Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 62


Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 62

Chương 170. Thân phận gì?
 Sau khi dùng cơm xong, Quý Vân Húc nắm tay Thư Diệp lặng yên cùng đi tản bộ trên con đường vắng vẻ. Tay của Thư Diệp bị Quý Vân Húc nắm rất chặt, đáy lòng không khỏi buồn cười.
 “Em có bay đi đâu, anh làm gì mà phải nắm chặt  như vậy chứ!”, Thư Diệp dừng bước. đứng đối diện với hắn.
 Quý Vân Húc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn. Trên mặt hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, khiến lòng người ấm áp.
Thấy hắn cứ cười ngây ngô như vậy, Thư Diệp cũng không hỏi tiếp , tiếp tục bước đi.
Một lúc lâu sau, Quý Vân Húc rốt cục cũng cất tiếng nói, “Diệp, chúng mình sinh một đứa em gái cho Tiểu Mặc đi”, giọng nói vô cùng nghiêm túc chân thành.
 Thư Diệp giật mình nhìn vào Quý Vân Húc hôm nay có gì đó khác thường, “Rốt cục hôm nay anh làm sao vậy?”, lại nói ra những lời không đầu không đuôi như vậy.

Bàn tay Quý Vân Húc nắm hai tay của Thư Diệp chuyển lên nắm bờ vai nhỏ nhắn của cô, rồi ôm cô vào lòng, “Không có gì, chỉ là anh muốn chúng ta sớm được ở bên nhau, không muốn suốt ngày xa nhau thì nhiều, bên nhau thì ít”, giọng nói tràn ngập yêu thương và mang chút buồn bã khó lòng phát hiện được.
 Lần này là Thư Diệp trầm mặc, cô không biết chuyện có thêm đứa con và xa nhau thì nhiều, bên nhau thì ít có liên quan gì nhau, cô mãi vẫn không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Quý Vân Húc.
 Cho dù hai người có thong thả dạo bước thì chẳng mấy chốc họ cũng đã tới cửa ‘Hạc Bang’.
 “Em phải vào rồi, anh đi đường nhờ cẩn thận”, giọng nói Thư Diệp nhẹ nhàng lọt vào tai Quý Vân Hú, tay cô khẽ vuốt đôi mày đang chau lai của hắn.
 Quý Vân Húc bắt lấy tay của Thư Diệp, “Em đã nói thì nhất định phải làm được”, hắn nhắc lại lời hứa của Thư Diệp lần nữa, không cho cô nuốt lời.
 “Em biết rồi, Quý tổng, anh mau trở về đi”, Thư Diệp giục hắn trở về, chuyện này còn nói nữa không biết khi nào mới dừng lại, Thư Diệp lo hắn về muộn như vậy sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy không muốn dong dài nữa.
 Quý Vân Húc gật đầu đồng ý, “Em vào trước đi, để anh nhìn em vào nhà rồi anh sẽ về”, hắn buông tay cô ra, nhưng Thư Diệp không có vào ngay lập tức, mà bước tới hôn nhẹ lên đôi môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, “Ngủ ngon, về rồi phải nghỉ ngơi thật tốt”, hôm nay hắn lạ như vậy, chắc chắn đã có gì xảy ra nên mới như thế, nếu hắn không nói ra nhất định là chuyện khó xử nên cô cũng hiểu chuyện không hỏi nhiều.
Nhìn Thư Diệp xoay người rời đi, Quý Vân Húc bỗng xúc động muốn tiến lên ôm chặt cô, vĩnh viễn bao bọc cô trong vòng tay mình. Thấy Thư Diệp chuẩn bị bước vào bên trong phòng khách của ‘Hạc Bang’, Quý Vân Húc như muốn phát điên, chạy lên ôm lấy cô từ phía sau, Thư Diệp bị hành động của hắn làm sợ tới mức kêu lên một tiếng.
“Đừng sợ, là anh”, giọng nói trầm ấm của Quý Vân Húc vang lên bên tai Thư Diệp, ôm chặt lấy thân thể của cô, đầu tựa trên vai Thư Diệp, “Anh rất nhớ em, để anh ôm em một lúc nữa”.
 Thư Diệp xoay người lại vòng tay ôm cổ Quý Vân Húc, ngầm đồng ý yêu cầu của hắn, đối mặt với tình cảm nồng nàn của Quý Vân Húc, lòng cô đau đáu nỗi xót xa.
*********************************************************************

