Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 92
Hạ Tinh Trình không hiểu Dương Du Minh like weibo của cậu có ý gì, rõ ràng mấy ngày nay chẳng thèm quan tâm đến cậu, giờ tự nhiên lại like, Hạ Tinh Trình còn phải kiềm chế không thể hỏi anh có ý gì.
Thấy toàn bộ weibo bắt đầu nhộn nhịp, Hạ Tinh Trình nín một bụng tức giận, cậu tắt weibo nằm xuống ngủ, dựa vào cái gì mà anh không để ý đến em, em còn phải vội vàng đi tìm anh?
Kết quả vừa ngủ không lâu, lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Hạ Tinh Trình thấy là Hoàng Kế Tân gọi điện tới, lập tức nổi trận lôi đình, bèn quát anh: “Trễ thế này rồi anh gọi điện thoại gì chứ?”
Bên kia điện thoại, Hoàng Kế Tân rõ ràng hơi sửng sốt, anh nói: “Không phải mới hơn 10h thôi sao?”
Hạ Tinh Trình gào lên: “10h hơn không muộn à? Mỗi ngày em đều quay phim vất vả như vậy, 10h hơn không thể ngủ à?”
Hoàng Kế Tân không hiểu sao mình lại bị quát, anh mù mờ nói: “Cmn sao anh biết hôm nay cậu ngủ sớm vậy chứ?”
Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, tâm trạng trở lại bình thường: “Chuyện gì vậy?”
Hoàng Kế Tân nói: “Cậu thân với Chúc Thiên Kiệt lắm à?”
“Quay chung phim, có gì mà thân hay không thân chứ,” Hạ Tinh Trình đoán chắc là vì hotsearch trên weibo nên anh mới gọi điện tới, cậu ngồi trên giường gãi tóc nói: “Không phải anh nắm rất rõ vòng xã giao của em à?”
Hoàng Kế Tân nói với cậu: “Ờ, không có gì, cậu duy trì khoảng cách với cậu ta đi, chung sống hòa bình là được rồi.”
“Anh có ý gì?” Bàn tay đang gãi tóc của Hạ Tinh Trình dừng lại, cậu đờ người nhìn chằm chằm chăn ở trên giường hỏi.
Hoàng Kế Tân ậm ừ nói: “Không có ý gì cả, chỉ nhắc nhở cậu mấy câu thôi.”
Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Chúc Thiên Kiệt có vấn đề gì à?”
Hoàng Kế Tân nói: “Cũng không có vấn đề gì, người ta nổi tiếng hơn cậu, cậu đừng gần gũi với người ta quá, để tránh bị người khác nói là cọ nhiệt.”
Hạ Tinh Trình cứ có cảm giác anh đang che giấu điều gì đó: “Có phải có người báo với anh Chúc Thiên Kiệt có vấn đề không? Rốt cục thì có chuyện gì vậy? Anh nói được một nửa có phải cố ý hại em mất ngủ không?”
Hoàng Kế Tân im lặng một lát, rồi bỗng nhiên bực mình nói: “Sao anh biết được? Lúc tối Dương Du Minh gọi điện cho anh, bảo anh chuyển lời cho cậu, cậu có bản lĩnh thì đi hỏi anh ta đi?”
Hạ Tinh Trình ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Em không thèm hỏi ảnh đâu.”
Giọng Hoàng Kế Tân vẫn bực mình: “Làm phiền cậu nói với anh ta, có việc gì thì cứ gọi điện thẳng cho cậu, đừng có tìm anh chuyển lời nữa! Cũng mấy chục tuổi đầu rồi, có mâu thuẫn gì lớn mà không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau chứ, tưởng là học sinh cấp ba đang yêu đương đấy à?”
Hạ Tinh Trình trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc nằm xuống lần nữa, Hạ Tinh Trình mới phát hiện thật ra không hỏi sẽ tốt hơn, sau khi biết là Dương Du Minh tìm người chuyển lời cho mình, cậu lại càng mất ngủ.
