Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 25: Những người bạn...


Bạn đang đọc Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! – Chương 25: Những người bạn…

Giờ ra chơi…
Nó ngồi nhìn ra cửa sổ. Nhìn mấy đám mây bay bay trên bầu trời có hình kẹo bông gòn. Mấy chiếc lá của cái cây ngoài cửa sổ đã to hơn, chắc chắn hơn không mang vẻ của mùa xuân non nớt, ánh nắng hắtvào mang theo cái nực của mùa hè…Thế là sắp phải…Thi đại họcrồi…(Chặc…Thế mà cứ tưởng nó nói xắp phải xa trường…heeeeT___T^)
-Cậu sao vậy! Tự dưng nhìn ra cửa sổ. Xong bơ tớ luôn à!_Phi phụngphịu. Đưa tay hất hất vào khoảng không trước mặt nó. Làm nó chợt pháthiện cậu ngồi đó từ lúc nào.

-Không có gì! Tớ đang nghĩ sắp đến kì thi tốt nghiệp với thi đại họcrồi…_Nó quay đầu lại nhìn Phi cười cười. Cái mặt của cậu ấy lúc này vẻ dễ thương chứ không gian gian như mọi khi. Thật thà là một đức tín tốtheee…
-…?_Phi mở to mắt nhìn nó. Đúng rồi cũng phải thôi. Cậu là con trai của một tập đoàn nước ngoài thì tất nhiên phải đi theo cái đó. Bây giờlo nghĩ về nên thì trường nào thì chỉ có mỗi mình nó. Nhưng Phi phải nối nghiệp việc của chú Đức thì không phải cậu ấy sẽ….Còn nó thì saođây…
Nó khẽ nhăn mặt, khoé môi hơi khô khốc, đáy mắt có mấy giọt nước mắt trực trào ra…
-Cậu thì khoẻ rồi! Nối nghiệp của gia đình. Nên tất nhiên phải họcKinh tế…Không phải lo nghĩ giống tớ…_Nó vừa nói vừa úp mặt vào cáchtay giưới bàn…Nó nó không làm vậy thì Phi sẽ thấy nó đang khócmất…Và lúc đó nó không biết chui cái mặt đi chỗ nào vì đây không cócái lỗ nào cả. Và đây lại là lớp học…
-Cậu thấy không khoẻ à!_Phi đưa tay chạm vào vai nó. Khiến vai nó run run…Phải cố gắng rất nhiều nó mới có thể không nấc nhẹ lên…
-Tớ không sao…Đây là cách tốt nhất để suy nghĩ. Mặc tớ đi…_Nó nói nhỏ. Cái vẻ như cười cuời.
************************
Không phải hắn không biết cô đang khóc. Mà thật sự hắn không biết tại sao cô lại khóc mà thôi…
Nhưng lúc này…Nếu hắn còn chạm vào cô thêm một lần nữa. Thì hắnbiết chắc chắn cô sẽ oà khóc to hơn. Và hắn sẽ không kìm nén được mà ôm chầm lây cô…thật chặt…Hắn biết điều đó là điều cô không bao giờmuốn. Cô luôn kìm nén những giọt nước mắt của mình để ọi người thấy cô thật mạnh mẽ…Cô luôn là một lớp trưởng uy nghiêm và cô không muốnhình ảnh ấy được thay bằng một con bé khóc nhè được một thằng con traiôm ấp…
Hắn thấy cô làm vậy không tốt chút nào. Nhưng hắn vẫn phải tôn trọngsuy nghĩ của người yêu bé nhỏ. Còn về nhà thì hắn sẽ dạy côsau…heeee…Về phải hỏi lí do vì sao cô khóc, nói cô lúc nào khóc hắnphải là người dỗ dần…và nhiều nhiều điều nữa. Vì cô là của hắn và tấtnhiên nước mắt của cô chỉ có thể là của hắn mà thôi….Mãi mãi…
Lúc này..Hắn có vẻ bất lực. Bàn tay hắn đặt xuống bàn nắm chặt lại.Tim hắn cảm thấy đau. Thấy sao cái giờ ra chơi quái quỷ này lâu thế,mong sao mấy tiết cuối trôi qua thật nhanh. Để hắn được mau mau về tớinhà và cắn cô một cái vì cái tội lì lơm, vì cái tính luôn ình lànhất…
-Tớ đi mua nước cho cậu nhé!_Hắn nhẹ nhàng nói. Rồi đứng dậy. Tay đút vào túi quần.
