Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt

Chương 4


Đọc truyện Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt – Chương 4

Giải “Người nổi trội nhất” tháng này của báo trường Quang Du cũng được trao cho Minh Hiểu Khê, sinh viên năm hai lớp ba như mong muốn của mọi người. Cô đã vuốt râu hùm của Đông Hạo Nam, người có tính khí nóng nảy nhất của Quang Du tam thiếu gia, trước hàng trăm con mắt theo dõi mà vẫn rút lui được an toàn. Không những Hiểu Khê không hề bị trả thù, mà trái lại còn hòa vào cuộc sống của “Ba thiếu gia Quang Du”. Theo tiết lộ của một vài người, Minh Hiểu Khê đã nhiều lần tiếp xúc thân mật với Phong Giản Triệt phong nhã ưu tú tại trường.

Cuộc sống của các ngôi sao luôn bị fan hâm mộ quấy nhiễu. Tối nay, thầy giáo Toán lớp ba dạy bù, mãi mới hết giờ mà Hiểu Khê lại không thể về nhà. Cô nằm ườn trên bàn học, than vãn: “Tiểu Tuyền, đồ hại bạn kia. Mình không muốn nói chuyện với cậu nữa”.

Tiểu Tuyền làm bộ kinh ngạc: “Mình hại bạn lúc nào? Có giúp cậu thì có. Đừng quên chính mình là người tạo cơ hội cho cậu nổi tiếng ở Quang Du”.

Hiểu Khê bực bội đáp: “Phải rồi! Nếu lúc đó mình không có cách nào thoát khỏi miệng cọp, không biết cậu có đi nhặt xác hộ không?”.

Tiểu Tuyền mỉm cười độ lượng: “Làm gì mà mình không biết khả năng của cậu chứ? Nếu không tin tưởng cậu đến vậy, mình đâu dám làm thế. Thôi mà, cậu thú thật đi. Bọn cậu rốt cuộc đã tiến triển đến đâu rồi?”

Tiểu Tuyền vừa dứt lời, mấy cô bạn trong lớp đã xúm lại như một bầy ong, mồm năm miệng mười hỏi: “Phải rồi Minh Hiểu Khê, đừng để bọn mình phải đoán già đoán non nữa. Mau kể xem cậu đang yêu ai thế?”.

Cô đầu tiên giả vờ ôm ngực thốt lên: “Là Phong Giản Triệt lãng mạn và dịu dàng sao?”

Cô thứ hai tay chống cằm ra vẻ ngây thơ: “Hay là Đông Hạo Nam chàng lãng tử nóng nảy lạnh lùng?”.

Cô thứ ba ra vẻ cung kính nghiêng mình 90 độ bái phục: “Hay là Mục Lưu Băng, người có vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nóng bỏng?”.


Rồi các cô đồng loạt thét to: “Hiểu Khê! Nói mau! Nói mau! Kể đi mà!”

Hiểu Khê thở hổn hển, người cô như sắp gãy tan bởi đám con gái nhiều chuyện này đang ra sức lắc.

Cô đưa tay ra hiệu im lặng: “Khoan khoan, nghe mình nói!”. Yên lặng. Tất cả mọi người đều ngừng tay, im lặng nín thở chờ cô nói.

Một khoảng không yên lặng tới ngạt thở. Chợt Hiểu Khê cất tiếng, giọng rất nghiêm túc: “Xin lỗi đã làm mọi người thất vọng. Mình không hề yêu ai cả”.

Đám con gái cùng một lúc như bổ nhào ra phía trước, tưởng như muốn xé Minh Hiểu Khê “không thành thật” này ra từng mảnh và đồng loạt hét lên: “Trời ơi, xạo quá! Còn giấu diếm nữa!”.

Mắt Tiểu Tuyền bỗng sáng lên, cô hét to: “Khoan đã, mọi người nghĩ thử xem. Hôm nay tan học muộn như vậy, bạn trai bí mặt của Hiểu Khê nhất định không nỡ để cậu ấy về nhà một mình. Chúng ta chỉ cần…”.

Cả đám con gái tranh nhau reo vang, giọng đắc thắng: “Cùng Hiểu Khê ra cổng trường…. Xem ai đến đón… thì biết ngay… ai là bạn trai của Hiểu Khê… Ha ha ha!”. Nói xong, mọi người tiếp tục reo vang sung sướng, khiến Hiểu Khê suýt té xỉu. Sao trên đời lại có lắm người điên khùng như vậy nhỉ?

