Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 6


Đọc truyện Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng – Chương 6

Lúc Lương Thần đang cùng Lục Cảnh lùng sục lầu 3 thì 2 người đồng đội kia đã lục soát lầu 2 xong lâu rồi, bên góc phải màn hình hiển thị còn 72 người còn sống.

Khu vực an toàn còn khoảng 1 phút sẽ thu hẹp lại, nếu không có gì thay đổi, khu an toàn sẽ là trường học.

Lục Cảnh liếc nhìn radar, hạ thấp giọng nói: “Đi ra chỗ cây cầu thu thập chuyển phát nhanh.”

Trên bản đồ, sân bay là một đảo nhỏ độc lập, chỉ có 2 cây cầu dẫn qua nơi khác, bằng không phải bơi qua biển. Nếu không tìm thấy thuyền mà tự bơi thì căn bản sẽ bị trúng độc trên biển mà chết.

Vì vậy những người chơi đang ở sân bay tìm vật phẩm nếu muốn vào khu an toàn bắt buộc phải đi qua hai cây cầu kia, tất nhiên sẽ có không ít người chờ sẵn ở cầu để phục kích.

Lục Cảnh tìm được một chiếc xe jeep chở Lương Thần cùng hai đồng đội kia chạy đến đầu cầu, chia 3 góc ngồi canh.

Trong lúc Lục Cảnh đang đổi đạn bỗng nói: “Nằm sấp xuống.”

Lương Thần lập tức nằm sấp xuống.

Lục Cảnh đánh giá đối phương, “Nhìn đi, có hai người đang đến, chị biết bắn sao không?”

Lương Thần lắc đầu.

Sau một giây sửng sốt, cô mới ý thức được rằng hai người cách nhau một đoạn cáp.

“Bắn sao vậy?”

Lục Cảnh nói: “Hai người này chắc chắn sẽ xuống xe nhặt đồ, nhặt xong sẽ lên xe đi tiếp, cho nên chị cứ nhắm vào chỗ ngồi cho chuẩn, chờ bọn họ lên xe…”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Góc phải dưới màn hình hiển thị

You have me sử dụng Kar 98k một phát bắn vào đầu giết chết heyuea123.

You have me sử dụng Kar 98k một phát bắn vào đầu giết chết mayioy.

Lương Thần: “Woa……”

Từ tai nghe truyền đến tiếng tán thưởng không kiềm chế của Lương Thần, Lục Cảnh hỏi: “Học được chưa?”

Cậu hơi lên giọng ở cuối câu y như chú cún nhỏ đang ve vẫy đuôi.

Lương Thần: “Lần sau tôi thử được không?”

Lục Cảnh: “Có thể.”


Ngồi trước máy tính Lương Thần nhìn màn hình không chớp mắt.

Lúc bốn người phân chia vật phẩm, cô hỏi: “Nếu vừa rồi hai người kia không theo dự tính không lên xe mà chạy luôn thì sao?”

Lục Cảnh chỉ lấy thêm đạn cho súng của mình, không lấy gì thêm, “Sẽ không.”

Lương Thần muốn nói nếu như mấy người đó không muốn lái xe mà bỏ chạy luôn thì sao?

Dựa vào cái gì mà có thể đoan chắc bọn họ sẽ lên xe?

—— “Tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội xuống xe.”

Lương Thần: “?”

—— “Đã vào tầm ngắm của tôi thì cứ chuẩn bị thành hộp đi, còn nghĩ xuống xe nhặt đồ? Không bao giờ. Xem như mấy hộp này là minh họa bài giảng của tôi cho chị đi.”

Lương Thần: “Tôi phục.”

Trong lúc đó, hai đồng đội kia vui vẻ sờ sờ mấy cái hộp, Lương Thần thấy thế hỏi: “Bọn họ không có phản ứng gì à?”

Vừa biểu diễn một màn chấn động, hai người kia không lý gì mà không tâng bốc Lục Cảnh hai câu.

Lục Cảnh thờ ơ nói: “Thời gian dạy kèm cá nhân.”

Cậu cũng không nhấn nút ngữ âm trò chơi. 

6 chữ đơn giản lại làm cho Lương Thần cảm thấy ấm áp khó tả trong lòng.

Tựa như người 20 điểm toán được Hoa La Canh (Hua Luogeng: một nhà toán học Trung Quốc) dạy kèm, không chỉ vui sướng mà còn hết sức tự hào.

*

Trận này, Lương Thần bám sát Lục Cảnh không rời nửa bước, cuối cùng cũng ăn được gà.

Khi trò chơi kết thúc, Lương Thần nhất thời không nhận ra.

Màn hình đột nhiên đổi màu, nhân vật cũng bất động, cô thậm chí hoảng loạn hỏi: “Cái này là bị làm sao vậy?”

Khi màn hình xuất hiện: “Xin chúc mừng, tối nay ăn gà”, cô mới có phản ứng.

Cô, cô ăn gà?

Giọng nói Lương Thần run rẩy, “Chúng ta ăn gà?”

Lục Cảnh giọng bình tĩnh nói: “Chứ sao?”


Lương Thần “A” một tiếng, lập tức chụp màn hình, đăng một bài trong vòng bạn bè.

“Nữ thần xạ thủ bắn tỉa tương lai”

Cô không để ý đến hình ảnh thể hiện: Đội ngũ xếp hạng 1, giết 0 người.

Mọi người đều nghĩ cô đang nói mỉa, nên cũng phối hợp mà tung hô “Lợi hại lợi hại!”

Nhưng Lương Thần thật nghĩ mình sẽ trở thành nữ thần xạ thủ bắn tỉa.

