Bạn đang đọc Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! – Chương 35: Có thể…
Tim cô nhói lên. Cái cảm giác vòng tay của anh đã được cô chôn sâu trong một góc nào đó lại hiện về rõ nét…Ấm áp và dịu dàng, cómùi thơm quen thuộc từ người anh tỏa ra, vòm ngực anh vẫn rắn chắc bướng bỉnh kiểu trẻ con như vậy mang đến cho cô cảm giác sợ hãi…
Cô khẽ rùng mình một cái cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh nhưngtất cả mọi cố gắng chỉ là con số không. Anh ôm lấy cô quá chặt. Cô vùngvẫy rồi cố gằng từng chữ…
-Buông tôi ra…
-Em đừng đi…đừng đi được không?_Giọng anh nghẹn ngào như cầu khẩn,hơi thở nóng rực kèm theo hơi cồn nặng phả vào phía sau vành tai cô, côcó cảm giác tai mình đã bắt đầu đỏ lên.
Những sợi tóc con của anh chạm nhẹ vào tai cô nhột nhột…Cô thấy tim mình như bị úng thủy, không thở được…
-Buông tôi ra!_Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gằng ra từng từ một. Haitay cô nắm chặt vạt áo cố gắng không cho bản thân mình run lên…
-Anh đã bảo em chờ anh về…Anh đã cầu xin em nhớ điều đó…_Giọng anhcó vẻ trách móc rồi lại nhỏ đi và tan vào hư vô nào đó…Anh đang nói vớicô hay đang nói với chính bản thân mình…
-…_Cô không nói gì. Đồng từ mắt giật giật và khóe môi đỏ trắng bạch ra…
-Anh đã bảo hãy nhớ rằng anh luôn yêu em cho dù có cái sự thật chết thiệt nào đó đi chăng nữa…_Giọng nói anh có vẻ tức giận nhưng vẫn không dấu nổi sự hoang mang, ngày càng đứt đoạn…đứt ra từng chữ một khi môianh mấp máy…Có lẽ bởi vì anh biết sự thật vẫn là sự thật.
Cô cảm thấy vai mình run lên…Hai tay cô nắm chặt lại,…Nhưng đâuphải là cô run dường như vòng tay đang ôm chặt lấy cô kia đang run lên,cô cảm thấy eo mình càng bị siết chặt hơn, cảm giác đau nơi tim lại trồi dậy…
Cô đưa lay lên cố gỡ vòng tay của anh ra. Đến khi mu bàn thay côchạm khẽ vào tay anh thì cô mới có cảm giác dường như anh đang cố gắngbình tĩnh.
-Anh đã muốn chạy đến giật em ra xa vòng tay của anh ta, nhưng anhlại bất lực trước nụ cười của em…Điều đó làm anh cảm thấy tim mình đaunhưng…Anh không biết làm gì cả. Có phải anh thật sự ích kỉ vì đã bỏ em ơ lại lâu quá…_Cô cảm thấy giọng anh nghẹn ắng lại, đặc sệt và đau đớn.Tay anh ôm lấy eo cô run lên rõ nét.
-Tôi và cậu là “Chị em”…_Cô có giữ lấy trái im mình làm chỗ dựa mà nói ra từng từ một. Tay cô run chạm vào t anh.
Cô cảm thấy vòng tay anh run lên rồi bất giác thả cô ra…cảm thấy là thời cơ an toàn nên cô mới định bước chân đi thì một cánh tay của cô bị kéo giật lại một lần nữa…cả người đổ ập về phía sau và đập vào vòm ngực của anh. Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nhưng không theerr…Cô đưa tay đánh mạnh vào ngực anh cầu mông cho anh thấy đâu mà buong cô ra…chưakhông cô sẽ bị cái mùi quen thuộc làm mình mất ý trí mất.
Anh cứ để cho cô đánh vậy…đánh mà không nói gì, hai mắt cô đỏ hoekhông nhìn anh, cổ hộng khô cứng lại…Hai tay cô bị anh giữ lấy, bất lựcmệt mỏi cô đưa mắt nhìn thẳng vào anh…
Đôi mắt anh đen thẳm như bóng tối không tìm thấy được chút ánh sángnào cả, không còn cái vẻ tinh nghịch của ngày xưa nhưng nó dường như lại là một bống tối ấm áp, dịu dàng… cô không kìm chế được cố nuốt nước bọt một cách khô khốc, cổ họng cô đau rát.