Thấy Di không phản ứng gì hắn bước đi…
**************
Nó biết. Phi biết nó khóc…Nhưng nó không muốn mọi người thấy nó như vậy. Nó là một con bé lì lợm mà. Nếu lúc đó Phi chạm vào nó thêm mộtlần nữa thì không biết nó sẽ khóc rống lên và ôm lấy cậu như thế nào.Trong lúc này nó rất muốn ôm chầm lấy cậu mà khóc nhưng….Nó khôngthể…
-Này Di!_Con Nhung bàn trước lay lay tay nó.
Bây giờ nước mắt đã thấm hết vạt tay áo rồi nên có thể ngẩng lên….
Èo…í…eo….
Nó trợn tròn mắt…mấy chục ánh mắt đổ dồn vào nó…Nó lắp bắp, hơn khó chịu:
-Có chuyện gì vậy?
-cái vụ hồi sáng có đúng không…_Nhỏ Nhung lại lên tiếng. Mấy nhỏsau thì đang há hốc mồm và mở to đôi mắt nhìn nó chờ đợi. Có đứa thì gật đầu cười cười khuyến khích nó…sao nó thấy lũ này giống chó con vậynè…^^*

-Vụ gì?_Nó ngệch mặt ra…
-Vụ gì nữa! Vụ Hoàng Phi gọi bà là “vợ yêu” ấy…còn cái vụ gì mà“mằn” với chả “Ngủ”…_Mấy nhỏ bên kia hếch mặt lên không chờ nhỏ Nhungnói mà nói luôn. Có mấy đứa thì xì ra hơi dài cả trăm mét…
-Cái…đó…_Đấy! nó đoán có sai chỗ nào đâu…Mới có hai tiết đầu thế mà nó đã không có đường sống nữa rồi…
Nó đưa đôi mắt mở to nhìn mấy đưa trước mặt. Vẻ mặt của bọn nó càng tối tăm hơn khi nó cất tiếng.
Mải ở trong này mà nó không để ý cái lớp của nó đang chật kính vàngoài hành lang, ngoài ban công cái của sổ nối liền giữa mấy lớp. nó để ý có rất nhiều nữa sinh mang bảng tên lớp 10…Chặc…
Ặc phải làm sao đây…
Nói phải thì chết với tụi này…
Nói không phải lại chết với Phi…
.
.
.
Im lặng và chờ đợi. Sát khi càng nhiều…..
“Râmmm”_Một tiếng động mạnh lan toả cả không trung. Làm cái không khí lúc đó có vẻ thay đôi. Tâm điểm không ở chỗ nó nữa…mà quay sang nhìncái bàn phía trên gần cửa ra vào…
Mọi người tự động tản đi hết một cất rụt rè. Có mấy đứa nhìn nó vớiánh mắt căm thù oán hận. Dụ gì vậy trời….Vì bị đám đông che khuất nênnó không biết có chuyện gì xảy ra trên đó.
Đợi khi mọi người tản hết ra ngoài cửa thì nó mới thấy bàn trênđó….mặt cậu dữ tợn. Hai mắt long lên cảnh cáo…Tay thì đặt trên mặtbàn…
Hình như tiếng động lớn đó do cậu gây ra….
