Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 50


Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 50

Chương 158: Chuyện xấu
Sáng  hôm sau, Thư Diệp tỉnh dậy trong vòng tay của Quý Vân Húc, buồn bực mà đánh nhẹ vào đầu mình, cô thật đúng là hồ đồ. Cô sao lại có thể cùng Quý Vân Húc triền miên dây dưa như vậy được trong khi Mộc Vũ còn đang bị bệnh như thế. Sắc mặt Thư Diệp nháy mắt bí xị, ngây ngốc một lúc mới ngồi dậy, đột nhiên lại bị một bàn tay to kéo trở lại giường.
Thư Diệp quay đầu trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt đang cười gian tà của Quý Vân Húc, “Cục cưng, em đang xấu hổ sao?”,  hai tay ôm chặt cô vào lòng mình.
Không biết phải trả lời hắn như thế nào, Thư Diệp đành dùng sức mà giãy ra khỏi cái ôm của hắn, “Em muốn đi xem Mộc Vũ”, hơn nữa cũng đến lúc bọn họ quay trở về Hạc Bang rồi.
“Không được”, Quý Vân Húc ngang tàng ôm chặt lấy Thư Diệp, cô bây giờ còn không rõ ai mới là người đàn ông của cô sao, cả ngày chỉ biết có Mộc Vũ, câu trước Mộc Vũ, câu sau cũng Mộc Vũ, nghe mà phát bực.
Hắn dựa vào cái gì mà nói “không được”, Thư Diệp bất mãn liếc cái người ngang ngạnh mà kiêu ngạo kia, “Buông tay được chứ, Quý tổng?”, cô đã nói với hắn rất rõ ràng rằng bọn họ dù có yêu nhau cũng không thể ở bên nhau được, hắn chẳng lẽ không hiểu sao.

“Em thực có võ “mèo ba chân” sao?”, ngẫm nghĩ một lúc, Quý Vân Húc bỗng nhớ lại tình cảnh tối hôm qua ở sân bóng cũ đột nhiên thốt lên, bây giờ hắn vẫn còn chưa hết sợ, nếu như hôm qua cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ…
“Cái gì mà võ mèo ba chân?”, cô phải trải qua huấn luyện khổ cực mới được như thế! Hắn lại còn học theo Đào Tĩnh Dao mỉa mai cô, “Anh có dám đọc sức với em không?” Cô rất tức giận, không ngờ thân phận sát thủ lại dễ bị vạch trần như thế.
Quý Vân Húc nghiêm mặt lại, mặt càng lúc càng đen, “Em lặp lại lần nữa xem!” Cô chẳng những không trả lời hắn mà còn dám khiêu khích hắn nữa chứ!
Thư Diệp không dong dài với hắn, dùng sức đẩy cánh tay hắn đang ôm mình ra, rốt cục cũng thoát được vòng tay của Quý Vân Húc. Thư Diệp nhặt quần áo mình lên nhanh chóng mặc vào. Đang chuẩn bị xoay người đi ra cửa, lại nghe thấy tiếng Quý Vân Húc kêu la thảm thiết, quay đầu lại thấy hắn đang ôm đầu, đầu hắn cúi xuống làm cho cô không thấy được biểu lộ trên mặt hắn.
Tiếng kêu thống khổ của Quý Vân Húc khiến tim Thư Diệp nháy mắt trở nên đau đớn như bị ai đó đánh vào, đau không chịu được. Thư Diệp bước nhanh tới trước mặt Quý Vân Húc, “Sao vậy? đau lắm sao?” Tay cũng nhẹ nhàng vỗ về đầu của hắn.
Thừa dịp Thư Diệp đến gần, Quý Vân Húc kéo mạnh cô vào lòng mình, “Em vẫn còn quan tâm anh mà đúng không?” Giọng nói dịu dàng, ánh mắt nồng nàn chứa chan tình cảm.
“Anh gạt em?”, cái người đáng ghét này, càng ngày càng thái quá, lại còn giở trò ma mãnh thế này nữa! Hoàn toàn chẳng giống tác phong quyết đoán lạnh lùng cũng hắn.
“Không gạt em thì sao biết được tình cảm trong lòng em chứ.” Cô yêu hắn, quan tâm hắn nhưng mãi vẫn không chịu thừa nhận.
“Được rồi, không nói nữa. Em muốn đi ra ngoài.” Nhìn  vào đôi mắt của Quý Vân Húc, Thư Diệp thừa hiểu tình cảm của hắn dành cho cô lớn lao dường nào.
Quý Vân Húc nâng cằm của cô lên, “Không cần chạy trốn, em là của anh, cả đời là của anh. Dù em chạy tới chân trời góc bể nào, anh cũng sẽ tìm và đem em trở về. Anh sẽ chăm sóc cho em, chịu trách nhiệm cuộc sống của em. Tin tưởng anh, chúng ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta”. Hắn chưa bao giờ kiên định giống như lúc này.

