Minh Nhật Tinh Trình

Chương 34


Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 34

Cảnh thân mật thứ ba của bộ phim này.

Buổi tối, thiết bị đun nóng nước bằng điện của tầng hai nhà Phương Tiệm Viễn bị trục trặc, mẹ Phương bảo Phương Tiệm Viễn nấu nước nóng mà tắm, đừng có làm biếng rồi tắm nước lạnh.

Phương Tiệm Viễn cầm chậu đựng khăn và xà bông tắm, chạy lên tầng ba mượn tạm phòng vệ sinh của Dư Hải Dương, lúc đó Dư Hải Dương vẫn chưa đi làm về.

Lúc giải thích cảnh quay, Hà Chinh nói với Hạ Tinh Trình: “Lát nữa cậu vào phòng thì cởi áo quần luôn, cởi hết chỉ mặc một cái quần lót thôi, rồi bưng chậu lên chạy vào phòng vệ sinh.”

Trong số tất cả những phim mà Hạ Tinh Trình từng đóng, thì cảnh này có độ lộ da thịt cực kỳ lớn.

Cậu cầm kịch bản, nghiêm túc hỏi Hà Chinh: “Em không đóng cửa ạ?”

Hà Chinh nói: “Cậu chỉ thuận tay khép nó lại thôi, đừng có đóng chặt.”

Lần quay chính thức đầu tiên bắt đầu, Hạ Tinh Trình bưng chậu từ ngoài cửa phòng đi vào, tiện tay đặt chậu xuống cạnh chân, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Trên người cậu chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi kaki, bên trong là một cái quần lót tam giác màu xám nhạt. Cậu dùng ngón tay túm lấy vạt áo ba lỗ, giơ tay cởi nó ra khỏi đỉnh đầu rồi ném lên chiếc giường bên cạnh, sau đó cậu lại cúi người cởi quần đùi ra, dùng chân dẫm lên sàn rồi mặc kệ nó, tiếp đó bưng chậu lên, đạp dép lê đi vào phòng vệ sinh.


Trước khi quay phim vất vả giảm cân, trong quá trình quay phim lại ngày ngày đổ một thân mồ hôi trong studio nhiệt độ cao, dáng người Hạ Tinh Trình nhìn từ góc nghiêng đã trở nên rất gầy gò và ốm yếu.

Lúc quay phim, trong trường quay có rất nhiều staff đứng xem, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, cậu cũng chẳng cảm thấy khó chịu, chỉ có nghĩa đến việc Dương Du Minh đang nhìn, cậu mới cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cảnh cởi đồ này phải mất ba bốn lần quay từ các góc khác nhau mới kết thúc.

“Tôi muốn quay một cảnh khỏa thân ở góc nghiêng của cậu, phía trước sẽ không quay, phía sau để Dương Du Minh che cho cậu cũng sẽ không bị camera quay tới, cậu có thể chịu được không?” Hà Chinh hỏi Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình không nghĩ nhiều, cậu nói: “Được ạ.” Bộ phim này quay cho đến giờ, cậu hoàn toàn tin tưởng Hà Chinh là một đạo diễn có trách nhiệm, luôn dành tình cảm cho tác phẩm của mình, chỉ cần không quá khó xử, đối với yêu cầu của Hà Chinh, cậu và Dương Du Minh bình thường đều sẽ cố gắng phối hợp.

Đạo diễn yêu cầu mọi người rời khỏi trường quay trước.

Hạ Tinh Trình quấn một cái khăn tắm quanh eo, rồi cởi quần lót bên trong ra, đứng ở phía trước máy quay phim.

Dương Du Minh thì không cần cởi quần áo, anh mặc sơ mi trắng và quần tây dài mà Dư Hải Dương thường hay mặc, tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, cổ áo thì mở rộng ra, cả người trông vừa lão luyện vừa phóng khoáng.

Hà Chinh nói với Dương Du Minh: “Cậu không cần cởi quần áo, trực tiếp đi vào rồi ôm cậu ấy từ sau lưng. Đến lúc đó nhớ chú ý góc quay một chút.”

Hạ Tinh Trình hỏi Hà Chinh: “Em có cần giãy dụa không ạ?” Câu chuyện trong phim vốn là một bước nhảy, Phương Tiệm Viễn bây giờ chắc chắn sẽ không bài xích việc tiếp xúc thân mật với Dư Hải Dương như trước nữa.

Hà Chinh lại suy nghĩ một lúc, rồi hỏi ngược lại Hạ Tinh Trình: “Cậu nghĩa sao?”

Hạ Tinh Trình hơi ngập ngừng: “Chắc là vẫn sẽ giãy dụa, dù sao thì cậu ta vẫn luôn có tính cách như thế.”

Hà Chinh vỗ vai cậu: “Cậu nghĩ sẽ giãy dụa thì cứ vậy đi.”

Nhân vật Phương Tiệm Viễn đã hoàn toàn sống dưới sự diễn đạt của Hạ Tinh Trình rồi.