 “Chúng ta gặp nhau đi” Buông điện thoại xuống, ánh mắt Quý Vân Húc sâu thẳm khó lường như đáy đại dương.
 Quý Vân Húc chọn một nhà hàng Nhật Bản rất kín đáo, đặt một gian phòng rồi kiên nhẫn ngồi bên trong đợi người đến.
Một lát sau, tiếng ken két vang lên, cửa mở ra, Bang chủ ‘Hạc Bang’ tiến vào, đóng của lại, sau đó ngồi xuống.
 “Có chuyện gì thì nói nhanh đi”, giọng nói của Bang chủ uy nghiêm, không thể coi thường, gương mặt vẫn đeo mặt nạ như thói quen.
 “Tại sao ông lại phản đối tôi và Thư Diệp ở bên nhau?”, Quý Vân Húc vào thẳng vấn đề, không còn vẻ ngạo mạn kiêu căng như trước đây, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi, hi vọng có thể nhận được đáp án trái ngược đáp án mà hắn biết.
Ánh mắt sắc bén của Bang chủ ‘Hạc Bang’ nhìn chằm chằm vào Quý Vân Húc, lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời, “Cậu không cần phải biết lý do gì hết, nếu cậu yêu Thư Diệp thật lòng thì hãy buông tha cô ấy, hai người nếu tiếp tục sẽ không có hạnh phúc”. Nếu Quý Vân Húc dám một mình tìm ông ra nói chuyện, thì có thể thấy được hắn yêu Thư Diệp thật lòng, nhưng có một số chuyện không phải cứ yêu nhau thật lòng thì sẽ hạnh phúc.
Điều kiện tiên quyết khi hai người yêu nhau muốn mãi mãi hạnh phúc bên nhau, thì trước hết phải nhìn xem hạnh phúc đó có mang đến bất hạnh hay đau khổ cho bất ai không đã.

 “Mặc kệ ông có phản đối như thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy, trừ khi tôi chết”, gương mặt Quý Vân Húc kiên định khiến cho Bang chủ phải thay đổi đôi chút về cái nhìn trước đây của ông về hắn. Trước đây ông vẫn luôn cho rằng Quý Vân Húc không phải thật lòng yêu Thư Diệp, chẳng qua chỉ là bản tính háo thắng, nhất định là phải có được Thư Diệp của hắn mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, hắn thực sự nghiêm túc, cho dù trước đây hắn từng làm rất nhiều chuyện khiến Thư Diệp đau lòng khổ sở, chắc có lẽ cũng vì quá yêu và ghen tị.
 “Nếu cậu đã khăng khăng như vậy thì chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều thời gian của nhau nữa”, Bang chủ đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị lới nói của Quý Vân Húc làm cho khiếp sợ.
 “Vì sao không nhận Thư Diệp, ông tưởng có thể giấu cô ấy suốt đời sao?”, giọng nói của Quý Vân Húc vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, ánh mắt hoài nghi pha lẫn sự bất đắc dĩ nhìn thẳng vào Bang chủ.
 Bang chủ cũng không phủ nhận như phản ứng của người bình thường, nếu Quý Vân Húc đã tìm đến ông để nói về bí mật này, chứng tỏ hắn đã biết được không ít chuyện. Vì vậy, nếu còn giả vờ không biết nữa thì chỉ có làm mình thêm khó xử, mất hết trang nghiêm của bản thân.
 “Đây là chuyện của tôi, không cần cậu phải quan tâm, cậu chỉ cần nhớ rõ nếu cậu yêu Thư Diệp thật lòng thì hãy buông tay, rời xa cô ấy đi”, ông thẳng thừng nói Quý Vân Húc.
 “Bây giờ ông lấy thân phận là bang chủ của cô ấy để yêu cầu tôi hay lấy thân phận là cha của cô ấy ra lệnh cho tôi đây?”, Quý Vân Húc hỏi lại, ánh mắt hắn ngập tràn trong oán trách và tức giận. Là một người cha, sao ông ta có thể ép con gái mình đi theo con đường sát thủ?! Khiến cô ấy cận kề trong nguy hiểm, thương tích đầy mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.