-Từ nay ai mà còn tới đây tụ tập gặp Di nữa thì đừng trách tôi._Phinhìn xung quanh chỉ tay cảnh cáo. Bây giờ nó mới biết. Mấy nhỏ đang đứng ngoài cửa đang run lên bần bật…
Phi nói xong thì bước đến phía bàn nó. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Mấy đưa con gái lúc nãy thấy Phi đi xuống đã thông cửa chính nên bánmạng chạy toé khói không giám hét lên…^^*
-Cậu không sao chứ?_Phi nhìn nó âu yếm hỏi. Nhưng ánh mắt vẫn cón cơn thịnh nộ ban nãy…
-Không…không sao…_Chưa bao giờ nó thấy Phi nổi giận như vậy. trừ cái này mưa ấy. Cái ngày ở công viên…
-Nước của cậu này._Phi đưa chai nước cho nó. Tay bên kia của cậu làchai nước đã bị bóp méo đến độ khó coi, nước trong chai trào ra ngoài…
-Tay cậu không sao chứ._Nó đưa mắt nhìn tay bên kia của Phi.
-Ngốc quá ! Sao lại không sao chứ! Heee cậu thử đấm vào cái bàn đóđi. Cứng chết được._Phi cười lã chả. Ánh mắt hất lên gian gian…Nhưngnó thấy lo…
-Nó có bị bông gân không!_Nó lôi lôi tay bên kia của Phi lên. Nhìnchăm chăm vào cái mảng đỏ ửng lên nơi bàn tay…Mắt rưng rưng…
-Không có sao đâu! Ngốc ạ! Về nhà cậu bôi thuốc cho là được rồi!_Phirụt tay lại. Tay kia xoa xao tóc nó…Thế giới như của riêng hai đứa nókhi nó không để ý mấy đưa trong lứop đang nhìn nó với Phi bằng ánh mắtmuốn hỏi “hai đứa này đống phim HQ hả trời?”

-…_Nó kéo tay Phi về lại. Chu môi thôi thôi…
-HEHEE…Nhột quá!_Phi cười cười…
-Ìu! Vậy mà không đau! Nó sưng to vậy nè_Nó chu môi..chỉ chỉ vào vết đỏ.
-Lần sau…Tụi nó có hỏi thì nói thật. Có tớ đây. Chúng không giámlàm gì đâu…Có gì thì nói với nhỏ Son bên lớp B nó sẽ xử lí. Biết chưahả ngốc…
-Nhưng tớ không biết nhỏ đó. Và tớ cũng không muốn nhờ vả…_Nó sịxuống. Nhỏ đó nổi tiếng là “vua” của các cô gái…Nghe ghêghê…T_________T
-Tớ sẽ nói với cô ấy. Cậu không cần lo. Đó không phải nhờ vả. Cô ấy là bạn của tớ…
Đúng rồi! Hotboy toàn chơi mấy thứ hiếm không à…Kệ miễn sao có thể sống ở cái trường này là được rồi…
*****************
Cũng trong lúc đó…
-Mấy cưng…Biết người yêu anh Phi rồi chứ!_Cô gái có mái tóc màu đỏvà khuôn mặt baby cười cười nhìn mấy đứa con gái trước mặt đang khépnép…
-Vâng…_đồng thanh lí nhí…
-Vậy thì từ nay phải biết chuyện. phải tôn trọng chị ấy biết không_Cô gái lại cười nụ cười giống thiên thần…
-Vâng…
-Thôi mấy cưng vào lớp học tiếp đi! đừng để chị nói thêm lầnnữa…_Son đưa chiếc điện thoại lên bấm số…Còn mấy đứa con gái thì sợsệt. Lặng lẽ bước đi…Cô nhếch mép cười. Cảnh cáo vài đứa tiêu biểu sẽđược truyện tai nhau bay xa…đỡ tốn thời gian….
-…_đầu giây bên kia bắt máy…
-heee…oK cả rôi! Bữa nào cho tôi gặp mặt chị với nhá. Không biết chị ấy ra sao mà cướp mất trái tim người tôi thick ….
-…._dây bên kia nói.
-Vậy hả? Vậy cách đền đáp này thì Okay… Khi nào cả đám tôi tới nhà ông.Heee…_Son nhấp nháy mắt.