Tranh Tử: “Hôm nay cảm ơn nhé.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Không có chi.”

Tranh Tử: “A, lúc nãy là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày hôm nay của tôi.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Tôi cũng thế.”

Tranh Tử: “Cậu vui do hôm nay mang tôi theo ăn gà à?”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Chuyện không liên quan đến chị.”

Tranh Tử: “Thế à.”

Tranh Tử: “Đúng rồi, hôm nay bọn họ đều gọi cậu là Herman, là sao vậy?”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Tôi mà chị cũng không biết thì cả đời làm hộp tinh đi.”

Lương Thần bị những lời cậu nói khiêu khích, lập tức đi tìm hiểu một chút.

Phía trên hiển thị: Herman là xạ thủ nổi tiếng nhất trên kênh phát sóng trực tiếp Thử Tiêu, là một đại thần bắn tỉa, 7, 8 tháng liền xếp thứ 3 toàn bảng máy chủ Á Phục, tổng số người đánh chết xếp thứ 2.

Lương Thần tuy xem số liệu không hiểu lắm nhưng cô biết đây quả thực là thứ hạng trâu bò.

Vậy mà đại đại thần như vậy lại chịu kéo cô đi theo???

Có điều khi nghĩ đến Lục Cảnh, Lương Thần vẫn bĩu môi.

Tranh Tử: “Cậu cũng không phải xếp hạng 1 à?”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Là vì tôi đang vội đi chơi bóng rổ.”

Tranh Tử: “Cậu thật rất lợi hại nha.”


Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Ừ”.

Ừ?

Lương Thần cảm thấy tâm trạng của Lục Cảnh hôm nay thật rất tốt.

Từ từ ——

Cô cảm thấy cái tên cao thủ này quen quen thế nào đó?

Herman—— đây chẳng phải là bài hát giúp cô nổi tiếng sao?

Tranh Tử: “À, tôi nhớ rồi.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “?”

Tranh Tử: “Lúc trước chính cậu là người đã phát bài hát của Lương Thần, làm cho cô ấy trở thành nữ thần ăn gà [mỉm cười]”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Vâng, chính tôi”

Tranh Tử: “Có khả năng trong lòng Lương Thần biết ơn cậu lắm đấy.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Thật vinh hạnh”

Tranh Tử: “Id của cậu cũng là một bài hát của Lương Thần. Nói, cậu là fans hay là anti-fan?

Lương Thần vừa hỏi vừa tiếp tục tra tin tức của Herman.

Trên mạng ngoài những video trò chơi của cậu thì không có tin gì khác, nhưng có thể xác nhận cậu là học sinh.

Hừ, thì ra là cậu em nhỏ.

Tra cứu vừa xong thì WeChat báo có tin nhắn.

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Chắc chắn là fans cứng”

Tranh Tử: “Hử?”

Fan cứng?

Cô chỉ là thuận miệng mà hỏi không ngờ đúng thật là fans cứng

Tranh Tử: “Có mắt nhìn đấy.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Còn phải nói.”

Tranh Tử: “Thật trùng hợp, tôi cũng là fans của cô ấy.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Do mê [Thuận Phong] à?”

Tranh Tử: “Cậu em nhỏ à, làm người đừng nên hung ác quá, kẻo sau này lại gặp lại nhau”


Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “…Cậu em nhỏ?”

Tranh Tử: “Cậu không phải là học sinh sao?”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Là học sinh.”

Tranh Tử: “Vậy đích thị là cậu em nhỏ rồi.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “…Còn muốn ăn gà không?”

Tranh Tử: “Còn nha!”

Lần này, Lương Thần nói thật, dù tối nay đi theo Lục Cảnh không bắn phát nào nhưng có thể thuận lợi vượt qua mưa bom bão đạn, các đợt oanh tạc, Lục Cảnh chỉ bắn chỗ nào thì bắn chỗ đó, xong rồi 4 người cùng nhau chia của, giàu nứt vách, trải nghiệm trò chơi thật tuyệt vời!

Tranh Tử: “Ngày mai chúng ta có chơi nữa không?”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Cậu em nhỏ muốn học hành chăm chỉ, không có thời gian [mỉm cười]”

Tranh Tử: “Đừng vậy mà ~ cậu mang tôi đi ăn gà, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “?”

Tranh Tử: “Cậu muốn có album phiên bản giới hạn có chữ ký của Lương Thần không?”

Qua một lúc lâu sau, khi Lương Thần cho rằng Lục Cảnh vì quá kích động mà không nói nên lời, cậu từ từ trả lời.

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Tôi”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “có”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “hết”

Tranh Tử: “…À”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Đi ngủ sớm chút đi hộp tinh”

Tranh Tử: “Ai là hộp tinh? [mỉm cười]”

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Không lẽ tôi?”

Tranh Tử: “….886” (ý là tạm biệt)

Ôm chân ngươi nên đúng là chẳng thể phản bác được gì.

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “gn”

Tranh Tử: “Ngủ ngon”

Lương Thần nhìn màn hình điện thoại, 8 chữ [Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh] thật sự ngứa mắt, không biết cậu ta thật nghĩ cái gì.

Hiện tại, Lương Thần đối với Lục Cảnh tuy có chút bội phục nhưng khi cậu dùng cái tên như vậy thì cô thật không thấy thoải mái lắm, nên cô đã sửa lại ghi chú – Đại Thần

Cùng lúc đó, Lục Cảnh nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy [Tranh Tử] thật sự là làm nhục hình tượng nữ thần của cậu nên đã sửa lại ghi chú – hộp tinh ngàn năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.