Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 5
Ngày thứ hai vào đoàn phim, bộ phim《Tiệm Viễn》chính thức khai máy.
Hầu hết những phân cảnh trong phim đều được dựng cảnh ở trường quay, lúc Hạ Tinh Trình đứng từ xa nhìn thấy bên ngoài ngôi nhà nhỏ ba tầng được dựng lên, trong đầu tự nhiên nhớ lại rất nhiều cảnh tượng trong kịch bản.
Nghỉ hè năm nhất đại học, căn phòng trống trên tầng ba chào đón một vị khách mới, là người đàn ông anh anh tuấn khoảng ba mươi tuổi tên Dư Hải Dương.
Sau khi làm xong nghi thức khai máy đơn giản, cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay là cảnh thân mật đầu tiên của Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương.
Giữa trường quay người đến người đi để làm công tác chuẩn bị, Hà Chinh cầm kịch bản trong tay, giải thích về cảnh phim cho Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình nghe.
Hà Chinh nói với Hạ Tinh Trình: “Đây là lần đầu tiên của Phương Tiệm Viễn, trong lòng cậu ta rất kháng cự, nhưng thân thể lại không tự giác mà đắm chìm vào.”
Hạ Tinh Trình gật đầu, kịch bản trong tay cũng sắp bị cậu bóp nát, thấm mồ hôi dúm dó.
Cảnh này cậu gần như không có lời thoại, phải nói là cả bộ phim lời thoại của cậu cũng rất ít, nhưng như vậy cậu lại càng cảm thấy căng thẳng, cậu biết điều Hà Chinh muốn không phải là cảm xúc được diễn tả bằng thật nhiều lời thoại, mà là những cảm xúc được kết nối song song với các chi tiết, có thể là một vẻ mặt trầm mặc, cũng có thể là một động tác tinh tế.
Mấy ngày nay Hạ Tinh Trình đã xem hết tất cả những tác phẩm của Hà Chinh từ lúc ra mắt cho tới bây giờ, phim của Hà Chinh hay nhất là sự biểu đạt ngôn ngữ ống kính một cách tinh tế, ngay cả phim thương mại cũng vậy, huống chi bộ phim này lại nghiêng về bên nghệ thuật.
Thế nên, nếu như muốn bộ phim có được hiệu quả tốt, thì yêu cầu đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên sẽ cực kỳ cao.
Trong dàn diễn viên trẻ tuổi, Hạ Tinh Trình luôn được khen diễn xuất giỏi, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, trong phim thần tượng thô kệch và thẳng thắn, cậu chỉ cần dùng diễn xuất vốn có của mình để biểu đạt tình cảm là đủ rồi. Nhưng cậu hiểu, muốn đạt đến yêu cầu của Hà Chinh, thì vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Điều này làm cậu cảm thấy vô cùng lo lắng, tối qua lúc đọc kịch bản, cậu liên tục nghĩ, Hà Chinh tìm cậu diễn bộ này chỉ vì cậu và Phương Tiệm Viễn trong phim giống nhau thôi ư? Vậy rốt cuộc là giống ở đâu? Mặt mũi hay là tính cách? Cậu muốn đi hỏi Hà Chinh, mình cần phải làm những gì để càng phù hợp hơn với nhân vật, nhưng cậu lại không có đủ dũng khí.
Hạ Tinh Trình thấp thỏm lo ấu nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh cúi đầu, vừa xem kịch bản vừa nghe Hà Chinh giải thích, lúc Hà Chinh nói đến cảnh quay của anh, anh sẽ bình tĩnh gật nhẹ đầu coi như trả lời.
Hôm nay, Dương Du Minh mặc trang phục của Dư Hải Dương ở trong phim, anh mặc quần tây đen, phía trên là áo sơ mi trắng, áo sơ mi nhét vào trong lưng quần, để lộ đôi chân dài vô cùng cân đối. Tóc vốn được chải lên trên, nhưng lại có mấy sợi hơi lộn xộn rủ xuống, kết hợp với nút trên cổ áo mở rộng, toàn thân đứng đắn lại lộ ra vẻ chẳng đứng đắn lắm.
Dường như là chú ý tới ánh mắt của Hạ Tinh Trình, tầm mắt Dương Du Minh rời khỏi kịch bản, anh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tinh Trình, khóe miệng lộ ra một nụ cười thờ ơ.
Hạ Tinh Trình bỗng dưng choáng váng, hình ảnh Dư Hải Dương vẫn luôn mơ hồ ở trong đầu giây phút này đã hiện lên một cách rõ nét trên người Dương Du Minh.
Dương Du Minh vừa nghe giải thích vừa nghiền ngẫm nhân vật, anh không cần chuyển tiếp cũng không cần được bạn diễn dẫn dắt, đã dễ dàng mà nhập vai.
Lúc này, Hà Chinh bảo bọn họ diễn thử trước.
Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, giao kịch bản cho trợ lý đang đứng bên cạnh.
Cảnh này là Phương Tiệm Viễn trở về từ bên ngoài, lúc lên cầu thang thì gặp được Dư Hải Dương, Dư Hải Dương túm lấy cậu rồi đẩy cậu lên tường, sau đó là hôn môi và vuốt ve, cuối cùng dẫn cậu vào phòng của cậu, đẩy ngã lên giường.
Hạ Tinh Trình đi lên cầu thang, Hà Chinh hét lên: “Nhẹ một chút!” Cậu bèn điều chỉnh bước chân, chạy chậm lên, nhìn thấy Dương Du Minh đứng ở trên cầu thang, cậu thoáng dừng lại, lúc muốn đi ngang qua anh, thì lại bị Dương Du Minh bắt lấy cánh tay, đẩy cậu lên tường.
Hạ Tinh Trình bị dọa giật mình, không phải đang diễn, mà là bị dọa sợ thật, bởi vì Dương Du Minh dùng sức rất lớn, hơn nữa ngay sau đó còn ép sát vào người cậu.
Dương Du Minh dùng giọng nói trầm thấp hỏi cậu: “Ra ngoài chơi hả?”
Hạ Tinh Trình không trả lời, chỗ này cậu không cần trả lời.
Dương Du Minh giơ tay lên, dùng ngón tay đẩy những sợi tóc đang dính vào trán cậu sang hai bên, nói: “Đi chơi với bạn à? Em xem em toát hết cả mồ hôi rồi này.”
Hạ Tinh Trình cứng ngắc giơ tay lên, định đẩy Dương Du Minh ra.
Kết quả Dương Du Minh lại dán sát vào cậu hơn, khoảnh khắc đó, Hạ Tinh Trình tưởng anh muốn hôn thật, nhưng Dương Du Minh cũng chỉ làm dáng, mặt kề sát mặt cậu, nhưng môi lại không chạm vào nhau, mà rất nhanh đã rời đi, anh dùng tay kéo T-shirt của cậu, giả vờ hôn cổ cậu.
Hạ Tinh Trình từ đầu đến cuối đều cứng đờ, mãi cho đến lúc bị Dương Du Minh kéo tay dùng sức đẩy mạnh vào phòng.
Hà Chinh nói: “Ok.” Nói xong, hắn khoát tay lên vai Dương Du Minh: “Lát nữa phải hôn thật, đừng có lợi dụng góc quay.”
Dương Du Minh gật đầu.
Cảnh này Hạ Tinh Trình từ đầu đến cuối đều được Dương Du Minh dẫn dắt, ngay cả sự cứng đờ của cậu cũng trở thành một phần cần thiết trong phim. Lúc này, gò má và môi cậu đều hơi đỏ lên, trên trán đổ một tầng mồ hôi, không biết là do nóng hay là do căng thẳng.
Hà Chinh hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
Hạ Tinh Trình không phản ứng kịp, một lúc sau mới hiểu Hà Chinh đang nói đến chuyện phải hôn thật, cậu bèn vội vàng nói: “Không sao ạ.” Nếu như chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện đó, thì cậu cũng sẽ chẳng nhận bộ phim này.
Hà Chinh gật đầu, đi chỉ huy ánh sáng.
Lúc này bỗng dưng Dương Du Minh hỏi Hạ Tinh Trình: “Căng thẳng hả?”
Hạ Tinh Trình ngây người, cậu nhìn qua Dương Du Minh, không biết phải trả lời như thế nào.
Dương Du Minh dường như cũng chẳng mong đợi đáp án của cậu, anh cúi đầu cài lại nút trên cổ tay áo, bình thản nói một câu: “Hà Chinh đang muốn sự căng thẳng bây giờ của cậu đó, không sao đâu.”
Nói xong, Dương Du Minh rời đi, Hạ Tinh Trình một mình đi tới trong góc, ở đó Hoàng Kế Tân đang nói chuyện với một chuyên gia trang điểm cực kỳ xinh đẹp.
Chuyên gia trang điểm thấy cậu đi tới, bèn vội vàng tiến lên sửa lại lớp makeup cho cậu, cô nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Tinh đổ nhiều mồ hôi quá.”
Chuyên gia trang điểm này trước kia từng hợp tác với cậu, lúc đó ở trong đoàn phim mọi người đều gọi cậu là anh Tiểu Tinh, giờ đến đoàn phim mới, rất nhiều cũng theo đó mà gọi cậu là anh Tiểu Tinh.
Hoàng Kế Tân huých cánh tay cậu nói: “Không tồi ha, lần đầu tiên làm bạn diễn của Dương Du Minh mà không lo lắng gì cả, anh thấy Hà Chinh vừa lòng lắm.”
Hạ Tinh Trình không biết nói gì cho phải, đợi chỉnh lại makeup xong, cậu ngẩng đầu lắc lắc cái cổ cứng ngắc của mình.