-…_đầu giây bên kia dập máy…đồng thời tiếng chuông báo vào giờ.
Son cầm cầm máy. Định đi về lớp. Thì cái điện thoại lại đỏ chuông….
-….
-Ồ! Ông rảnh hém! Làm gì mà ra Bi-a giờ nay…không học ak_Son cười cười nói
-…
-Thôi! Biết rồi! Ra ngay…_Son dập máy. Nhét vào váy…và đi ra cổng sau…

-Xời ngon quá ha! Giờ này ngồi đâybi-a ak? Con trai ông chủ tịch trường_Cô gái có mái tóc nhuộm đỏ vẻ mặtbaby tiến về phía Khánh. Hai tay đút vào túi váy, cười cười…
-Thôi đi bà! Ngồi đi bà nội!_Khánh vanh mặt lên hất về ánh mắt vềcái ghế đối diện, mặt hơi cáu kỉnh về câu nói của Son. Ặc chẳng qua làcậu còn tức cái vụ con nhỏ ban nãy nên mới vậy…Chứ thường ngày cậuthích chơi với Son nhất.
-Gì nữa đây! Tự dưng gọi tôi ra đây rồi lại cáu kỉnh vậy?_Son kéoghế ngồi xuống. Nhìn nhìn mặt thằng bạn hơi có chút vấn đề.
-Không có gì cả! học chán quá gọi bà ra đây ngồi xơi nước. Nhờ bàchuyện này luôn._Khánh đẩy li nước cam cô nhân viên vừa đem đến tớitrước mặt Son. Mặt vẫn còn chút cáu kỉnh…Nhưng có hơi khoái trí vì đều gì đó…
-Trời! Có chuyện gì ông không làm được mà phải nhờ tôi! Chuyện tiềnbạc thì tôi đâu có giàu bằng ông, chuyện học hành thì ông cũng nhất rồi, chuyện đánh nhau thì đánh toàn con trai lôi tôi vào làm gì…_Son nhìnKhánh rồi phân tích…Tất cả đều đúng cả…
-…_Khánh không nói gì chỉ nhìn chăm ra phía cửa chính.
-Hay…đừng nói tôi đoán đúng nhé_Son nhìn cậu bạn. Mắt mở to miệnghá hốc. Tự dưng cô bản năng của con gái mất bảo cô chuyện mà Khánh nhờcô có liên quan đến một…
-Đoán cái gì…đúng cái gì…_Khánh nhăn mặt không hiểu. Cáu kỉnh…
-Heeeee….Thế là đúng rồi! Chuyện liên quan tới con gái phỏng_Son cười hee, xong nháy nháy mắt điêu luyện.
-Ai bảo…_Khánh mở to mắt. “Trời con nhỏ này là quỷ à”…Xong chôirồi quay mặt đi. Mặt nóng lên…Lần đầu tiên anh định nói về một đứa con gái…
-Ôi! Em nào thế! Lần đầu tiên ông nói định nhờ tôi chuyện về một đứacon gái đấy! Từ trước đến giờ ông đâu chú ý đến đứa nào. Ghét cũng không mà thích cũng không nốt….Heeeee…Thế là trái tim băng giá của Diêmđế cũng bị tan chảy rồi nhé…._Son tiếp tục nháy nháy mắt trêu ngẹo,đưa li nước cam lên hút hút….
-Bà có bị thần kinh không! Ai nói bà là tôi nhờ vả bà chuyện đứa congái…_Khánh quay nhanh mặt lại. Nhìn Son trừng trừng. Hét toáng lên.
-Thế không phải hả? Thế về chuyện gì?_Son vẫn cố không tinh. Ánh mắt vẫn đảo qua đảo về.
-Aaaaaa…Cái bà này tôi bảo là không phải…._Khánh thấy con bạn như vậy…Vẫn thấy nhỏ bạn không tin nên lại hét lên….
