Bạn đang đọc Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! – Chương 9: Giao ước của những chính nhân quân tử
Bây giờ nó có thể nói cho các bạn lí do tại sao nó lại sững người khinghe bác Tâm bảo về nhà bác ấy chơi. Đó chính là vì người con trai đangngồi trước mặt nó, nhìn nó với ánh mắt bao đời nay luôn thế. Đừng vộihiểu lầm là nó thích anh ta mà ngược lại, không phải nó ghét mà là nósợ. Đôi mắt sang kia, cái mũi cao thanh tú và bờ môi nhếch lên một nụcười mê hồn làm nó sợ. Các bạn có nghe người ta từng nói “đừng để vẻngoài đánh lừa bạn” Đây chính là câu mà nó thường dùng để nói về anh ta.
Nó phải cố mở to mắt hết mức có thể để chống lại cái sắp sửa ập đếnbất cứ lúc nào. “đừng để vẻ ngoài đanh lừa bạn” Trong đầu nó lại xuấthiện câu nói ấy khi mà nụ cười của người con trai đang ngồi cách nó mộtcái bàn và ánh mắt của anh ta có thể đâm xuyên qua ngực nó.
-Bé hạt tiêu!!!_giọng người con trai dịu dàng khẽ vút lên khôngtrung rồi dâm tọt vào tai nó làm ọi tri giác của nó lúc này nhưngừng hoạt động. Nó phải cố gắng chống cự. Hai bàn tay nó đang vào nhaucác móng tay đâm vào da đau buốt khi nó cố nắm thật chặt.
-…_Bây giờ thật sự nó không nhìn thấy những người đang ngồi xungquanh trừ anh chàng trước mặt nó ra. Đôi vai nó run run, cổ hộng có vẻđã khô cứng lại.
-Này em về từ khi nào thế!!!
Giọng nói quen thuộc cách lên làm nó thoát khỏi cái ám ảnh thời thơấu. Nó quay sang nhìn người anh con bác Tâm tên Toàn đang ngồi đối diệnnó, bên cạnh là người mà nó phải đề cao cảnh giác. Hai mắt nó dịu đi khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng quen thuộc của anh ấy.
Toàn là sinh viên năm nhất khoa Máy tính Điện tử, anh ấy hơn nó mộttuổi. từ nhỏ nó đã sống ở nhà bác Tâm nên xem như hai anh em rất thânvới nhau. Và người bên cạnh đang có bộ mặt khó lường kia tên Long, làhàng xóm của bác Tâm. Hai nhà chỉ cách nhau có cái dậu mồng tơi, nên anh ta cũng được xem là bạn bè thời thơ ấu của nó. Anh ta là sinh viên nămnhất khoa Máy tính điện tử. Vì học cùng trường, mà trường lại xa nhà nên anh Toàn và anh ta đăng kí ở lại kí túc xá cho sinh viên. Hèn gì từ khi biết sẽ đến nhà bác Tâm chơi nó đã cảm giác rùng mình. Nó cứ nghĩ sinhviên khoá đầu là lúc bận học nhất ai ngờ đúng lúc ngày cuối tuần nên hai người này về nhà nghỉ.
-Dạ! em về hôm qua!
-Cậu này là…_Toàn đưa ánh mắt sang nhìn Phi đang ngồi nãy giờ bên cạnh nó.
Nó nhìn về phía Phi cậu đang mỉm cười nhìn nó. Trong thoáng chốc nócảm thấy hình như cậu bạn của nó nhìn nó bằng ánh mắt gian gian…Khoémôi cậu ta hơi nhếch lên những từ muốn nói như sắp tuột ra bên ngoài.
-Cậu ấy…_Nó nghĩ mình phải cất tiếng trước khi con người kia định nói ra những điều điên rồ nhất có thể.
-Cậu ấy tên Hoàng Phi là bạn của con bé! Hôm qua đưa nó về!
Đang định tìm một ngôn từ đầy đủ nhưng không quá phức tạp để nói vềmối quan hệ giữa nó và Phi, thì phía sau lưng nó giọng nói quen thuộccủa bác Tâm cách lên. “Đúng là bạn. Thế mà nó cũng không nghĩ ra” Nó gật đầu cái sụp khi thấy ánh mắt của hai cậu con trai nhìn nó.
-Đưa về bằng cách nào?_Cậu con trai tên Long bây giờ mới lên tiếng.Nhìn nó với ánh mắt có chút nghi ngờ “Đúng là con người bất lịch sự”.
