Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 55
Chương 163. Công bố thân phận.
Thư Diệp đẫm nước mắt nhìn gương mặt ngập tràn yêu thương của Quý Vân Húc, nhẹ nhàng vuốt gương mặt hắn, “Em sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để bản thân bị thương.” Khi yêu, ai cũng muốn chăm sóc bản thân thật tốt, để người mình yêu không phải lo lắng khổ sở vì mình. Nhìn vào mắt Quý Vân Húc, cô cảm nhận được được điều hắn đang lo lắng, Thư Diệp không đành lòng khi thấy hắn như vậy, nên an ủi vỗ về hắn.
Thật ra, cô cũng có cảm giác giống như Quý Vân Húc, lòng hoang mang sợ giây phút bên nhau của hai người sẽ tan biến. Thư Diệp cũng đưa tay ôm lấy Quý Vân Húc. Trong khoảnh khắc hai người lẳng lặng ôm nhau, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong phòng.
Quý Vân Húc mặc kệ chuông reo, vẫn tiếp tục ôm Thư Diệp.
“Anh mau nghe điện thoại đi! Biết đâu công ty có việc gấp cần phải tìm anh giải quyết.” Thư Diệp đẩy Quý Vân Húc, trong lòng cười thầm, hắn làm việc càng ngày càng không có nguyên tắc.
Chịu thua trước sự kiên trì của Thư Diệp, Quý Vân Húc đành đi tiếp điện thoại. Thư Diệp ngồi ở salon cao cấp đối diện chờ Quý Vân Húc, ánh mắt vẫn không cứ dõi theo bóng lưng của hắn. Nhiều khi có những chuyện thật kì lạ, hai người từng như nước với lửa, căm hận lẫn nhau, nhưng bây giờ lại khao khát ở bên nhau. Thư Diệp cười hạnh phúc nhìn về Quý Vân Húc, lại thấy mắt hắn hừng hực lửa giận.
Cái người này làm sao vậy? Khi nãy còn đang vui vẻ, bây giờ hắn lại tỏ ra tức tối.
Quý Vân Húc cúp điện thoại, từng bước chậm chạp đi về phía Thư Diệp. Rõ ràng khoảng cách hai người rất gần nhưng hắn lại đi rất lâu. Thư Diệp cau mày nhìn tốc độ như trêu ngươi* của Quý Vân Húc, cô thật muốn tự mình bước nhanh đến trước mặt hắn. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như chim ưng của Quý Vân Húc, cô lại thụt lùi vài bước.
“Anh làm sao vậy?”, Thư Diệp dè dặt hỏi.
“Nói, rốt cục em ở ‘Hạc Bang’ để làm gì?”, Quý Vân Húc không thể kềm chế được lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, lan toả khắp thân thể, nhưng hắn vẫn muốn cho cô một cơ hội nói rõ sự thật với hắn.
Cuộc gọi vừa rồi là do Đinh Văn Cơ gọi tới, báo việc điều tra đã có chút tiến triển, theo điều tra cùng với suy đoán của bọn họ thì có khả năng ‘Hạc Bang’ liên quan đến một tổ chức sát thủ, nhưng chưa có gì chắc chắn cả. Tổ chức này che giấu khá tốt, người bình thường dường như không điều tra được manh mối gì. Nghe Đinh Văn Cơ báo cáo như thế, trong lòng Quý Vân Húc đã rõ mọi chuyện, không cần Đinh Văn Cơ tìm thêm chứng cứ thì hắn cũng có thể biết chắc chắn Thư Diệp có liên quan đến tổ chức sát thủ này. Bởi vì chính mắt hắn đã thấy rõ bản lĩnh thực sự của Thư Diệp!
“Anh lại nói lung tung gì vậy?”, Thư Diệp ra vẻ bình tĩnh nhìn Quý Vân Húc, “Em là một nghệ sĩ, anh cũng biết rồi mà.” Hắng giọng, cô nói như chắc nịch.
Lửa giận đang được kềm chế lại bùng lên dữ dội, Quý Vân Húc từng bước ép sát, khiến Thư Diệp không còn đường chạy trốn.
“Đến tận bây giờ mà em cũng không chịu nói thật sao?” Hắn gườm gườm nhìn Thư Diệp, khuôn mặt giận dữ đe doạ khiến người ta sợ hãi tột độ.
“Em muốn đi tìm Tiểu Mặc”, Thư Diệp trốn tránh câu hỏi của hắn.