-Thôi thôi! Thì ai có bảo gì nữa đâu_Son cười ha hả khi thấy phản ứng quá vui kia của thằng bạn. “Vậy chắc chắn là đúng rồi!…Heee nhỏ nàonhỉ…”
-Chuyện tôi nhờ là…_Lúc đầu Khánh đúng là định nhờ Son cho nhỏ đómột bài học thật. Nhưng bây giờ nói là không phải rồi nên đành tìm mộtcái khác. Thật thích hợp. Nếu không nó cười vào mũi…
-Em chào chị!_có tiếng cậu con trai cung kính sau lưng Khánh. Làm Khánh giật mình. Quay bắt đầu lại.
-Ưmk! Không vào học à?_Son gật đầu. Thấy phản ứng kì lạ của Khánh.Son càng đoán chắc chắn Long đến đây có chuyện gì đó mà Khánh nhờ.
-Cậu…Cậu…_Khánh ú ớ…Không biết nói gì nữa…
-Dạ! Anh Khánh bảo em đến nên em mới đến ạ?_Long chuột không để ý đến cái bộ dạng của Đại ca mình. Mà chỉ nhìn vào nụ cười “Mê hoặc” của Son. Làm Khánh tức điên.
Son cười cười…Quay sang liếc Khánh. Thấy mặt cậu chàng nhìn Longđến độ khó coi thì Son chỉ muốn bò ra mà cười. Son lại quay sang nhìnLong.chuột moi tin.
-Có chuyện gì thì nói luôn đi!_Son cười nói. Làm Long chuột choáng váng.

-Dạ dạ…Thưa anh! Cái con nhỏ ấy đang học lớp 12.C vừa chuyển tớiạ!_Long chuột gật đầu vâng dạ với Son Xong quay sang nhìn Đại ca mìnhđang đông cứng lại. Rồi nói một hơi không đợi Khánh ngăn lại.
-Thế còn gì nữa không_Son lại cười hỏi luôn.
-Vâng! Em có hỏi thầy hiểu trưởng. Thầy ấy bảo nhỏ đó vừa chuyển từ bên Đức về._Long chuột nói thêm.
-Ồ! Con gái mới du học về à!_Son quay sang nháy mắt với Khánh làmKhánh lúc này chỉ muốn mốc hai mắt nhỏ ra. Nhưng ngặt nỗi lực bất tòngtâm.
-Vâng! Nghe nói gia thế cũng rất lớn!_Long nói thêm.
-Ồ!…_Son lại nháy mắt với Khánh. Thế được rồi. Chứ gặp nhỏ nào gia thế bình thường mà yêu là cả một trở ngại sau này. Cô cũng đã từng vậy. Rồi cô lại nhớ tới anh. Chỉ thoáng qua thôi. Rồi cô lại cười nhìn Longchuột.

-Thôi cậu về lớp đi! _Son dịu dàng nói.
-Vâng! Vậy em về. Em chào chị. Chào đại ca_Long nhìn Son rồi quaysang nhìn Khánh. Bây giờ cậu mới để ý vẻ mặt của đại ca hằm hằm như muốn giết chết ai đó. Thôi chuổn nhanh….Cậu cúi đầu chào xong rồi vọtlẹ…Chỉ một thoáng đã qua bên kia đường…
-Seo…Sao không cười cho đã đi!_Khánh quay mặt đi nhìn ra cửa sổ.HỪ tự dưng con nhỏ hôm nay sao. Nghe xong lại ngồi yên là sao…
-Ông thích người ta thật à?_Son trầm lặng lên tiếng nhẹ.
-Bà có bị điên không. Con nhỏ đó là con điên sao tôi lại đi thick nó chứ._Khánh lại nói nhanh…Chưa kịp suy nghĩ. Chỉ biết là giải thick.Và tất nhiên là cậu đâu thích con gái như nhỏ đó. Ai lại đi thích yêutinh bao giờ…..
-Vậy không thick sao lại thăm hỏi về người ta?_Son trầm mặc. Cái cậu này. Lại chối. Hoặc là chưa nhận ra.