Nó hất mặt về phía Long. Tỏ vẻ mặt Không them để ý. Cũng không buồn trả lời câu hỏi của anh ta.
-Bằng xe!!!_Giọng nói quen thuộc của Phi cất lên sau đó.
Nó quay sang đưa mắt nhìn Phi. Trong lúc này nụ cười nó cảm thấykhông bình thường chút nào của cậu dành cho Long làm nó thoáng nổi cả da gà. Kì lạ…
-Không phải xe máy chứ??? Nếu đi xe máy về đây cũng mất một ngày trời đấy!_Ông anh họ của nó đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm trơn trắng mịn màn của mình vẻ ngẫm nghĩ.
-Vâng! Không phải…
Phi đưa mắt nhìn ông anh họ của nó rồi gật đầu cái xụp.
-Vậy bằng cái gì?_giọng của người con trai đáng ghét kia cất lên.
Nó đưa mắt hìn trừng trừng cậu ta. Thật đáng ghét. Chuyện này mà cũng hỏi cho đến cùng hay sao. Đây mới thật sự là điều mà hai người con trai kia đang cố dồn nó vào thế phải truy cho ra ngô ra khoai.
Đưa đôi mắt như muốn nói “Chẳng có gì quan trọng” của nó ném thẳng vào hai ông anh thủa thiếu thời để chỏm với nó.
-Để ngoàii kia!!!_giọng của phi lại cất lên.
-Cái con xe Focus màu xanh ấy hả._bốn con mắt trợn tròn nhìn Phi.
Phi gật đầu khi nghe hai người con trai đang ngồi trước mặt mình cất lên cùng một lúc.
Đấy nhá! Nó nói cấm sai. Cuối cùng thì phần quan trọng nhất cũng được đề cử bởi một trong hai ông anh ngốc nghếch.
-Vậy! Chiều nay ra biển chơi không?_Hai người con trai chúi đầu vàonhau nói nhỏ gì đó rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười có chút mờ ám nhìn Phi.
Nó đưa mắt ra hiệu cho Phi là tuyệt đôi không được đồng ý. Lúc cậuta gật đàu nó mới thấy yên tâm. Nào ngờ cái câu thốt ra từ cửa miệng cậu ta làm nó cảm giác bị phản bội.
-Được!
Hahaha…Cậu ấy bảo được đấy. “Được” cái từ mới đẹp làm sao, giôngmũi tên chuẩn bị nhắm trúng vào nó mà bắng ấy. Haha. Cậu ấy sẽ phải hốihận khi trả lời như vậy Nó đã cảnh cáo cậu ta từ trước rồi mà. Kể từ giờ cậu ấy có chết thì nó cũng mặc kệ.
***********
-Nhảy từ đây xuống á?
Hắn trợn tròn mắt nhìn ba người đang đứng sau lưng mình. Trước mặthắn là một cái vách lớn, bên dưới là biển mênh mông. Đứng sát mép nhưvậy đảm bảo nếu gió mạnh quạt qua thì người hắn cứ siêu siêu vài cáigiống như người say. Chỗ hắn đang đứng cách mặt biển xanh xanh xinh đẹpkia khoảng hai mét rưỡi. Thế mà những người này lại bảo hắn nhảy từ trên này xuống. Thật điên khùng.
-Ừm!
Hai cậu con trai đang đứng bên cạnh Di Khoanh tay nhìn nhau cười cười rồi gật đầu một cái chắc chắn.
-Nhưng tại sao?_Hắn đưa đôi mắt không thể tin được. Bây giờ hắn cầnmột lời giải thích cho những việc quái quỷ mà hai người con trai nói hắn làm.
-Quy tắc thôi._Cậu trai tên Long nở nụ cười gian gian nhìn hắn rồi đáp. Nụ cười đó làm hắn ghét.
-À! Em chưa kể với cậu ấy à!_Cậu con trai tên Toàn nhíu mày quay sang hỏi Di đang nhìn băng quơ dưới chân. Hắn sắp chết rồi mà con nhỏ nàyvẫn còn tâm trạng làm những chuyện không đâu đó đấy.
Di ngước mắt lên nhìn hắn rồi quay sang nhìn người anh họ bên cạnhmình. Lắc đầu một cái rồi lại tiếp tục hoà mình vào cái gì đó ở dướichân.