Hơi buồn bực thở dài một hơi, Hạ Tinh Trình ép buộc bản thân không nghĩ tới chuyện của Dương Du Minh nữa, mà cố gắng dời sự chú ý tới phân cảnh ngày mai phải quay, lúc sau dần dần cảm thấy buồn ngủ, mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cậu vẫn không biết rốt cục thì Chúc Thiên Kiệt có vấn đề gì, nhưng cậu biết Dương Du Minh không phải là người thích nói sau lưng người khác, nếu Dương Du Minh đã nói vậy, thì chắc chắn Chúc Thiên Kiệt có gì đó.
Cảnh chung của Chúc Thiên Kiệt và Hạ Tinh Trình không nhiều, vốn đã tiếp xúc không nhiều, nhưng sau mấy ngày quay phim liên tục, nếu như công việc kết thúc sớm, Chúc Thiên Kiệt sẽ mời mọi người cùng ăn tối, nếu như công việc kết thúc muộn, thì sẽ mời mọi người cùng nhau ăn khuya.
Vừa vặn Viên Thiển, Bao Khải đều là người thích tham gia náo nhiệt, mọi người mỗi ngày cùng nhau ăn cơm uống rượu, thay phiên nhau mời khách, nên quan hệ cũng rất hài hòa.
Thật ra Hạ Tinh Trình cũng là người thích nịnh, cậu nhớ kỹ lời dặn của Dương Du Minh, nên rất ít giao lưu riêng với Chúc Thiên Kiệt, nhưng hoạt động tập thể từ trước đến giờ cậu sẽ không làm người ta mất mặt, nếu đi được thì sẽ cố gắng để đi. Cho dù thỉnh thoảng Hạ Tinh Trình không thông báo, nằm ngủ trong khách sạn, thì cũng sẽ có người gọi điện gọi cậu dậy.
Hơn nữa theo thời gian dài chung đụng, cậu cũng không thấy ghét Viên Thiển nữa. Cậu nhận ra mặc dù Viên Thiển diễn xuất chẳng ra sao, nhưng cực kỳ chuyên nghiệp, một cảnh mà đạo diễn không hài lòng yêu cầu quay lại lần nữa, cho dù có quay bao nhiêu lần Viên Thiển cũng sẽ phối hợp, chứ chưa bao giờ than mệt. Nếu như không có tầng quan hệ với Dương Du Minh, cậu nghĩ cậu và Viên Thiển cũng sẽ trở thành bạn với nhau.
Tối đó mọi người ăn thịt nướng, Viên Thiển uống say. Vốn cô ngồi ở giữa Bao Khải và Chúc Thiên Kiệt, sau đó đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, lúc quay lại thì trực tiếp ngồi bên cạnh Hạ Tinh Trình luôn.
Cô giơ tay lên ôm vai Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trộn lẫn với mùi nước hoa của Viên Thiển, cậu bỗng nhớ lại Dương Du Minh từng nói mùi nước hoa của Viên Thiển sẽ làm người ta có ấn tượng sâu sắc, cho đến giờ anh vẫn không thể quên được mùi hương đó.
Viên Thiển giơ tay bóp mặt Hạ Tinh Trình, để cậu quay qua nhìn mình, nói: “Để tôi ngắm kĩ cậu xem cậu đẹp cỡ nào?”
Hạ Tinh Trình trong lòng sợ cô nói lung tung, nên phối hợp với cô quay đầu qua, nhỏ giọng nói: “Chị Thiển, chị say rồi.”
Trong đôi mắt to của Viên Thiển thủy quang óng ánh, cô nhìn kĩ mặt Hạ Tinh Trình, nói: “Cũng không đẹp lắm.”
Hạ Tinh Trình khẽ nói: “Đương nhiên là không đẹp bằng chị.”
Viên Thiển cười nhạt, cô thật sự rất say, nhưng hình như vẫn còn một chút lý trí, bèn ghé sát vào bên tai Hạ Tinh Trình, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: “Là tôi không cần anh ấy nữa.”
Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, tự nhủ đừng tính toán với cô.