-Tôi hỏi nhỏ đó hả. Là muốn kêu bà sử lí nó đây. Ngày đầu mới gặt mặt là chẳng thấy ưa chút nào. Con nhỏ yêu tinh…
-Thế hả? Thế không phải ông là người trong coi địa ngục sao. Cả connhỏ yêu tinh mà cũng không giải quyết được. Sao lại nhờ một người bìnhthường như tôi_Son lại cười hỏi. Có lúc người ta yêu nhau ngay từ đầu vì mấy cái vụ không ưa nhau đó. Có lẽ cậu ấy đã thích con nhỏ đó thậtrồi…đúng là đồ ngốc.
-Tôi không muốn mang tiếng cả con gái mà cũng không tha._Khánh hất hàm vẻ cao thượng.
“Đồ con nít”_Son nghĩ rồi cười cười gật đầu đồng tình. Đầu tiên côphải xem mặt cô gái đó ra sao đã, tính tình nếu có chuẩn thì gán ghépcho “cu nhóc này” khỏi đọc thân mãi. 12 rồi còn gì. Thế mà vẫn chưathích ai lần nào. Đây là cơ hội tốt.
-Con nhỏ tên gì đưa đây tôi sử lí cho?_Son nói.
-Triệu Đan Ngọc!_Khánh nói. mắt sáng lên. Heeee…Con nhỏ này. Cuối cùng cũng hiểu chuyện thế này mới là bạn chứ…heeeeee….
-Triệu Đan Ngọc???_Son hỏi lại. Miệng lắp bắp. Cái tên này nghe quen quen không phải là…
-ÙM! Mà bà làm gì vậy nghe tên xong tự dưng…_Khánh nhìn nhỏ bạn. Nhăn nhó.
-Phải thằng Long mới bảo nhỏ này ở Đức về phải không?_Son nói.
-HÌnh như là vậy?_Khánh đưa li nước lên miệng. Gật đầu…
-…Nó học lớp nào?_Son hỏi.
-Lớp 12C…_Khánh trả lời ngắn ngọn theo câu hỏi của nhỏ bạn. Tự dựng lại như vậy là sao…
-Sao ông gặp nhỏ ấy?_Son lại hỏi.
-Tôi đang ngủ phía sau chỗ của mình thì nghe giọng ông Duy chui raxem sao thì thấy con nhỏ ngồi khóc. Tôi đuổi nó đi. Nó lại quay sang**** tôi…Tôi điên quá_Khánh vò vò đầu tóc của mình. Tức điên khi lúcđó không bóp cổ cô ta đi.
-Cậu nói Duy ấy hả?_Tại sao lại có chuyện này sảy ra được chứ! Ông trời 1 Ông đang chơi trò gì với chúng con vậy….
-Ừm! Chẳng nhẽ giọng của thằng nhóc đó tớ cũng không nhận ra sao…_KHánh nhăn nhó khẳng định.
-Khánh này…_Son ngẫm nghĩ. Nếu đúng là Duy thì không được. Tuyệt đối không bao giờ được….
-Gì vậy bà…_Khánh hỏi. Con nhỏ này. Quái quỷ quá .
-Ông đừng thích nhỏ đó nhé! Đừng bao giờ nhĩ vậy?_Son cầu khẩn như ra lệnh.
-Tôi…Tôi …Bị điên mới đi thích con nhỏ đó_Khánh lắp bắp…Connhỏ này…Hồi nãy còn …Nhưng sao nói vậy. Làm cậu thấy hơi hơi sao sao ấy.
-Thế thì tốt. Đừng bao giờ để mình bị điên. Đến khi bị điên rồi thì ông sẽ phải đau nhiều lắm đấy!_Son lặng im… “Đúng thế cậu nhóc…Đừng bao giờ để bị điên…Đừng bao giờ để bị điên…”
Khánh nhìn con bạn. Lần đầu tiên. Cậu thấy Son lạ như vậy. Tấtnhiên là không kể cái lúc 2 năm trước…Cái ngày tồi tệ ấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.