía sau rồi ra lệnh cho thuộc hạ đứng bên cạnh.
“Vâng, phu nhân”, thuộc hạ cung kính tuân mệnh, ngay một lúc sau thì xách đến một thùng nước lạnh thấu da thấu xương đến, giội thẳng lên người Quý Vân Húc.
Bị giội nước lạnh, Quý Vân Húc lập tức tỉnh lại, lắc lắc đầu để xua đi nước lạnh trên mặt mình, đang định lấy tay để lau thì lại kinh ngạc phát hiện hai tay của mình không thể nhúc nhích, bị trói chặt cứng.
Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo vạn phần khiến người khác không lạnh mà run.
“Cô lại muốn chơi trò quái quỷ gì nữa đây?”, giọng nói của Quý Vân Húc lạnh lùng hung ác, cũng không phải vì mình đang rơi vào tay Đào Tĩnh Dao mà khí thế thua kém cô ta, hắn vẫn lạnh lùng ngang nhiên như trước.
Đào Tĩnh Dao cười như không cười, thong thả bước đến trước mặt hắn, “Anh nói sai rồi, không phải tôi muốn chơi đùa trò quỷ gì mà là chúng tôi muốn chơi đùa trò quỷ gì mới đúng”, vừa nói ánh mắt liếc nhìn về phía Âu Dương Thái Thái.
“Xem ra anh đắc tội với không ít người đâu!”, Đào Tĩnh Dao hả dạ khi người khác gặp họa, giọng nói vang lên bên tai Quý Vân Húc lại vô cùng chói tai.
Lúc này Âu Dương Thái Thái cũng chậm rãi đi đến chỗ Quý Vân Húc, “Cảm giác thế nào? Quý Vân Húc kiêu ngạo ngang tang trước đây đâu rồi, sao hôm nay lại suy sụp mà rơi vào cảnh quẫn bách như thế này. Hiện tại anh có thấy hối hận chút nào không, vì Thư Diệp mà anh đã trả giá không ít đâu”. Mắc dù trong lòng cô không còn yêu Quý Vân Húc như lúc đầu, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không ghen ghét. Thư Diệp chẳng có điểm nào tốt hơn cô cả, thế mà Quý Vân Húc chẳng thèm liếc mắt đoái hoài đến cô.
“Muốn làm gì thì làm đi, nhưng mà tôi cảnh cáo hai người, đừng để cho tôi sống sót ra khỏi nơi này, nếu không hai cô đừng mong sau này có ngày nào yên thân”, Quý Vân Húc không hề thấy sợ hãi, mà cũng không có gì đáng sợ cả. Hơn nữa, hắn cũng tính trước hai ả này không dám làm gì hắn.
“Đúng là chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, anh nghĩ chúng tôi không dám ra tay với anh sao?”, vẻ mặt Âu Dương Thái Thái khinh khỉnh nhìn Quý Vân Húc.
Đào Tĩnh Dao trầm mặc suy nghĩ nhìn hai kẻ đang đối chọi kia, bỗng nhiên lên tiếng, “Chúng tôi sẽ không làm hại anh, vì thế anh không cần phải lo lắng, chỉ có điều, chúng tôi vô cùng căm ghét hai người cho nên sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hai người có được cuộc sống hạnh phúc”, cô ta hiểu rõ Quý Vân Húc chỉ cần không liên lụy gì đến Thư Diệp thì hắn dù có chịu đau khổ hơn đi chăng nữa thì cũng không là gì. Nhưng nếu kéo thêm Thư Diệp vào, hắn liền lập tức như ngựa mất cương, không có người điều khiển, hoàn toàn mất đi phương hướng, vô cùng rối loạn.
“Cô nghe rõ cho tôi, nếu cô dám động đến cô ấy, dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây”, Quý Vân Húc tỏ ra hung hăng hơn, giọng nói và vẻ mặt như kẻ khát máu khiến cho Âu Dương Thái Thái đứng một bên thôi cũng cảm thấy run rẩy, Thư Diệp, Thư Diệp, trong lòng hắn ngoại trừ cô ta thì còn có cái gì nữa?!
“Anh không biết bao nhiêu lần đã nói làm cho tôi chết không toàn thây, chết rất khó coi nhưng tiếc rằng tôi hiện giờ vẫn đang sống rất tốt, tốt hơn cả trước kia”, Đào Tĩnh Dao nở nụ cười trào phúng, “Có lẽ tôi còn phải cảm ơn sự tuyệt tình của anh, nhờ thế tôi mới gặp được một người chồng yêu thương tôi như bây giờ”. Cô ta cố ý khoe ra trước mặt Quý Vân Húc, muốn nhìn thấy vẻ mặt hối hận hoặc ghen tị của hắn, chút thôi cũng được.
Tuy nhiên, cô ta lại đánh giá quá cao địa vị bản thân trong lòng Quý Vân Húc, trên mặt hắn không hề một chút biểu cảm, hiện tại, trừ Thư Diệp ra, trong lòng hắn cũng chẳng có hình bóng của một ai nữa.
Đào Tĩnh Dao kéo áo Quý Vân Húc, ghen đến đỏ mắt, ôm hận mà nghiến răng nói, “Không phải lo lắng gì hết, chúng tôi cũng không tổn thương gì bảo bối của anh đâu, chỉ có mấy trò hay muốn cho cô ta xem thôi!”.