Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 16: ...Không biết nói gì cả


Bạn đang đọc Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! – Chương 16: …Không biết nói gì cả

-Lại gặp anh rồi!_Cái giọng lảnh lót của cô gái đang cầmtrên tay chiếc li thuỷ tinh chứa chất lỏng màu đỏ nhạt thoang thoảng mùi của những trái đỏ tươi.
Hắn không nói gì chỉ đưa mắt quan sát cô nhỏ rắc rối Phương Di vànhững cô bạn lém lỉnh của cô đang đứng nói chuyện tại chiếc bàn dài cách đó khá xa mà không để ý đến hắn. “Hừ con nhỏ này! Làm gì có ai mà thảngười yêu đứng một mình để đi ăn vậy hả trời” Mặt hắn nhăn lại.
Cô gái bên cạnh không nghe hắn trả lời gì thì có vẻ bực tức đưa mắtdõi theo ánh mắt của hắn thì khuôn mặt trắng trẻo của cô ta chuyển dầnsang màu xanh. Lòng tự trọng của cô ta không cho phép như vậy. Nhất làhắn ta lại có cái vẻ mặt như vậy khi nhìn nhỏ P.D, con nhỏ mà không baogiờ thắng cô được về mọi mặt(Con nhỏ láo sược) ^^
-Ồ! Xem ra anh rất yêu cậu ấy!_Giọng của cô gái cong lên đâm xuyên qua cả màng nhĩ của hắn. Có ý đồ.
Hắn đưa đôi mắt dài lạnh lùng nhìn cô ta.
-Cô là ai?_Hắn buôn gọn một câu.
“Bùm”Lòng tự trọng bị nóc ao một cú. Mặt cô ta càng xanh hơn.
-Anh không nhớ em à?_Gặng cười. Đưa đôi mắt to chớp chớp.
Hử. Hắn có quen loại con gái này sao. Yêu ma, quỷ quyệt. Chẳng bùcho con nhỏ ngốc nghếch đằng kia. Hắn lại nghĩ rồi đưa mắt hướng về côbạn P.D, nở nụ cười.
Mặt cô gái lúc này như không còn một giọt máu, hai tay cô ta nắmchặt lại, các mống tay được trang trí tỉ mỉ khẽ dâm vào thớ thịt mềm cốkìm nén cơn tức giận.
“Anh làm tôi tức đấy nhé”_Cô ta đưa mắt nhìn Di xong khoé môi xinh đẹp nhếch lên quái lạ.
-Ồ! Thế cái vụ ở quán Bar Diễm Lệ chắc không phải anh cũng quên nhỉ!_Cô ta nhìn hắn cười cười chắc chắn.
-Có à_Thật sự hắn không nhớ gì cả. Vẫn đưa măt nhìn về phía Di hắntrả lời hờ hững. Tính của hắn là mấy con nhỏ trong quán bar qua lại xong là hắn quên sạch.( Thằng này lăng nhăn hay phải nói là …):((
Vẻ mặt cô gái càng trở nên đáng sợ hơn.
-Ồ! Vậy thì chắc nói cho cậu ấy biết cũng không sao nhỉ?_cô gái cười khẩy rồi đưa mắt nhìn theo ánh măt của hắn.

Hắn quắc mắt. Lạnh lùng hỏi:
-Cô có ý gì?
-Anh quên em nhưng em đâu có quên anh_Cô gái đưa tay động nhẹ vào cánh tay của hắn. Các nhón tay trêu đùa trên da thịt hắn.
-…_Hắn nhìn cô ta trừng trừng không nói gì. Cố nhớ xem đã gặp côta ở đâu..nhưng…Pó tay.(Thằng ngu này trêu đùa phụ nữ quá…Đi đêm lắm có ngày gặp ma)
-Tối hôm đó anh tuyệt lắm đấy._Cô ta cố ý nói to hơn một chút nữa. Làm cho những người đang đứng quanh đó chú ý về phía hắn.
Hắn quắc mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh mình. Cố gắng nhìn thật kĩ xem có phải đã từng gặp ở đâu rồi hay không.
-Cô …_Cô gái trước mặt hắn mặc trên người chiếc váy màu vàng mơ,ngực váy khoé sâu để lộ hình săm bươm bướm bên ngực trái trắng mịn màng. Nói chung là hoàn mĩ…Quen quen….
-Em là người bị anh đá tối hôm ấy đấy!_Cô gái cười khẩy nhìn hắn.
Đến đây hắn mới chợt tĩnh. Haha…thì ra…
Hắn nhếch môi lên cười mỉa mai làm cho cô gái kia khẽ rùng mình.
Khi đã lấy lại cái vẻ cao ngạo vốn có, cô ta mỉm cười lộ vẻ ma quái nhìn hắn rồi nói:
-Em có thể nói với cậu ấy chứ!_Nụ cười sáng ngời như ánh mặttrời(tại mấy cái răng trắng quá) ^^. Nhưng nếu nhìn kĩ lại lại là một sự khiêu khích.
-Cô cứ nói đi_Giọng hắn trả lời bình thãn. Quay đi nhìn về phía côbạn nhỏ. Xong mỉn cười và đưa li thuỷ tinh có chứa chất lỏng màu xanhlên nhấp một ngụm.
Uống xong hắn nhếch môi cười khẩy.
-Anh!…_ “Hắn không sợ ư?”_trong đầu cô ta loé lên một suy nghĩ.