-Chuyện là như vầy! Vì Di là cô em gái duy nhất của chúng tôi. Nênchúng tôi đã đặt ra một quy tắc. _Long nhìn hắn cươi cười rồi quay sangnhìn Di vẻ âu yếm. Ánh mắt có chút dịu dàng, khác lạ.
-Di không biêt bơi! Vì một chuyện hồi nhỏ ngoài ý muốn!…_Toàn ngập ngừng khi nhắc đến chuyện hồi nhỏ của họ.
-Ngoài ý muốn á! Không đời nào! Chính các anh…ưm…_Di quắc mắt lên nhìn Long và Toàn. Trong giọng nói hắn cảm thấy cô đang rất phẫn nộ.Định nói thêm điều gì đó thì bị bàn tay của Toàn túm chặt miệng. Thế làhắn chỉ nghe con nhỏ noí mây từ không ra làm sao. đại loại như “Ẩy eouống”…v.v.v.
Khi Toàn đang làm nhiệm vụ phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì Long tiếp tục tiếp lời.
-Nói chung chúng tôi đã đặt ra một yêu cầu nho nhỏ: Khi con bé dẫnmột cậu con trai về nhà (Bác Tâm) cho dù là bạn bình thường thì cậu ấycũng phải nhảy từ trên này xuống. Xem như là lễ ra mắt.
Hắn trợn tròn mắt hết nhìn cậu con trai tên Long trước mặt rồi lạinhìn sang Di và Toàn đang giằn co bên cạnh. Từ trước đến giờ không ai có thể ra lệnh cho hắn làm một việc gì hoặc không làm một việc gì. Thứ hắn thích thì hắn sẽ làm còn không thì thôi. Vậy mà hai thằng con traitrước mặt lại dùng một cái quy tắc ngớ ngẩn để bảo hắn nhảy từ trên caonày xuống dưới đó. Hắn không rãnh để mà đi chơi cái trò vô bổ làm xấuhình tượng của mình.
Hăn cười nhếch môi, vẻ kiêu ngạo hiện hữu qua đôi mắt mở to, lắng động một vệt nước màu xanh.
-Tại sao tôi phải nhảy vì cậu ta chứ!
Di dằng mạnh tay của Toàn ra. Đưa đôi mắt có chút tức giận nhìn hắn, rồi quay đi thật nhanh. Chỉ buôn thỗng lại một câu.
-Tôi cũng đâu có bảo cậu là bạn tôi.
Hắn đứng lặng người như thế. Hình như kể từ lúc hắn nhận ra cái điềumà hắn xem trong đó thì mọi lời lẽ phát ra từ miệng cô luôn làm hắn cóchút gì đó đau. Hình như cô đang giận. Nhưng nếu cô không xem hăn là bạn thì cô giận gì chứ. Đúng là con gái. Không ai có thể hiểu được.
Bạn tay của Toàn vỗ vỗ vào vai hắn. Hắn đưa mắt nhìn nụ cười gượng gạo của cậu ta.
-Hình như trò chơi có chút quá đang. Con bé giận thật rồi.
Nó xong Toàn bước đi về phía con dóc thông với đường nhựa nơi chiếcxe của hắn đang đậu. Đi được vài bước, Toàn quay người lại. Tay đưa lêncao vẫy vẫy, rồi nói vọng về phía hắn:
-Về thôi. Chán quá!!!
Rồi cậu ta lại quay người đi khuất sau bụi cây gai.
-Cậu biết vì sao Di lại sợ tôi như vậy không?
Cậu bạn tên Long quay đầu hướng ánh mắt ra biển, không để ý đến cậubạn của mình đã đi khuất. Anh ta đưa ra một chủ đề mà hắn đang rất thắcmắc. Hắn ngỡ như có thể nhìn xuyên qua được con người này. giữa vũngtrời rộng lớn bao quanh là biển, người con trai này dường như trongsuốt. Hắn không nói gì cả. Chỉ trăm trăm nhìn anh ta rồi lại đưa anh mắt hướng ra không gian xanh thẵm phía trước. Hắn nghe được sóng biển vànghe được điều quan trong mà một thằng con trai đang nói với hắn…
-Tôi thích Cô ấy.
Hắn quay sang nhìn người con trai bên cạnh. Hắn biêt anh ta đang nóivề ai. NGười đó đối với anh ta quan trong và đối với hắn cũng quantrọng. Nhưng khi nghe được câu chuyện sắp sửa đây thì về sau này hắn vẫn cảm nhận được cái mà hắn không thể có như người con trai này, Điều màhắn cảm thấy có chút thua thiệt. Hay nói chính sác hơn là điều hắn không thể.
