Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 75


Giây lát, nụ hôn nóng bỏng, những cái vuốt ve ma sát không đủ để thỏa mãn dục vọng của Nhiếp Minh Viễn, hắn khát vọng một thứ cuồng nhiệt hơn, dục vọng hắn từ trước đến nay đều mãnh liệt, chưa từng chịu ủy khuất đè nén. Nhưng Cố Hoài Dương là người mới, cái gì cũng chưa trải qua, hơn nữa lần này còn thân mật với nam nhân, hắn muốn y cảm nhận được nhiều vui vẻ nhưng hắn đã không nhịn được nữa.

Không để kế tiếp mất khống chế như hổ đói vồ lấy con mồi, Nhiếp Minh Viễn quyết định không đợi thêm nữa, thô lỗ cầm lấy đầu gối y tách ra để lộ bộ vị tư mật giữa hai chân. Cố Hoài Dương biết chuyện không chỉ đơn giản kết thúc như thế, cả kinh đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, từ trên giường muốn chạy trốn, lần nữa bị Nhiếp Minh Viễn dùng sức ôm lấy, bàn tay trắng nõn dâm loạn vuốt ve ngực y, tựa như đối đãi với nữ nhân, bộ ngực bằng phẳng bị nhu đến phát đau, “Em muốn trốn sao?”

Biểu tình Cố Hoài Dương hoảng sợ, “Đừng tiếp tục…”

“Không cần phải sợ, anh sẽ không thương tổn em.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng hôn y, Cố Hoài Dương như cũ vẫn nuôi ý định trốn tránh, thế nhưng người áp đảo vốn là hắn, da thịt nóng bỏng cận kề, trên người tỏa ra mùi nước hoa Calvin Klein mê người bao lấy tâm trí, y dần cảm thấy hít thở không thông, nhịn không được muốn né tránh nụ hôn của hắn, nhưng đối phương nào phải người dễ thỏa hiệp, khó có thể tưởng tượng một nam nhân xinh đẹp như thế lại ẩn giấu sức mạnh kinh người.

Hai chân bị cố định, nam nhân cường ngạch chế trụ vòng eo y, ngón tay thon dài dò xét mật huyệt.


“Không…..Ngô…..” Cố Hoài Dương không ngừng giãy dụa, ngón tay không bận tâm liền tiến vào, hô hấp Cố Hoài Dương chợt cứng lại, khó chịu không thôi, “Đi ra ngoài!”

“Thả lỏng một chút sẽ không đau.” Nhiếp Minh Viễn nhẹ hôn lên đôi môi sưng đỏ của y, ngón tay chôn trong thân thể y hơi cong lại, ma sát với vách tường mềm mịn, thanh âm trầm thấp xem lẫn một tia mất khống chế, “Bên trong em thật chặt….”

“Ngô……” Thân thể Cố Hoài Dương như bị bó buộc lại, “Không…..Không muốn….”

Nhiếp Minh Viễn cảm giác được vách tường bên trong run rẩy, chỉ cần hắn hơi chuyển động một chút liền siết chặt, Nhiếp Minh Viễn rút tay ra, rướn người lấy một bình thủy tinh trên đầu giường, đem chất lỏng màu anh đào đổ vào lòng bàn tay.

Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hương thơm ngất ngây, Cố Hoài Dương thấy Nhiếp Minh Viễn đem chất lỏng kia xoa xoa trong tay, tiếp đến lại lần xuống tìm kiếm vị trí giữa hai chân y, sống lưng nháy mắt tê cứng, “Cái gì?”

“Thuốc bôi trơn mà thôi, sẽ không làm hại đến thân thể.” Nhiếp Minh Viễn nâng eo y lên, bộ vị tư mật phía sau phơi bày trong không khí, nơi đó so với nhũ dịch còn muốn hồng hơn, ngây ngô sạch sẽ, hấp mắt người nhìn.

Bản thân chưa từng nhìn qua vị trí kia, vậy mà lúc này lại có một nam nhân nhìn chằm chằm vào nó không tha, thậm chí khoảng cách còn vô cùng gần, Cố Hoài Dương bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng mặt, gầm nhẹ, “Anh nhìn cái gì?”