-Tại sao tôi lại quan tâm khi hôm đó tôi đá cô để về với người tôiyêu nhỉ. Hay là cô muốn mọi người biết hôm đó cô đã thua cô ấy_hắn quaysang lanh lùng mặt không chút biểu cảm. cả cười cũng không.
-Anh…_Lần đầu tiên cảm giác bất lực đánh ập vào cô như vậy.
Cô ta không nói gì. Quay người bỏ đi. Con nhỏ này không dễ dàng như vậy đâu các bạn ạ
Hắn mỉm cười khi Di quay đầu đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Di đưa tay lên vẫy vẩy như muốn nói “đến đây”. Và như thế hắn bước đến bên cạnh cô bạn nhỏ.
******
-Thật ra hai đứa đang làm trò gì vậy?_Ông anh ngốc nghếch của nó lên tiếng khi cả bốn người đã an toạ trong chiếc xe thể thao focus.
-Không làm gì cả!_nó quay phát người từ ghế trước ra sau nhìn ông anh trừng trừng như có ý “Anh nói nhỏ được không!”
-Không làm gì…sao mọi người lại nói hai đứa là một cặp._ông anh nó cố nặng rõ từ chữ cuối cùng.
-Cái đó là tại có lí do._nó nhìn ông anh họ, quay đầu ngồi lại tư thees rồi đưa tay lên vẩy vẩy.
-Lí do gì?_ông anh cố hỏi trong khi hai chàng trai người trước kẻ sau chẳng nói năng gì. Và con xe vẫn tiếp tục lướt trên đoạn đường nhựakhông có một chút ánh sáng.
Nó kể lại đầu đuôi sự việc, lúc này ông anh nó mới để cho nó được yên trên đường về nhá. Haix sao tự dưng hôm nay quan tâm giữ vậy không biết nữa.^^
Cảm ơn thượng đế! Dù gì hôm nay cũng không bị con ác quỷ kia chú ýđến. Nhưng trong lòng nó vẫn có cảm giác rùn rơn, không yên.
Hô hô…thế là trả nợ đựoc rồi. Thoải mái quá. Nó vừa nhớ lại vẻ mặtcủa con nhỏ khi nhìn Phi và tối hôm nay cô ta không đụng tới nó. Làm cho nó cảm thấy sung sương. Xong lại cười ngốc nghếch.