Kết quả sau khi nói xong, Viên Thiển tựa đầu trên vai Hạ Tinh Trình, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi hối hận rồi.”
Hạ Tinh Trình suy nghĩ một lát, rồi cũng chẳng nói gì.
Viên Thiển hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm khay nướng ở trước mặt, cô vẫn tựa trên vai Hạ Tinh Trình, trong miệng hình như đang khẽ ngâm nga bài gì đó.
Hạ Tinh Trình không nhẫn tâm đẩy cô ra, một lát sau cậu ngẩng đầu lên, thấy Chúc Thiên Kiệt đang nhìn bọn họ, khoảnh khắc chạm mắt với Hạ Tinh Trình, Chúc Thiên Kiệt mỉm cười với cậu.
Lúc sau Viên Thiển nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.
Chúc Thiên Kiệt đứng dậy đi đến ngồi cạnh Hạ Tinh Trình, đưa cho cậu một điếu thuốc.
Hạ Tinh Trình từ chối, nói: “Em không thích hút thuốc lắm.”
Chúc Thiên Kiệt hỏi cậu: “Cậu thân với Viên Thiển lắm à?”
Hạ Tinh Trình lắc lắc đầu: “Chị ấy say rồi, sợ là không nhận ra em là ai.”
Chúc Thiên Kiệt mỉm cười vỗ vai cậu, nói: “Trước đây tôi và Viên Thiển từng đóng chung một bộ phim truyền hình, tính cách của cô ấy là vậy đó, làm phiền người khác không biết chừng mực, nếu cậu cảm thấy không dễ ứng phó, thì có thể tìm tôi giúp đỡ.”
Hạ Tinh Trình hơi sửng sốt, rồi lập tức nói với Chúc Thiên Kiệt: “Cảm ơn anh, em nghĩ chị ấy chỉ uống say thôi, chắc không có gì đâu.”
Chúc Thiên Kiệt vẫn khẽ mỉm cười, nét mặt ôn hòa, hắn ngậm điếu thuốc mà lúc nãy Hạ Tinh Trình từ chối, chỉ bật lửa nằm bên trái Hạ Tinh Trình, nói: “Làm phiền.”
Hạ Tinh Trình đứng dậy đi lấy bật lửa, lúc định đưa cho Chúc Thiên Kiệt, thì thấy hắn ngậm thuốc tiến đến trước tay của mình, nên đành phải giúp hắn châm thuốc.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, trán Chúc Thiên Kiệt gần như đụng vào mặt Hạ Tinh Trình, sau khi điếu thuốc trong miệng hắn được châm lên, hắn hít sâu một hơi, trước khi rời khỏi trước mặt Hạ Tinh Trình, hắn nhả toàn bộ khói trong miệng lên mặt cậu.
Hạ Tinh Trình hơi tránh đi, cụp mắt giấu đi sự khó chịu của mình.
Chúc Thiên Kiệt khôi phục lại khoảng cách với cậu, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với cậu.
Hạ Tinh Trình kiên nhẫn nói chuyện với hắn, mãi cho đến khi Đinh Văn Huấn nói phải về, cậu mới cùng với Chúc Thiên Kiệt nâng Viên Thiển dậy, đi ra ngoài.
Ra khỏi nhà hàng, Chúc Thiên Kiệt đứng ở ven đường nói: “Tôi đưa Viên Thiển về khách sạn nhé.”
Trong lòng Hạ Tinh Trình không tín nhiệm Chúc Thiên Kiệt chút nào, cậu thấy Viên Thiển đã say đến mức không biết trời trăng gì, cứ cảm thấy hơi lo, bèn nói với Chúc Thiên Kiệt: “Cứ để em đưa về cho, Anh Kiệt anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chúc Thiên Kiệt nhìn cậu, khẽ mỉm cười nói: “Cậu cũng cần nghỉ ngơi sớm.”
Nói một cách công bằng, Chúc Thiên Kiệt rất đẹp, đặc biệt là khí chất cực kỳ đứng đắn, mỉm cười sẽ làm người ta có thiện cảm.
