Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 123


Màn đêm trải dài, chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa vào yến hội, một nam nhân cao gầy từ trên xe bước xuống, tây trang phẳng phiu, vẻ ngoài anh tuấn, mái tóc màu hồng, trên cổ quàng một chiếc khăn mềm mịn như tơ màu xanh, đôi con ngươi màu vàng trong vắt như hoàng kim, nổi bật lên vẻ đẹp yêu mị tươi trẻ, mơ hồ tản ra hơi thở vương giả.

Tiếp đến trên xe bước xuống một nam nhân trẻ tuổi, những sợi tóc màu nâu rơi loạn trên trán, ngũ quan như điêu khắc, tây trang tinh xảo màu đen, lúc cửa xe đóng lại, tay áo bạch kim lấp lánh ánh sáng trắng, y đi theo nam nhân tuấn mỹ vào đại sảnh, hai nam nhân tuấn tú như từ trong tranh bước ra đi vào yến hội, tựa như ngọn gió mang theo hương thơm ngào ngọt thu hút ánh mắt mọi người.

Người tham gia yến hội tối nay phần nhiều là phú hào trong giới thương nghiệp, ông trùm nổi danh, quan viên chính phủ, ai ai cũng có thân phận cao quý, phi phú tức quý, nhận ra nam nhân bước vào là ai, một người đi lên chào hỏi, “Nhiếp tiên sinh, lâu ngày không gặp, tối nay sao lại rãnh rỗi tham gia yến hội vậy?”

“Bàn chuyện làm ăn mà thôi.” Nhiếp Minh Viễn khách khí đáp lời.

Người đó biết rõ hắn vì sinh ý mà tới, nhất thời nảy sinh hứng thú, “Buôn bán sao, không biết tôi liệu có cơ hội cùng hợp tác với anh không?”


“Bất động sản, khả năng là anh không có hứng thú rồi.” Nhiếp Minh Viễn dừng mắt trên một khuôn mặt xa lạ, mỉm cười ra chiều xin lỗi với người đối diện, “Tôi nhìn thấy người quen, xin lỗi không thể tiếp tục.” Dứt lời liền mang Cố Hoài Dương đi qua một chỗ.

Cố Hoài Dương thấy hắn không giống như thật sự nhìn thấy người quen, ngược lại có điểm như muốn kiếm cớ kết thúc đề tài với người kia, thấp giọng dò hỏi Nhiếp Minh Viễn, “Anh tới yến hội, là vì bất động sản thật sao?”

“Phải, anh muốn đầu tư một hạng mục.” Nhiếp Minh Viễn tiến tới bên tai y nói.

Canh Giờ ngoại trừ đầu tư vào nghệ sĩ còn dính dáng đến nhiều hạng mục khác, ví như nhà hàng, quán bar, bất động sản, lĩnh vực nào cũng có nhúng tay qua, tòa nhà năm mươi tầng kia không chỉ để nhân viên trong giới giải trí đến làm việc mà còn là công ty của những nhân viên trong lĩnh vực khác, Cố Hoài Dương sau này phát hiện Nhiếp Minh Viễn có liên quan đến sản xuất đầu tư, vừa đảm nhận vai trò chi tiền vừa tạo cơ hội cho nghệ sĩ dưới trướng của hắn. Lúc đầu y vốn không biết, về sau lúc tham gia họp báo cho “Love” mới nghe người khác nói qua, hiện biết hắn tới yến hội vì bất động sản cũng không mấy ngạc nhiên.

Dọc đường đi Nhiếp Minh Viễn chào hỏi với vài người, nếu gặp phải những ánh mặt rơi trên người Cố Hoài Dương liền dùng tay khoác lên vai y, bất động thanh sắc công khai chủ quyền, sau đó mang Cố Hoài Dương sang khu có đồ ăn, hắn vẫn còn nhớ Cố Hoài Dương chưa ăn tối, đưa y qua đây là để ăn chút gì đó, “Em ngồi chỗ này dùng chút gì đi.”