“Anh muốn cùng em, và cả Tiểu Mặc từ nay về sau sẽ cùng sống hạnh phúc bên nhau.” Quý Vân Húc bày tỏ khao khát trong lòng mình.
Mắt Thư Diệp đã ầng ậng nước mắt. Sự kiên định của hắn khiến cô cảm động vô cùng cũng làm cô thêm tin tưởng lời hứa hẹn của hắn, nhưng bọn họ thật sự có thể sống hạnh phúc bên nhau sao? Lòng cô bồi hồi lo lắng không thôi.
Quý Vân Húc dịu dàng hôn mắt Thư Diệp, ôm chặt cô trong vòng tay không chịu buông ra.
********************************************************************
Mộc Vũ hôn mê đến tận hôm sau mới tỉnh, đang ngồi trong phòng khách tại nhà Quý Vân Húc chờ Thư Diệp. Nếu nói không đau lòng thì đó là gạt người, nhưng chính mình có tư cách gì mà đau lòng chứ? Mãi đến tận bây giờ, họ vẫn là một đôi.
Hắn sẽ không giống Đào Tĩnh Dao, bản thân không có được thì phá cho hôi. Hắn chỉ hi vọng Thư Diệp có thể hạnh phúc, chỉ cần cô có thể hạnh phúc, hắn có thể làm bất cứ thứ gì vì cô.
Chỉ sợ trên đời này chẳng còn mấy người đàn ông như vậy. Nhưng nghĩ lại thì hành động Mộc Vũ lại rất sáng suốt. Điều khó khăn nhất không phải là buông tay hay từ bỏ mà chính là biết rõ không thể có được hạnh phúc nhưng vẫn trói buộc nhau, để rồi cả hai giày vò nhau trong sự đau khổ vô vàn.

Quý Vân Húc ngang ngạnh nắm tay Thư Diệp đến phòng khách. Thư Diệp nhìn thấy Mộc Vũ, ngay lập tức giãy ra khỏi tay Quý Vân Húc, vẻ mặt đỏ bừng như ánh tà chiều phía tây.
Quý Vân Húc khư khư giữ lấy tay của Thư Diệp, Mộc Vũ nhìn hành động thân mật của hai người, lòng càng thêm xót xa, nhưng vẻ mặt lại cực kì bình tĩnh.
“Anh đỡ hơn chưa?” Thư Diệp hỏi thăm hắn, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Vũ. Mộc Vũ gật gật đầu, “Đã đỡ hơn nhiều, không có gì đáng lo nữa.” Mộc Vũ lúc nào cũng bình thàn như thế, không giống như Quý Vân Húc luôn ngang tàng.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Quý Vân Húc nhìn chằm chằm vào Mộc Vũ, tức giận vì hắn cứ nhìn người phụ nữ của mình, Quý Vân Húc nắm lấy tay Thư Diệp, ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào ngực mình, hòng không cho Mộc Vũ tơ tưởng đến người phụ nữ của hắn.
“Được, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh”, Mộc Vũ không từ chối vì hắn cũng đang có ý định này, bọn họ cũng phải nói chuyện rõ ràng với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.