Minh Hiểu Khê thở dài. Lần đầu tiên cô ý thức được, có thể hít thở không khí tự do trong bầu trời đêm là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Đám con gái nhiều chuyện ở lớp mãi không chịu buông tha. Chúng cứ loanh quanh rình rập trước cổng trường suốt hơn nửa tiếng, mãi vẫn không thấy bóng dáng bạn trai bí mật của Hiểu Khê, cuối cùng cũng tản về.

Hiểu Khê từ bỏ ý định ngồi xe buýt, thay vào đó là đi bộ trong trời đêm mát mẻ. Vươn vai một cái. Ngáp một cái. Cuộc sống thật là hạnh phúc! Tự do thật đáng quý! Cô vui vẻ vừa đi vừa ngân nga hát. Bỗng nhiên, cô dụi mắt khi thấy một bóng dáng quen quen. Ai thế nhỉ? Mục Lưu Băng sao? Lẽ nào lại là anh ta?


Thật ra gặp Mục Lưu Băng không phải là chuyện lạ tới khó hiểu. Theo lý thuyết xác suất, bất cứ hai người nào trên thế giới đều có khả năng gặp nhau. Nhưng gặp một Mục Lưu Băng say rượu thì quả thật hiếm có. Thường ngày, anh ta lạnh lùng như tảng băng, khó có thứ gì khiến anh ta phải để tâm hoặc chịu tác động? Không hiểu sao giờ lại buồn chán uống say mềm tới mức đi liêu xiêu thế kia nhỉ? Hiểu Khê lòng đầy thắc mắc, không khỏi đi theo. Hơn nữa, cô còn nhớ bao tử của Lưu Băng không được tốt, mới ăn tí đồ cay đã có phản ứng. Như vậy anh ta không thể uống được nhiều rượu. Hiểu Khê nghĩ thầm, phải ngăn anh ta lại. Xem nào, anh ta đi đâu thế kia? Định thần nhìn kĩ, Hiểu Khê thấy Lưu Băng bước vào quán bar Đêm tối.

Ở một góc ngồi khuất trong quán bar, Hiểu Khê lặng lẽ trông chừng Lưu Băng, song cô cũng tự nguyền rủa tính tò mò của mình. Cô vẫn còn nhớ thái độ phản ứng của Lưu Băng trước đây khi cô xía vào chuyện của anh. Hay là mình về nhỉ? Tính tò mò của mình đã gây họa bao nhiêu lần rồi? Hiểu Khê tự nhắc nhở, nhưng thấy Lưu Băng hôm nay thật khác lạ, nên cô vẫn không thể cầm lòng bỏ đi.

Trong quán bar Đêm tối, con người băng giá kia đang uống ly Vodka thứ mười chín. Hẳn anh ta đã ngà ngà say vì mắt đã mơ màng, bộ dạng không còn hoạt bát nữa, thậm chí còn cười ngơ ngẩn không rõ nguồn cơn. Song, sự xuất hiện của Lưu Băng với vẻ đẹp trai của anh đã khiến nhiều phụ nữ trong quán phải chú ý.

Một người phụ nữ trang điểm diêm dúa, sặc sỡ, tay cầm ly rượu, bước tới gần anh ta, âu yếm hỏi: “Chàng trai trẻ, có chuyện gì không vui sao? Có cần ta tâm sự không?”.

Lưu Băng khoát tay, bực tức quát lên không khách sáo: “Xéo đi cho ta nhờ!”. Báo hại cho bà ta tức đến đỏ mặt.

Một lúc sau, một cô gái nom khá xinh xắn, dễ thương, không cầm lòng được lại tới trước mặt anh ta, rụt rè khuyên: “Anh gì ơi… anh uống nhiều quá rồi, không tốt cho sức khỏe… đừng…”.

Lưu Băng vung tay một cái, cả ly Vodka tạt vào mặt cô ta. Cô gái ôm mặt òa khóc rồi chạy mất.

“Nguy hiểm thật!”, Hiểu Khê vỗ vỗ ngực, than, “May mà mình không manh động”. Rồi cô quyết định lấy túi xách đi về, mặc xác con người đẹp trai nhưng cục cằn kia.


Đúng lúc đó, Lưu Băng cũng đứng dậy, chân nọ xọ chân kia bước ra ngoài quán. Hừm, thế là cuối cùng anh ta cũng chịu về nhà. Nhưng Hiểu Khê quả thực thấy ngán ngẩm, không muốn theo dõi anh ta một tí nào, nhưng vẫn đành lẽo đẽo đi đằng sau Lưu Băng. Chỉ vì tình cờ con đường anh ta đi cũng chính là con đường dẫn tới nhà cô.