^^ Ông anh họ và Long đã xuống xe ở đoạn trước đó. Bây giờ trong xe chỉ có hai người.
-Ê! Bị khùng à?_PHi hỏi nó khi thấy nó mỉm cười một mình còn hơ tay múa chân.
-Đâu có gì đâu! Hề hề…_Nó lại cười ngốc nghếch.
-Ngố chết được!_Phi buôn thõng một câu.
Thường ngày ý mà. Nếu cậu ta mà nói vậy thì đã nhừ từ rồi nhưng hômnay là ngoại lệ. Vì niềm vui của nó cũng có sự giúp sức của cái cậu đáng ghét này..haha
Nó quắc mắt trừng trừng nhìn cậu bạn xong lại cười ngoác cả miệng nói:
-Tại vui quá!_haha…
-Vui quá nhỉ?_Cậu bạn từ từ cho xe chạy chậm tấp vào lè đưòng tốiom. Vì trong xe có ánh đèn mờ moè nên nó thoáng nhìn thấy nụ cười giangian của cậu, và ánh mắt cong cong hình trăng khuyết bất hũ.
-Cậu, cậu…!_Nó vừa nói vừa lùi lại nép sát vào cửa kính. Miệng lắp bắp. Nó có linh cảm sắp có chuyện gì đó sảy ra. Hix>^”^
-Vậy cậu cũng phải đền đáp cái gì đó chứ nhỉ?_Giọng nói phả vào mặt nó kèm theo hơi thở quen thuộc.
Nó cảm thấy hư một đoạn ngắn nửa thôi thì bờ môi nó sẽ chạm vào môi của Phi. Nên cười hay nên khóc đây.
-Cảm ơn cậu! Tất..tất nhiên là vậy rồi…nhưng…nhưng cậu ngồi xara được không…_Nó lắp bắp, mím chặt môi lại. Đầu nó đã đổ ập xuống nệm ghế từ lúcnào. Nó chíng sác là người nó dang nằm trên ghế. Và nó chuẩnsác hơn là Phi đang chống tay vào nệm ghế để giữ khoản cách còn nó thìlại nằm cả ngưừo ở trên lớp nệm ghê. Cái này hơi kì cục.
-Tại sao!_Vẻ mặt Phi bình thãn, nhếch đôi môi đẹp lên:-Tớ phải lấyphần công sức cả tối của mình mà._Phi đưa dôi mắt cong cong nheo lại vẻgian gian.
-Nhưng tư thế này không hợp lí cho lắm_Nó cố gắng nặn ra từ từ một, giọng lí nhí.
-Sao lại không hợp lí! Quá hợp lí đi chứ_Phi đưa mắt nhìn nó. Ánhmắt của Phi mở to rất đẹp, phát sáng như màu của đêm tối. Nó có thể thấy rõ khuôn mặt mình trong ánh mắt của Phi. Một con nhỏ đưa đôi mắt tochớp chớp. hai má đỏ bừng…
AAAAAAAAAAAAAA…T0T…Toi nó rồi. tại sao hai má lại đỏ lên cơ chứ…
Phi cúi xuống sát nó hơn nữa. Nó có thể cảm thấy hơi thở của cậu như lang toả khắp da thịt của nó. Thật là..nhưng nó lại chẳng thấy ghét gìcả. T^T Nó cũng trở thành lũ mê tai mất rồi (Con nhỏ Ngu ngốc)

Sau đó nó chỉ biết nhắm mắt…cố nhắm mắt thật chặt hai hay nắm chặt lại…huhu…
“Tại sao nó không khán cự nhỉ…”
-Phì…_Có tiếng cười phì phát ra đâu đây. Nó vội mở to đôi mắt.
Phi đang cúi người cười sặc sụa bên cạnh nó. Khoé mắt có hai giọt nước sắp lăn ra đến nơi. “lại bị lừa nửa rồi”..
.(Có thể nói cô gái này không có cá tính gì không nhỉ. Mình nghĩnhiều lúc nguời ta yêu ý. Thì sẽ trở nên ngốc nghếch lắm. Nên mình tạonhân vật này nếu không hợp với các bạn thì nói với mình nhá. Thường thì ở mấy đoạn này cô gái phải đá cho chàng trai một cái rồi **** mắn nhưngmình muốn fic mình khác đi một chút hihi. Thường các bạn hay thích nhanvật nữ mạnh mẽ. mình thấy như vậy cũng thú vị lắm nhưng sao càng viết tự dưng khi đọc lại thì lại ra thế này nek)
^^
-Cậu…quá đáng!_Nó cố hét lên. Đánh thẳng vào người Phi mấy cái…Tức chết được.
Phi đưa tay đỡ lấy mấy cú đấm của nó nhưng vẫn cười cười. Sau nắmđược tay nó lại cậu ấy lại nói, có vẻ rất rất nghiêm túc khác lạ lắm.
-Tớ đói rồi?_đôi mắt Phi lúc này rất rất đáng yêu(đây là lời của t/gdấy nhá hôhô. Các bạn tưởng tượng thì sẽ thấy vậy. Ôi…)
^^
Nó cố giằng tay ra khỏi tay Phi. Nhưng mãi mà không được. Lại gắt lên.
-Thả ra đi chứ! Không về nhà thì ăn gì được!_tức giận vì bị chơi vố.
-Nhưng tớ thích ăn cái khác…_Phi đưa mắt lém lỉnh nhìn nó. Nhưng sao nó cảm thấy cả vẻ không yên tâm cho lắm.
-Cái gì!_Nó lại gắt lên. đồ con trai kén chọn. Tối rồi ăn cái gì màăn. Với lại cậu muốn ăn món gì ngoaig mì ra thì đợi tới sáng con nhé! hừ hừ…
-Cái này này…_Phi từ từ cúi đầu xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.