Quý Vân Húc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô, hung hăng ôm cô vào trong ngực, như thể muốn cơ thể của hắn và Thư Diệp hoà nhập làm một, không bao giờ để cô phải đi làm những nhiệm vụ chết tiệt kia nữa. Nghĩ đến việc một cô gái yếu đuối lại phải nghe lệnh đi giết người, toàn thân hắn không kiềm được mà run lẩy bẩy.
Thư Diệp cảm nhận được thân thể hắn đang run, lo lắn hỏi lấy, “Anh làm sao vậy?”, Thư Diệp bị Quý Vân Húc ôm chặt, nói chuyện có chút khó khăn.
Buông lỏng Thư Diệp ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, hắn cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn như muốn trừng phạt, mãnh liệt mút lấy đôi môi kia, trút hết ra hết cơn giận đang sôi sục trong lòng của hắn.
Thư Diệp thở hổn hển đẩy Quý Vân Húc ra, bờ môi bị hắn cắn sưng đỏ cả lên, còn hơi đau nữa, “Anh rốt cục bị sao vậy?”, nhìn vào mắt Quý Vân Húc, ánh mắt khi nãy còn sắc bén, không hiểu sao giây phút này trông thật buồn bã. Một người yếu đuối như Thư Diệp vừa nhìn thấy ánh mắt ấy chợt bàng hoàng không thôi, thắt lòng bước tới cạnh hắn, vòng tay ôm lấy Quý Vân Húc, cô có cảm giác dường như hắn đã biết sự thật, nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi.
“Rời khỏi Hạc Bang đi!” Quý Vân Húc nói như ra lệnh, giọng điệu lạnh lùng như không cho phép cô từ chối.
Thư Diệp khiếp sợ khi nghe hắn nói vậy, thắc mắc trong lòng cô đã được giải đáp, anh thực sự đã biết hết tất cả sự thật.
“Tạm thời em không thể đi được.” Hơn nữa, không dễ dàng thuyết phục được Bang chủ, ông ấy nhất định sẽ không đồng ý. Các sát thủ của ‘Hạc Bang’ một khi muốn rời khỏi bang hội thì nhất định phải thực hiện thành công một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, lúc ấy Bang chủ mới đồng ý cho họ rời đi.
“Cho dù là vì anh cũng không được sao?” Lòng Quý Vân Húc rối bời, nghiêm giọng hỏi cô, “Em có biết bây giờ bản thân em đang vô cùng nguy hiểm hay không?” Nhớ đến hai lần Thư Diệp bị thương trước đây, hóa ra là do bị thương khi chấp hành nhiệm vụ, lúc đó hắn đã muốn đi điều tra nhưng lại chủ quan không để ý đến.
“Em hứa với anh, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, sẽ không để bản thân bị thương.” Thư Diệp cảm nhận được sự quan tâm của Quý Vân Húc dành cho mình. Trong mắt hắn không hề có sự ghét bỏ, cũng chẳng khinh thường, ánh mắt tràn đầy yêu thương và luyến tiếc. Giờ đây khi Quý Vân Húc đã biết được sự thật, lòng cô như trút được một tảng đá to nặng nề, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất hắn cũng không vì chuyện này mà xua đuổi cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
‘Sẽ bảo vệ bản thân thật tốt’ sao? Có quỷ mới tin. Bảo vệ bản thân thật tốt thì sẽ không bị thương sao? Quý Vân Húc bị cô làm cho tức điên rồi, “Anh không muốn em hứa điều gì hết. Anh yêu cầu em lập tức rời khỏi Hạc Bang.” Lửa giận trong mắt Quý Vân Húc lại bùng lên, nhưng kèm theo đó là sự lo lắng khôn xiết, đặt cằm tựa lên đỉnh đầu Thư Diệp, hắn trìu mến nói, “Nghe anh một lần này được không? Anh không thể rời xa em được, anh thực sự rất sợ, sợ có một ngày nào đó em chết dưới tay đối phương, vĩnh viễn rời xa anh.”
Hắn đã phải trải qua một lần đau khổ vì mất đi cô rồi, hơn nữa lại là xa cách suốt sáu năm! Đời người thì được mấy lần sáu năm chứ? Hơn nữa lần sau chưa chắc đã may mắn như thế này, sau khi chia xa lại có thể trở về bên nhau.
“Không được rời khỏi anh, em phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết.” Giờ khắc này hắn rất đỗi lo lắng, lòng dạ ngổn ngang rối như to vò.