Bọn họ ở trước ống kính của máy quay phim tìm góc độ, Dương Du Minh từ phía sau ôm lấy Hạ Tinh Trình, một tay ôm eo cậu, một tay khác thì ôm ngực cậu, cơ thể hai người trước sau dán chặt lấy nhau.

Toàn thân Hạ Tinh Trình từ trên xuống dưới chỉ còn chiếc khăn tắm quấn quanh eo, cơ thể cảm thấy hơi lạnh, cơ thể Dương Du Minh thì lại mang theo nhiệt độ của ngày hè, nhiệt độ truyền qua tầng vải mỏng manh kia, làm toàn thân Hạ Tinh Trình dường như cũng nóng lên.


Hà Chinh nhìn chằm chằm camera giám sát: “Đừng nghiêng qua bên này nữa, đúng rồi, còn nữa, Hạ Tinh Trình cậu dán ra sau một chút nữa, ok, cứ vậy đi. Chúng ta quay chính thức một lần.”

Dương Du Minh từ phía sau Hạ Tinh Trình buông lỏng tay ra, tiếp đó bọn họ phải bắt đầu quay chính thức.

Hạ Tinh Trình đưa lưng về phía máy quay phim, nhắm mắt thả lỏng cảm xúc đang căng thẳng của mình, cậu giơ tay kéo khăn tắm trên eo xuống ném qua một bên.

Vòi hoa sen vừa mở, khoảnh khắc nước nóng từ trong vòi phun ra, toàn bộ gạch men và gương trong nhà vệ sinh đều bị phủ một tầng sương mù, Hạ Tinh Trình đứng dưới làn nước, bất giác cúi đầu nhắm mắt lại, ngoài tiếng nước ra cậu chẳng nghe thấy âm thanh nào nữa.

Cậu bắt đầu ở trong nước cọ rửa cơ thể mình.

Khác với Phương Tiệm Viễn đang tập trung tắm rửa, Hạ Tinh Trình biết tiếp theo Dương Du Minh sẽ bước vào, sẽ từ phía sau ôm lấy mình, hôn mình, cậu rất khó bình tĩnh, chỉ có thể hồi hộp chờ đợi.

Nhưng tiếng nước quá lớn, hoặc có lẽ là tiếng bước chân của Dương Du Minh quá nhẹ, lúc Hạ Tinh Trình vẫn chưa nghe thấy âm thanh nào, thì đã bị người ta từ phía sau hoàn toàn ôm lấy, dùng sức hôn thật sâu lên vai cậu.

Cậu hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Giọng Dương Du Minh vang lên, cách tiếng nước nghe chẳng rõ ràng lắm, anh nói: “Tôi đây, đừng kêu, cẩn thận mẹ em nghe thấy.”

Hạ Tinh Trình bị ôm lấy, cơ thể cậu ướt đẫm và trơn trượt, cậu có thể cảm giác được tay Dương Du Minh không ôm mình chặt như lúc diễn thử ban nãy, mà lòng bàn tay đang trượt lên trượt xuống trên da mình.

Tim cậu đập rất mạnh, cậu đè nén giọng mình nói: “Thả em ra.” Giọng nói không cương quyết, mà giống như người yêu đang làm nũng.


“Được,” Dương Du Minh dùng giọng nói trầm thấp của mình dỗ dành cậu, nhưng tay lại không buông ra, cái tay đang ôm eo cậu đè bụng dưới của cậu, làm cơ thể cậu và mình hoàn toàn dính vào nhau.

Hạ Tinh Trình cảm nhận được quần áo của Dương Du Minh ướt hết rồi, cậu vẫn đang giãy dụa, mà cơ thể dưới sự gột rửa của nước không thể phân biệt được phương hướng, có lẽ đã không thể hoàn toàn né được ống kính của máy quay phim nữa rồi, nhưng cậu chẳng quan tâm đến nữa.

Dương Du Minh nắm lấy cổ tay Hạ Tinh Trình, kéo cậu đối mặt với chính mình, sau đó đè cậu lên gạch men của phòng vệ sinh mà hôn xuống.

Hạ Tinh Trình bị hôn đến mức ngoan ngoãn, giơ tay lên ôm cổ Dương Du Minh.

Cảnh này tới đây là kết thúc.

Sau khi Hà Chinh kêu dừng lại, việc đầu tiên Dương Du Minh làm là giơ tay tắt nước của vòi sen, việc thứ hai là cầm cái khăn tắm ban nãy Hạ Tinh Trình ném sang bên cạnh, tự tay giúp cậu quấn quanh eo.

Suốt quá trình này Dương Du Minh vẫn luôn chắn trước mặt Hạ Tinh Trình, mặc dù máy quay phim đã dừng rồi, nhưng anh vẫn hoàn toàn chặn lại tầm mắt của người khác.

Tóc Hạ Tinh Trình không ngừng nhỏ nước, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị sặc nước đến mức ho lên.

Dương Du Minh lại lấy một cái khăn khô ráo, phủ lên đầu Hạ Tinh Trình, giúp cậu lau nước trên mặt và trong tai, rồi vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu tới bên cạnh nghỉ ngơi đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.