-Hồi tôi và Toàn 10 tuổi. Cô ấy 9 tuổi. Cũng trên vách đất này…
**************
•Câu chuyện của Long…:Giao ước của chính nhân quân tử.
-Cậu không được nói với Di là tớ thích nó…
Cậu bé Long lúc đó vừa tròn 10 tuổi, trên người đang mang luôn bộđồng phục tiểu học và cặp sách, đưa mắt lên trưừng trừng vừa có vẻ vannài cậu bạn đang đi bên cạnh mình.
-Vì sao tớ không được nói! Không nói thì tớ được gì_Cậu bé tên Long đưa đôi mắt to sáng trong. Vẻ khiêu khích, châm chọc.
-Bộ bài PIKACHU. Quà của bố tớ đấy._Long lôi trong túi chìa ra bộ bài có hình thù ngộ nghĩn còn mới nguyên. Mặt có vẻ tiếc nuối, xong địnhrút tay lại thì cậu bạn Toàn đã giật mất từ lúc nào.
Mở nắp hộp bài ra, Toàn đếm đếm các quân bài . Khi thấy không thiếucon gì thì quay sang vỗ vai cậu bạn đang ỉu sìu bên cạnh mà rằng:
-Yên tâm! tớ sẽ cho cậu chơi chung và tuyệt đối sẽ không nói với con bé. Nhưng với một điều kiện.
-Gì?
-Nhảy từ đây xuống á?
Cô bé có tóc đuôi gà mở to đôi mắt đen láy, sáng trong của mình nhìnhai người bạn nhỏ đang đứng sau lưng mình vẻ lo lắng có chút sợ hãi khinhìn từ trên vách đất xuống mặt biển.
-Cũng bình thường thôi mà!_Cậu bé Toàn đứng bên trái nheo nheo đôi mắt nhìn xuống mặt biển vẻ suy xét. Song lại nhìn cô em họ đang đứng sátvách đất cười cười, lộ cái lúng đồng tiền trông có duyên đến lạ, vẻ anủi kèm chút khuyến khích.
-Nhưng tại sao Di phải nhảy từ trên này xuống???_Khuôn mặt tròn trịadễ thương của cô nhóc bây giờ trong đến tội nghiệp. Chỉ hỏi nhưng khôngđược chống đối những người bạn của mình.
-Vì đây là trò chơi của những cậu con trai.
Cậu bé toàn lúc nãy lại tiếp lời cô em họ trông đến ngớ ngẩn của mình.
-Nhưng Di là con gái mà…_Cô bé tròn xoe mắt nhìn ngwoif anh họ lớnhơn mình một tuổi trước mặt. “Rõ ràng Di là con gái tại sao Long lại nói Di là con trai. Không hiểu nổi”
-Vậy Di có muốn chơi với tụi anh không. Tụi anh là con trai. Mà nếuDi muốn chơi với tụi anh thì Di cũng phải là thằng đàn con trai. Nên đểchứng tỏ điều đó hãy nhảy xuống từ đây. Rất đơn giản._Cậu bé Toàn đứađôi mắt nhìn sang thằng bạn bên cạnh mình không nói gì. Sau xoay đầunhìn cô em họ rồi đưa hai tay ngang vai lắc lắc đầu vẻ “Nếu như khônglàm được thì chấm dức”.
Quả thật ở độ cao này thì đơn giản với một người trưởng thành nhưngvới một cô nhóc chín tuổi thì coi như toi mạng. Và với Toàn và Long thìđiều này hết sức đơn giản vì hai cậu là tuyển thủ nhi đồng trong môn bơi lội của trường đã đạt rất nhiều giải. Cứ nhìn cô em họ của Toàn thìbiết, không biêt bơi mà có biết bơi thì chỉ ễnh ương là cùng.
-Nhưng em…_Cô bé bước tới sát mũi vách nhìn xuống mặt biển xanh thẵm vẻ lộ sự lo lắng.
-Không nhưng nhị gì cả._Người anh họ của cô bước tới bên cạnh từ lúcnào.Cậu nhìn theo hướng ánh mắt của em gái mình vả nở nụ cười thật tươi.