Bỗng ầm một cái, Lưu Băng ngả lăn đùng ra đất. Hiểu Khê hốt hoảng, đứng như trời trồng, không biết cách giải quyết sao. Chắc chắn cú ngã vừa rồi khá đau vì Lưu Băng loay hoay mãi vẫn chưa đứng lên nổi. Hiểu Khê tần ngần hồi lâu, đang đấu tranh xem có nên chạy tới đỡ anh ta dậy hay không thì một chiếc xe hơi ở đâu chợt vèo tới, đỗ xịch lại. Bốn năm tên vệ sĩ to cao mặc đồ veston từ xe lao ra, vội vàng chạy đến đỡ Lưu Băng và gọi to: “Cậu chủ! Cậu chủ, cậu không sao chứ?”.

Hiểu Khê định thần nhìn kĩ. Chà chà, toàn người quen cũ cả, đúng thật là có duyên gặp lại nhau. Chúng chính là bọn xã hội đen mà cô đã dạy dỗ ngay từ ngày đầu tiên đến trường Quang Du.

Cô bỗng hiểu ra rằng đám vệ sĩ này chính là người bảo vệ cho Lưu Băng. Hẳn nào anh ta toàn kiêu ngạo, chửi mắng cô. Bọn họ vừa ra sức đỡ Lưu Băng, vừa giục giã: “Cậu chủ! Về nhà thôi!”.

Lưu Băng gắng sức vùng vẫy và giận dữ gào thét chả kém Hạo Nam: “Tránh ra! Để cho ta được yên”.

Thế nhưng đám vệ sĩ rắn mặt xem ra không coi trọng lời nói của Lưu Băng một mảy may. Họ ra sức lôi kéo anh ta về phía xe hơi bằng được. “Cậu chủ, ông chủ đã dặn phải đưa cậu về nhà bằng bất cứ giá nào”.

Lưu Băng vẫn gắng giãy giụa và gào thét nhưng anh ta đã uống say mèm, bản thân còn đứng không vững nên khó có thể là đối thủ của những gã đàn ông to lớn kia. Lưu Băng tức tối gào lên: “Buông ra! Ta thà chết cũng không về”.

Mấy tay vệ sĩ cũng mất dần tính kiên nhẫn. Chúng đáp sẵng, giọng không còn khách khí: “Ông chủ đã dặn, nếu cậu không chịu hợp tác, chúng tôi phải cưỡng chế”.

Lưu Băng lồng lên như con hổ: “Giỏi lắm! Được lắm! Có bản lĩnh cứ ra tay đi!” và càng ra sức chống cự.

“Binh!”, một cú đấm trúng mặt Lưu Băng. Khiến miệng anh ta chảy đầy máu, mắt tóe sao như đom đóm.


Hiểu Khê nhịn không nổi, thật quá đáng. Cô liền nắm chặt tay, nhảy ra giữa đường, phẫn nộ quát to: “Dừng tay!”.

Cả lũ vệ sĩ kinh ngạc dừng tay, định thần quan sát rồi đồng thanh thốt lên: “Lại là cô à?”

Quả thật đầu óc chúng còn in đậm hình ảnh của Hiểu Khê trong trận đánh bất ngờ trước, khiến một tay phải thua trong nhục nhã. Cô đã thực sự để lại ấn tượng sâu sắc và lần này cô lại đột ngột xuất hiện, không biết điềm gì đây.

Hiểu Khê chỉ tay vào Mục Lưu Băng đang bèo nhèo như năm giẻ, dõng dạc quát gằn từng chữ: “Buông anh ta ra!”.

Khiếp sợ trước cô, đám vệ sĩ liền lập tức làm theo. Chúng vừa buông tay ra, Lưu Băng lại ngã lăn đùng ra đất, rên rỉ đau đớn.

Hiểu Khê thở dài, đỡ anh ta dậy. Đúng là oan nghiệt, không hiểu sao cô cứ gặp phải Lưu Băng trong những tình huống thật khó xử. Cả người Lưu Băng nặng trĩu đè lên cánh tay và bả vai của cô.

Lưu Băng lắp bắp mở miệng, nồng nặc mùi rượu: “Cô… cô là ai? Sao… lại giúp tôi?”.

Hiểu Khê khó chịu bịt mũi lại, đáp: “Là người duy nhất có thể cứu anh ra khỏi nước sôi lửa bỏng”.

Lưu Băng ngơ ngác lặp lại: “Là người có thể cứu tôi ra khỏi…”.

Hiểu Khê quát khẽ: “Nếu anh không muốn theo họ về thì ngậm miệng lại”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.