Cô cảm thấy ánh mắt anh như thôi miên cô, làm cô đứng yên rồi tiếnlại gần một cách cần thận,…Cứ thế cô bị nuốt trọn bởi ánh mắt của anh,nuốt trọn bởi cái lướt môi nhẹ nhàng…
Giật mình, như ý thức được bản thân cô đẩy anh ra nhưng không kịpnữa…Bờ môi mềm mại của cô đã bị anh nuốt trọn vào…Mặc cho cô khán cự anh vẫn nuốt nó vào…Cô đưa răng cố vùng ra khỏi quỹ đạo, trật một hướng côcắn mạnh vào môi anh, khóe môi bật máu, máu chảy vào khoan miệng khôkhốc nãy giờ của cô mang theo cái vị tanh…Cô trừng mắt nhìn anh nhưnganh vẫn tiếp tục gì lấy môi cô, đôi mắt anh bướng bỉnh nhưng có cái vẻbuồn trách mốc…Trong khi cô đang ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đó thì anhđã tách hàm răng ngang bướng của cô ra lúc nào va vân vê đầu lưỡi đangcứng lại vì ngạc nhiên của cô, anh làm cho nó mềm nhũng ra rồi cuốn tấtcả vào cái vị tanh của máu và vị ngọt của đầu lưỡi, vị tham lam sau ngần ấy thời gian xa nhau, vị mãnh liệt và có chút dịu dàng nâng niu…
Người cô mềm nhũng ra trông vòng tay anh không còn chút khán cự nàocả cô đáp lại nụ hôn của anh mặ dù biết nó là sai lầm…Nhưng cầu xinthượng đế cho dù là sai lầm thì hãy cho con tận hưởng cái giây phút ngắn ngủi này…để rồi mấy phút sau con sẽ đưa ra quyết định của bảnthân…Chúng con đang ích kỉ, con biết ích kỉ là xấu nhưng…con không thểlàm khác.
Cô đưa tay lên bám lấy cổ anh, cô cảm thấy dường như cả anh và côđều run khẽ…Cô vòng tay bám chặt vào người anh hơn như đang cố tìm mộtđiểm tựa để không phải hối hận, khóe môi cô run lên…vị tanh của máu cứnhạt dành thay vào đó là vị ngọt và dịu nhẹ của đầu lưỡi…
Anh hôn cô như vậy cho đến khi cô mềm nhũng người ra vì nghẹt thở anh mới buông cô ra, cho cô hạ cánh xuống mặt đất…
Trong khi mắt cô đang lim dim mở ra thì anh mỉm cười nhìn cô, dịudàng và ấm áp ngây thơ như một đứa trẻ vừa được quà…anh đưa tay kéo tóccô về sau vành tai rồi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô…
“Anh yêu em…Mèo nhỏ ạ”…._Hơi thở của anh dịu nhẹ quyến rũ phả vào vùng da nhạy cảm nhất ở phần cổ trần trắng nõn của cô.
Tim cô ngừng đập, môi run run…Chưa định thần được thì đã có vậtnặng đè lên vai của cô, làm chỉ chút lực nhẹ nữa thôi là cả người cô sẽđổ ập xuống. Cái vật nặng ấy không ai khác lại là anh….
Cả người anh mềm ra rồi ngã xuống dựa vào vai cô…Cô đưa tay lay lay vai anh nhưng cái con người t cao kia vẫn không di chuyển…may có chiếcgiường ở trước mặt nên cô mới đẩy nhẹ anh nằm xuống đó…chắc anh saychẳng biết gì…Cô lắc đầu mỉm cười nhưng đôi mắt mang nét buồn thoángqua…Cô kéo chiếc chăn bông lên đắp lại người cho anh, rồi lấy một chiếcchăn bông nữa quấn quanh người mình…Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnhgiường nhìn anh.
Người con trai cô chờ đợi suốt mấy năm qua giờ đã trở về…Vẫn vẻ mặtđó, sống mũi đó, bờ môi đó…những thứ mà cô ngày đêm nhung nhớ…ở gần cônhưng tại sao cô không giám tóm lấy hay nói chính xác hơn là không đủcam đảm để tóm lấy…Có lẽ mấy năm trôi qua mọi chuyện không còn đi theoquỹ đạo của ban đầu nữa mà nó đã trật hướng đi theo hai con đường khácnhau…để cho họ chứ bập bềnh như vậy…
Cô mỉm cười đau khổ nhìn vẻ mặt đang chìm vào giấc ngủ như một đứa bé trai cả ngày nghịch ngợm tự dưng bây giờ lại im lặng.