Cố Hoài Dương hỏi: “Anh không ăn sao?”

“Chút nữa anh ăn.” Nhiếp Minh Viễn dặn dò, “Em ở chỗ này đợi anh, để anh bàn xong công việc rồi đi.”

“Ừ, anh đi đi.” Cố Hoài Dương gật đầu một cái, y biết Nhiếp Minh Viễn là vì làm ăn mới tham gia yến hội, mà y không hiểu chuyện trong giới thương nghiệp, không nên đi cùng tăng thêm gánh nặng cho hắn.


Khu thức ăn bày trí theo kiểu tiệc đứng, Cố Hoài Dương cầm dĩa gắp thức ăn, nói thật y cũng có điểm đói bụng, vừa quay phim xong đã vội vàng vào phòng nghỉ thay quần áo, trực tiếp theo Nhiếp Minh Viễn đến yến hội, hiện giờ y đang rất đói nên tốc độ gắp đồ ăn cũng tăng nhanh không ít, tiếp đó bưng dĩa trở về khu có ghế.

Ngồi xuống rồi Cố Hoài Dương mới chợt phát hiện, trong khu vực chỉ có một mình y, tuy có không ít nghệ sĩ tham gia yến hội, nhưng bọn họ đều đang bận rộn làm quen với mấy người có chức có quyền, sẽ không lãng phí thời gian cho thức ăn, y lấy làm nhẹ nhõm tự mình hưởng dụng bữa tối, đợi đến khi y ăn được một nửa lại đứng dậy qua khu thức ăn lấy một chén canh, suốt quá trình không có ai rãnh đến bắt chuyện với y, Cố Hoài Dương cũng không có cảm giác kỳ quái, ngược lại còn nghĩ vì y là tiểu nghệ sĩ nên đó là chuyện đương nhiên.

Lúc bưng chén canh trở về khu vực ngồi nghỉ, trong chén nước canh hơi nhiều, Cố Hoài Dương không thể không cẩn thận bưng, cúi đầu hướng khu ghế đi qua, vô tình đụng trúng một nam nhân đang đi tới, Cố Hoài Dương vội vàng ổn định chén canh trong tay, nhưng nước canh vẫn không tránh khỏi văng lên người nam nhân kia, y nhất thời bối rối, không ngừng nói lời xin lỗi với đối phương, “Thật xin lỗi, tôi không có chú ý anh đang đi tới.”

“Không sao.” Thanh âm ưu nhã trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu.

Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt, quần áo chỉnh tề, kiểu tóc chải chuốc tỉ mỉ, phối với gọng kính tinh sảo, bên môi là nụ cười câu nhân, đường cong cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp âu phục càng thêm phần hấp dẫn, nhượng Cố Hoài Dương có cảm giác người đối diện là một thiếu gia nho nhã, tựa hồ y đã từng gặp qua ở đâu, chú ý tới trên tây trang hắn có nước canh, y gấp gáp lấy khăn ướt đưa cho.

“Xin lỗi, anh có cần thay không?”


Nụ cười trên mặt người đó vẫn không đổi, “Không sao, chỉ là một ít nước canh mà thôi.”

Cố Hoài Dương nhìn nam nhân, “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao?”

Nam nhân hiển nhiên có trí nhớ tốt hơn y nhiều, “Tết Đoạn ngọ, lần đó chúng ta đã gặp nhau ngoài hành lang quán bar.”

Cố Hoài Dương lúc này mới nhớ ra, “Nguyên lai là anh.” Đêm đó say rượu, thì ra nam nhân y gặp ở hành lang là hắn, không ngờ hôm nay hắn cũng tới yến hội, mà y lại một lần nữa đụng trúng người hắn, hắn còn quen biết với Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương đối với người nọ nháy mắt thân thiết hơn.

Hai người nhìn nhau cười, nam nhân chủ động giới thiệu mình, “Chào cậu, tôi tên là Tân Đồ Hiên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.