Cho đến giờ Hạ Tinh Trình không thấy ghét hắn chút nào, nhưng hơi đề phòng, nên cũng mỉm cười nói: “Em uống ít lắm, không sao đâu.”
Chúc Thiên Kiệt nghe vậy, bèn thả cánh tay đang đỡ Viên Thiển ra, đồng thời vỗ nhẹ mu bàn tay Hạ Tinh Trình: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Cậu bảo tài xế đưa Viên Thiển về khách sạn, liên hệ với trợ lý của Viên Thiển để cùng đưa Viên Thiển về phòng, sau đó cậu bèn rời đi.
Hạ Tinh Trình quay về phòng mình đã rất muộn, trước tiên cậu tắm rửa sạch sẽ, lau khô nước trên người rồi lười biếng bò lên giường, lúc đang định lấy điện thoại, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Người gọi tới là một số điện thoại xa lạ.
Hạ Tinh Trình do dự một lát rồi mới nhận điện thoại, cậu lập tức nghe thấy giọng nói của Chúc Thiên Kiệt truyền tới: “Về chưa?”
Cậu sửng sốt, trả lời: “Về rồi ạ.”
Chúc Thiên Kiệt mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
Hạ Tinh Trình nói: “Anh cũng nghỉ sớm đi ạ.”
Chúc Thiên Kiệt nhẹ giọng nói: “Ừm, sáng mai tôi mời cậu ăn sáng.”
Đến lúc này rồi, Hạ Tinh Trình rốt cục cũng nhận ra điều bất thường, cậu có cảm giác trên người nổi một lớp da gà, theo bản năng dùng tay trái nắm lấy mu bàn tay phải, lúc chưa nghĩ ra nên nói gì, lại nghe Chúc Thiên Kiệt nói: “Ngủ ngon.”
Cậu đành phải nói: “Ngủ ngon.”
Chúc Thiên Kiệt cúp điện thoại trước.
Hạ Tinh Trình lấy điện thoại khỏi tai, nhìn thấy hình ảnh cuộc trò chuyện kết thúc biến mất, chuyển sang hình nền điện thoại của mình, trong lòng càng nghĩ càng rối bời.
Cậu không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng cậu luôn cảm thấy Chúc Thiên Kiệt hình như đang theo đuổi mình, đặc biệt gọi điện thoại chúc ngủ ngon, mời ăn sáng, đây đều là những trò mà bình thường đàn ông theo đuổi phụ nữ.
Nếu như cậu là một cô gái, cho dù không thích Chúc Thiên Kiệt, thì cũng sẽ có cảm giác hư vinh xíu xiu, nhưng cậu là đàn ông, debut nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ này, làm cậu nhất thời hơi há hốc mồm.
Mặc dù cậu ngủ với Dương Du Minh rồi, còn ngủ đến mức rất hưởng thụ, nhưng cậu chưa bao giờ muốn ở bên những người đàn ông khác, lần trước nói muốn tùy tiện tìm đàn ông để ngủ, chẳng qua là lời nói dối để uy hiếp Dương Du Minh mà thôi, nếu không phải là Dương Du Minh, bất cứ người đàn ông nào ở trước mặt cậu cũng chẳng có sức hấp dẫn bằng phụ nữ.
Cậu nhíu mày, con ngươi nghi ngờ đảo quanh, để điện thoại qua một bên, sau đó lại lập tức tỉnh ngộ, Dương Du Minh thông qua Hoàng Kế Tân nhắc nhở cậu giữ khoảng cách với Chúc Thiên Kiệt, có lẽ không phải nhân phẩm Chúc Thiên Kiệt có vấn đề, mà anh biết Chúc Thiên Kiệt là gay, sợ cậu có gì đó với Chúc Thiên Kiệt mà thôi.
Hạ Tinh Trình có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu lại cầm điện thoại lên, có kích động muốn gửi wechat cho Dương Du Minh, nói một câu “Mắc mớ gì đến anh”, nhưng đến cuối cùng vẫn từ bỏ.