-Xuống đi!_Giọng nói cậu có vẻ vừa khuyến khích nhưng đa phần là ralệnh. Nói xong cậu đưa tay đẩy mạnh bờ vai đang run run của cô em chíntuổi của mình.
“Tủm”…
Một tiếng kéo dài rồi đứt quãng trong không gian. Giữa mặt biển xanhrì rào gợn sóng mạnh, Bọt biển trắng bắn lên tung toé trên không trung.Sự vùng vẫy của cô nhóc chín tuổi hình như vô vọng. Cô bé cảm thấychoáng ngợp bởi sự tiếp súc quá mạnh của bản thân và mặt biển lạnh lẽotừ trên cao xuống. Cô bé cứ vùng thật manh, nước mắt cô chảy ra…Một cô nhóc chín tuổi, không biết bơi lúc này thì có thể làm gì được ngoàichuyện đó. Cô cố dùng sức hét thật to…
-Cứu em…
Cô nghe mang máng tiếng hai người con trai bên trên vách đất cãicọ,…Hình như là nói chuyện…Cô không biết nữa. bản thân cô sắp kiệtsức, ngạc thở, mặt biển lạnh lẽo, tất cả… “Sợ quá…Mẹ …Ba…BácTâm…” Trong đầu cô bé loé lên những cái tên người lớn. Ở trường côthường dayj: “Khi gặp nguy hiểm các con hãy gọi tên thật to người lứonđể họ đến giúp…”…
-Tại sao mày lại làm vậy?_Cậu con trai tên Long tức tối, vẻ mặt trắng hồng ban nãy chuyển sang sắc xanh nhạt, rồi trắng bạch…Cậu chạy đếnmũi vách đất nhìn xuống mặt biển rồi nhìn người bạn đang đứng bên cạnh.
-Con nhỏ không biết bơi đâu!_cậu bạn Toàn bên cạnh cười haha rồi vòng hia tay trước ngực bình tĩnh nhìn xuống mặt biển có cô em họ đang khuấy khuấy nước.
-Mày…_Cậu bé Long mắt trừng trừng nhìn cậu bạn bên cạnh tay phải giơ lên thành nắm đấm.
-Xuống cứu nó đi. Dù gì sau này nó cũng là “vợ” mày mà!_Toàn sua suanắm đấm của Long sang một bên. Đưa đầu hất về phía dưới mặt biển.
-Chính mày nói đấy nhé!_Cậu bé tên long như hiểu ra mọi chuyện. Vừanói xong chưa kịp để người bạn bên cạnh nói thêm gì, cậu lao mình xuốngvách đất một cách điệu nghệ.
“TỦm…”
.
.
.
-Mày tới giúp đi chứ!_Cậu bé Long hét thật to khi đã lôi được cô nhóc Phương Di vào được bờ cát dưới vách đất. Cậu cúi xuống vuốt mấy giọtnước còn động trên khuôn mặt hơi đỏ vì đã dùng nhiều sức. Rồi quay sangnhìn cô bạn nhỏ đang nằm thở hổn hển bên cạnh.
-Thôi vè nhà…_Cậu bạn Toàn vừa xuống đến nơi. Cúi đầu nhìn cô em họ đang nhìn mình trừng trừng vẻ tức tối có chút sợ hãi ban nãy(Từ nhỏ Diluôn là người cứng rắn), rồi cười cười với cô bé.
-Từ bây giờ em sẽ gia nhập vào hội những kị sĩ. Em rất dũngcảm…hihi. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được nói với ai đâu đấy.
Cô bé Di nghe ông anh mình nói như vậy không hiểu sao lại mỉn cười, Ngồi bật giậy rồi nói lớn:
-Thật hả?
-Thật. đại tướng đã tuyên bố là thật.
-Anh không được nuốt lời nhá.
-ừm!!!_Ông anh dụ dỗ em gái đang đưa anh mắt chắc nịt nhìn cô em gáiđang ướt rũn trước mặt. Rồi khi nhớ ra điều gì đó. Cậu bé Toàn đưa mắtnhìn qua cậu bẹn của mình đang trừng trừng nhìn mình nãy giờ.
-Có một điều này. Em phải tuân theo.
-Điều gì em cũng sẽ đồng ý cả.( Đây là những người bạn mà di từ nhỏđã thích chơi và không muốn bị tẩy chanh. Làm con trai vẫn thích hơn làcon gái) T^T!!!
-Kể từ giờ, nếu em đưa con gái về chơi thì không sao nhưng con traicho dù là bạn thì cũng phải vượt qua thử thất này xem như ra mắt.