“Nơi này của em màu hồng, rất đẹp.” Nhũ dịch trên tay xâm nhập vào mật huyệt.


“….Ngô!!” Cố Hoài Dương như hỏng mất nhìn Nhiếp Minh Viễn, thân người căng cứng lại như muốn đem ngón tay bên trong đẩy ra ngoài.

“Ngoan, lần này sẽ không đau.” Nhiếp Minh Viễn hôn nhẹ y, ngón tay thon dài xâm nhập vào vách tường nhỏ hẹp ngọ nguậy bên trong, vuốt ve nếp nhăn màu hồng, sau đó hướng vào chỗ sâu đẩy ra, cho đến khi cả ngón tay chôn giấu trong thân thể y.

“Ân…..Không….” Sắc mặt Cố Hoài Dương trắng bệnh, trên trán kết thành một tầng mồ hôi, y mong ước muốn quên đi ngón tay thăm dò trong thân thể, nhưng lại không tìm được cách nào né tránh, khó chịu thở dốc, Nhiếp Minh Viễn ghé người qua hôn y, dùng tay kia trấn an vuốt ve cơ thể y, đợi cho y không còn cứng nhắc nữa mới chuyển động ngón tay trong vách tường dâm mỹ, cùng lúc đầu lưỡi trơn trợt giảo hoạt liếm lộng tai y không tha.

“…!” Sống lưng Cố Hoài Dương đã muốn tê rần, nếu không phải y cắn chặt răng thì những tiếng rên rĩ mất thể diện kia đã phát ra ngoài, nhưng Nhiếp Minh Viễn dường như tìm được nhược điểm của y, liếm loạn vành tai y, ngón tay chôn trong thân thể lại tăng thêm một cái, hai ngón tay đồng loạt quấy nhiễu vách tường, cường ngạch đùa bỡn, một ngón tay nữa đi vào khuếch trương bộ vị chật hẹp, hô hấp Cố Hoài Dương hoàn toàn rối loạn, hai tay vô lực để trên vai Nhiếp Minh Viễn.

Cùng lúc đó Nhiếp Minh Viễn di chuyển cánh môi xuống ngực y, đầu lưỡi hồng hồng liếm hai điểm nổi lên trước ngực, hơi thở nóng rực phun trên da thịt, từng sợi tóc lạnh như băng ma sát với da thịt khiến cả người Cố Hoài Dương nóng lên, không cách nào dứt ra. Nhiếp Minh Viễn rút ba ngón tay trong thân thể y ra, lần nữa chặn lại y, cả người áp trên người y, da thịt phủ kín mồ hôi, “Bên trong em thật nóng.”


Cố Hoài Dương đỏ mặt nằm trên giường, biết mình đã trốn không thoát, da thịt giữa hai chân cảm nhận được tính khí nóng như lửa, tựa như dã thú đang chờ vận động, tràn đầy tính xâm lược muốn tiến vào.

“Anh muốn đi vào!”

Cố Hoài Dương nâng mắt nhìn Nhiếp Minh Viễn, đôi mắt màu vàng như có lửa, mồ hôi rơi trên ngực, biểu hiện cho thấy rõ dục vọng của hắn đã bộc phát, vật kia để giữa hai chân vừa thô vừa nóng, chân thành nói cho Cố Hoài Dương biết hắn đối với y nảy sinh khát vọng mãnh liệt, hắn muốn tiến thêm một bước nữa, đem dục niệm không chút nào che giấu nói cho y biết.

Cố Hoài Dương lo sợ nhìn hắn, mong mỏi tìm cách cứu giải, “Tôi…..Tôi dùng miệng giúp anh….”

“Không đủ.” Thanh âm Nhiếp Minh Viễn khàn khàn, “Em không biết, anh khát vọng em đến mức độ nào.” Hắn cúi đầu hôn y, thẳng lưng đem vật nóng kia tiến vào thân thể y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.