“Anh biết mà…Biết chúng ta không thể ở bên nhau…Chúng ta không nêních kỉ, không nên vì hạnh phúc cả bản thân mà làm cho người khác bị tổnthương…Không thể vì tội lỗi của chúng ta mà chúng ta lại làm người khácđau…Yêu anh nhưng…em không thể làm cho anh ấy đau và cả đứa bé đó nữa…Vì vậy chúng ta nên dừng lại đây anh nhỉ…?”_Cô kết thúc câu là một câu hỏi một câu hỏi đã có đáp án trả lời trong lòng, chỉ cần một chút quyết tâm nữa…
Cô ngẫm ra nhìn anh hồi lâu rồi bước tới đứng gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào mấy sợi tóc nhỏ bên tai anh rồi đưa tay qua chạm vào hàng longmi cong dài đang nhắm liền lại, rồi chạm vào sồng mũi cao cao quenthuộc…Đưa mắt nhìn anh rồi khẽ quay đi lau đi giọt nước mắt vừa đỏngđảnh lăn ra…Cô bước vội ra phòng khách ngã lưng trên chiếc sooffa rồinín lặng hồi lâu nước mắt cứ chảy ra…Rồi cô thiếp đi. Chìm vào khoản tối trôi tuột vào giấc mơ về cái này mùa đông của một năm trước…
Giọng nói cứ lấp lửng bên tai cô: “Bố mẹ xin lỗi ! Bởi vì…”
*****************
Trong giấc ngủ cô cảm thấy mình được đi máy bay rồi cả người đượcđặt xuống một chỗ rất mềm mại rất ấm áp có mùi hương quen thuộc…Mùihương ấy bao bộc lấy cô nhẹ nhàng cô khẽ động đậy rồi lại cảm giác cótiếng gì đó như tiếng trông cứ đánh thình thịch lúc nhanh lúc chậm. Cóvẻ như cô đang ở một lễ hội nào đó, cô khẽ mỉm cười rồi cuộn tròn ngườilại trong chiếc chăn bông nép sát người nào mùi hương và hơi thở quenthuộc…Quên hết tất cả và ngủ yên như cô mèo nhỏ…
***************
-Mày có thể giúp tao…!!!Lần này tao chắc chắn.
Khuôn mặt có vẻ khốn khổ của chàng trai trong rất đàn ônng, anh tacúi thấp đầu xuống vẻ hối lỗi nhìn cậu bạn ngồi ở ghế đối diện.
-Cậu muốn tôi giúp cậu?_Chàng trai có vẻ mặt tuấn tú nhưng ma mãnhvs ánh mắt sắc nhọn nhìn người bạn trước mặt có vẻ mỉa mai trong câunói.
-Tại lúc đó tao chỉ ham vui…Tao không biết cô ấy lại có…Mày giúptao lần này thôi. Tao nói với cô ấy nhưng cô ấy không chịu_Chàng traitrước vẻ mặt hớn hở chỉ chờ câu nói này của bạn là tuôn ra hết.
-Tôi nghĩ cậu nên xem lại mình đi. Cái gì mà lúc đó ham vui…Ham vui tới độ để cô ấy ở lại Đức mà đi khắp nơi vậy hả, trong lúc con bé còncó._Anh lắc đầu nhìn thằng bạn vẻ ngán ngẩm. Vừa sáng nay khi mới địnhdậy trổ tài nấu nướng cho cô thì cái thằng bạn không biết từ nước nàobay về nói phải giúp đỡ nó . Cuối cũng đi chỉ để lại co cô mảnh giấy…
-Bây giờ bố tao bắt phải dẫn cô ấy và nhóc con về …Nhưng cô ấy không chịu. Nếu cô ấy không chịu về thì ông già giết tao ra làm trăm mảnh…
-Lúc con bé cần cậu nhất sao cậu không nói vậy? Bây giờ để lão giagia nhà cậu biết thì cậu lại mò đến đây xin xỏ…_anh đưa mắt khó chịunhìn thằng bạn chẳng ra gifcuar mình.