-Vâng_Cô bé con hồn nhiên gật đầu cái xụp mà không biết sau lưng mình những đợt sóng lớn đang đập mạnh dữ dội.
Họ sóng bước ngang nhau trên nền cát trãi dài bãi biển. Để lại conđất nhô cao cùng bao nhiêu lời hứa ấu thơ kéo dài cho tới tương lai.
Cậu bé Long kéo bạn đi chậm lại so với cô nhóc đang ướt sũn, vừa lẩm nhẩm bài hát nho nhỏ vừa nhảy lò cò trên nền cát mịn.
-tại sao Mày lại đặt ra cái điều lệ đó với con nó?
-Đơn giản là tao đang tính chuyện có để nó cưới mày không? Nếu saunày gặp thằng nào ngon hơn mày thì toa phải ngĩ lại…_Cậu nhóc 10 tuổiđưa tay vuốt vuốt cằm như ông cụ 90 vẻ mặt nghiêm túc như cha chọn chồng cho con gái cành vàng lá ngọc của mình.
-Mày không giữ lời?_Cậu bé Long vẻ mặt cáu gắt hai long mày nhỏ dính chặt với nhau.
-Mày sợ !_Đôi mắt khiêu khích, và đôi môi nhếch lên vẻ chế dễ của Toàn như một sự khẳng định.
-Không!!!_Sự quả quyết trong lời nói nhưng hiện rõ trên khuôn mặt của cậu bé Long lúc này là sự lo lắng.
-Vậy cứ chờ đi!!!_Toàn nhìn về hướng trước mặt thấy cô em họ của mình đã cách quá xa nên có chân lên chạy một mật rồi hét lớn.
Cậu bé Long lúc nãy giờ đứng yên bất giác cũng phải chạy đuổi theo.Bước chân và giọng đùa giỡn của những đứa trẻ cứ vang vọng trong khônggian chiều ta của thời xa xưa và quay cả còn vang vọng khi một ai đó bất giác nhớ về nó.
***********
-Vậy anh…
-Đúng vậy!!! Cậu nghe thì cũng biết rõ rồi. Vậy tự cậu đi đến quyếtđịnh. Nếu cậu làm được tôi sẽ xem cậu là đối thủ của mình.
Long nhìn hắn. Hắn cảm nhận được trong đôi mắt đó chứa một nét buồnphiền nhưng tất yếu vẫn là sự thất thức. Trước giờ hắn không bao giờ từchối lời thất thức của bất kì ai nhất là trong lúc này. Nhưng…Để hiểurõ người trước mặt hơn hắn cần biết một chuyện…
-Nhưng tại sao tôi lại trở thành đối thủ của anh…_Hắn cần phải loại bỏ đi cái cảm giác ngay lúc này. Cảm giác hắn là một cái gì đó mờ mờ mà người khác không nhìn thấy.
-Đừng đánh lừa tôi. Cậu nhỏ hơn tôi một tuổi để làm chuyên đó. Và tôi là người gặp cô ấy trước và đã từng chơi trò chơi y như cậu.
-…_Hắn đưa mắt nhìn anh chàng đang đứng trước mặt vẻ mặt anh ta quá đỗi bình thãn.
-Vậy tại sao cô ấy lại sợ anh đến vậy…_Hắn lại tiếp tục dò hỏi người tất nhiên bây giờ hắn xem anh ta là “đối thủ”
-Hahaha…Chuyện ấy hả. Bởi tôi thích trêu cô ấy nên mỗi lần gặp làtrong tay tôi là một con vật mà cô ấy sợ. hay tôi sẽ làm một trò gì đómà tôi vừa học được ở trường áp dụng vào cô ấy!!!_Chàng trai như trôituột về cái hồi ức mà anh ta xem là vui vẻ nhất. Cái hồi ức của nhỏ Rắcrối mà hắn không biết.
-…
-Thôi! tuỳ cậu. Về!_Long nói một hơi rồi quay người định đi xuốngvách đất. Ánh mắt của anh như đã cảm thấy an toàn hơn, lòng nặng trĩulúc đầu khi anh nhìn thấy Di dựa lưng vào người cậu ấy dường như đã dễchịu hơn. Lúc đó tim Long như ngừng đập.
“TỦM”…
Tiếng động thân quen bao năm nay dường như dội ngược về. Tiếng động lắng dài lan toả trong không gian biển cả mênh mông.