-Lúc ấy chỉ là tao không biết cô ấy có thai. Đến khi đến đó mới biết vậy làm sao mà về được. Ông già chuyến này bảo nếu không được thì taophai quay về công ty học làm tổng giám đốc…Còn nếu được…_Anh chàng cụpmắt xuống nói điều khó nói. Làm ra vẻ buồn nhưng thật ra trong lòng rấtvui…
-Cậu định đem con bé về để thay cậu tiếp quản cái ông ty đó còn cậuthì được tha bổng chắc._Anh nhìn trừng thằng bạn, vẻ cảnh cáo.
-Thật ra thì cũng không phải tao chuyến này về luôn. Vì cậu nhóc lớn rồi mà cứ cái giấy khai sinh đính tên may vào là tao thấy ngứa mắt nêntao quyết định thay tên đổi họ cho cậu nhóc._anh chàng nó vs vẻ mặt cóvẻ khí thế lắm…
-Cậu gặp con bé bao giờ?_Anh lắc đầu cười oái ăm…Anh biết cậu tkhông xấu chỉ có cái tật ra lúc nào cũng muốn đi ngao du trên biển. Yêucon bé kiểu gì mà một năm về một lần còn lại thì đi tất…Dấu bố cậu tchuyện có con để khỏi dính lứu đến cái công ty mà mình sắp được thừahưởng. Hại anh vì nể tình thằng bạn nên phải làm giấy khai sinh ọtcậu nhóc không phải là con mình…
-Gặp tối qua! Tao bảo cô ấy về! Nhưng cô ấy lại bướng bỉnh…Khiến tốiđó tao đứng lạnh ngoài hiên…_Mặt nhăn nhó anh bạn lại tiếp lời.
-…_anh hơi do dự nhìn thằng bạn.
-Tao hứa sau này không làm thế nữa! Nếu tao có làm thì mày cứ đánh vào đầu tao đến khi hả giận…
-Cậu nhớ đấy!_Anh đứng dậy. Ném hộp thuốc lá rỗng không về phía thằng bạn. Quay người bỏ ra ngoài cửa phóng xe lao vút đi…
*********************
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính và xèm cửa màu xanh tạo ra một màu dịu nhẹ chói vào mắt cô…Cô dịu mắt rồi từ từ mở mắt ra…
Cô với lấy chiếc đồng hồ bên cạnh và tờ lịch theo thói quen…”Hôm naykhông đi làm” miệng cô lẩm bẩm…kéo chăn ra khỏi người cô ngáp ngắn ngápdài uể oải…
Vừa đặt hân xuống đất thì cô lại tự động rụt chân lên quay mặt nhìnxung quanh nhìn cái gối bên cạnh, nhìn chiếc chăn nhăn nhó, nhìn ga trải giường quen thuộc của mình…OMG …Cô đang ở trên giường…
Cô mở to mắt cố nhớ lại chuyện tối qua…Tối qua cô nằm trên sooffa sao bây giờ lại nằm trên giường…
Cô vội lao vút xuống giường đi chậm vào phòng tắm…nhưng không có chỉ có hơi ấm bóc lên vì đã có người tắm truwocs đó, cái mùi sữa tắm oảihương thoang thoảng…
Cô đi xuống bếp trên cửa tủ lạnh có một hàng chử quen thuộc “CHúngta sẽ nói chuyện”…Cô gỡ tờ giấy ra, nhìn trân vào đó rồi khẽ thởdài…Chuyện gì đến rồi sẽ đến…
Cô tự rót ình một cốc nước khi cổ hộng đã khô khốc.
“Reng….reng…” chuông cửa vang lên làm cô giật thót tim. Chẳng nhẽanh quay lại…Tim cô đập nhanh…Cô đống cửa tủ lạnh lại…Hít vào thở ra…hít vào rồi thở ra…hít thở hít thở…
Cánh cửa mở bên ngoài là một người đàn ông trung niên trẻ hơn bốcô, với bộ áo vét trong lịch sự, đường may được cắt tỉa rất gọn gàn, vẻmặt có vẻ rất giống…mỉm cười với cô…
-Phương Di!_ông ấy khàn giọng nói. Nụ cười nhẹ như gió thoãng…
-Chú là…!_Cô ngập ngừng…
-Chú Đức đây!!!_Ông gật đầu rồi lại mỉm cười vs cô.
-Chú mới về ạ!_Cô hơi giật mình…Sau đó lại mỉm cười đáp lại…