Minh Nhật Tinh Trình

Chương 140: Phiên ngoại 1: 《Tiệm Viễn》của Dương Du Minh 4


Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 140: Phiên ngoại 1: 《Tiệm Viễn》của Dương Du Minh 4

Song song với sự xuất hiện của vợ Dư Hải Dương, bầu không khí của việc quay phim cũng dần dần trở nên ngột ngạt.

Hạ Tinh Trình thường xuyên bị ảnh hưởng bởi cốt truyện của bộ phim, cho dù đã quay xong một trường cảnh, thì cậu vẫn một mình đắm chìm trong bầu không khí khổ sở, một lúc lâu sau vẫn chẳng thể nào thoát ra được.

Dương Du Minh có kích động muốn an ủi cậu, nhưng lại bị Hà Chinh ngăn cản, Hà Chinh nói nếu Dương Du Minh đi qua đó, Hạ Tinh Trình sẽ càng không thoát ra được.

Anh nghĩ Hà Chinh nói cũng chẳng sai.

Trong một bộ phim, khi tình cảm của các nhân vật gặp khúc mắc lớn nhất, chính là lúc diễn viên nhập vai nhất, đợi đến lúc mâu thuẫn tình cảm từ từ biến mất thì đến một ngày nào đó diễn viên cũng sẽ thoát khỏi vai diễn mà thôi.

Cảnh khó vượt qua nhất, là Hạ Tinh Trình ở trong vòng tay anh khóc đến mức chẳng ngừng được, anh không đành lòng đẩy cậu ra, nên chỉ có thể ôm Hạ Tinh Trình để cậu khóc, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh, chỉ một lát sau đã bốc hơi trong không khí, nhìn thì chẳng để lại chút dấu vết gì, nhưng xúc cảm nóng hổi đó lại chẳng hề biến mất.

Dương Du Minh lúc thì cảm thấy bản thân mình đang dần dần tỉnh táo lại, khi thì lại có cảm giác bản thân mình vẫn chưa tỉnh táo. Nhưng cho dù anh có bất cứ tình cảm gì với Hạ Tinh Trình đang ôm trong ngực, thì anh đều hiểu rất rõ, đoạn tình cảm này sẽ luôn có ngày kết thúc, cũng giống như Hạ Tinh Trình rồi cũng sẽ có ngày thoát vai.

Anh sẽ không nhịn được mà quan tâm Hạ Tinh Trình, nhưng vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với nhau, anh biết Hạ Tinh Trình dành hết tất cả tình cảm cho bộ phim này, anh không muốn Hạ Tinh Trình đặt nhiều tình cảm vào mình.

Đến gần nhau là xuất phát từ tình cảm, còn rời xa nhau lại xuất phát từ lý trí.

Lúc bọn họ quay cảnh ở bể bơi, vì để làm cho tâm trạng Hạ Tinh Trình có thể tốt lên, anh đã cố ý thua Hạ Tinh Trình lúc hai người so tài với nhau. Lúc đến đích, anh dựa bên thành bể bơi, nhìn Hạ Tinh Trình mỉm cười rất vui vẻ, cũng bất giác cúi đầu mỉm cười.

Có lẽ ngày đó tiêu hao quá nhiều thể lực, đến tối Dương Du Minh chợt nhớ ra gần khách sạn có một quán ăn khuya ở ven đường có giò heo nướng mùi vị rất ngon, bỗng chốc có kích động muốn ăn khuya.


Anh cầm điện thoại lên, do dự rất lâu rồi vẫn gửi tin nhắn mời Hạ Tinh Trình. Anh biết khoảng thời gian này vì tâm trạng không tốt mà Hạ Tinh Trình luôn mất ngủ, so với việc để cậu ở trong phòng một mình suy nghĩ lung tung, thà dẫn cậu đi ra ngoài thả lỏng một chút còn hơn.

Tiệm giò heo nướng vẫn là hương vị trong ký ức.

Hạ Tinh Trình hơi hưng phấn cũng có chút căng thẳng, mỗi khi bị cậu nhìn chằm chằm, Dương Du Minh đều có cảm giác được cậu sùng bái kính ngưỡng.

Thật ra Dương Du Minh hiểu rất rõ bản thân mình, ngoài việc đóng phim ra, cuộc sống của anh cũng chẳng có quá nhiều thú vui, không thích ra ngoài thậm chí cũng chẳng thích giao thiệp xã giao, bạn bè của anh mãi mãi cũng chỉ có mấy người như vậy, thỉnh thoảng tập trung lại uống một chút rượu, những lúc khác anh thà ở nhà nghe nhạc xem phim.

Viên Thiển nói không thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt từ chỗ anh, nên Viên Thiển rời đi.

Bây giờ xem ra Hạ Tinh Trình cũng không cần phải nhìn anh đầy khát khao như thế nữa, anh nghĩ có lẽ mình không phải là người trong tưởng tượng của Hạ Tinh Trình.

Không khí ban đêm rất mát mẻ, người ở gần quán ăn khuya cũng không ít, nhưng mọi người đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, giống như sợ làm phiền đến sự yên tĩnh của màn đêm. Chiếc ghế đang ngồi đối với bọn họ mà nói có hơi thấp, ngồi không thoải mái lắm, nhưng Dương Du Minh rất hưởng thụ cuộc sống vào giờ phút này.

Anh nhìn Hạ Tinh Trình đang vùi đầu ăn mỳ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ nếu như có thể tiếp tục như vậy thì tốt biết mấy, nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, đó là điều không thể, anh không cần phải ôm ấp sự kỳ vọng như vậy.

Dương Du Minh luôn nghĩ bản thân mình đã đủ tỉnh táo, nhưng chưa bao giờ đoán được sức nặng của bốn chữ kìm lòng không đặng.

Chiều hôm đó, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, cảnh quay Dư Hải Dương đạp xe đạp chở Phương Tiệm Viễn về nhà.

Ban đầu anh vẫn đang chìm đắm trong nhân vật dựa theo tình tiết trong kịch bản muốn hoàn thành cảnh quay này cho thật tốt, nhưng mọi việc đi sai hướng bắt đầu từ lúc Hạ Tinh Trình ôm anh chẳng chịu buông.


Hạ Tinh Trình không nên có loại cảm xúc này, vì cảnh này xảy ra ở phần đầu bộ phim, lúc đó tình cảm giữa Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn dần trở nên sâu nặng, cũng chính là khoảng thời gian mà Phương Tiệm Viễn cảm thấy hạnh phúc nhất.

Nhưng Hạ Tinh Trình đã thay thế bằng cảm xúc của mình, cậu ôm chặt eo Dương Du Minh, dán sát mặt mình lên lưng anh chẳng chịu buông.

Dương Du Minh đành phải dừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Tinh Trình, rồi giơ tay xoa đầu cậu.

Hạ Tinh Trình thuận thế ngẩng mặt lên, trên mặt cậu là vẻ mến mộ rất thật lòng.

Khoảnh khắc đó, Dương Du Minh không phân biệt được mình đang nhập vai hay đã thoát vai, động tác theo bản năng có lẽ là của Dư Hải Dương, cũng có lẽ là của chính anh, anh chậm rãi cúi người xuống, hôn lên môi Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình lập tức đáp lại anh, cùng anh trao nhau nụ hôn đầy si mê.

Mãi cho đến khi Hà Chinh kêu ngừng, khoảnh khắc tách môi ra, Dương Du Minh phát hiện đại não của mình cực kỳ tỉnh táo, anh có thể nghe thấy tiếng ve kêu ở xung quanh, có thể phân biệt được biểu cảm của mỗi một staff, anh hiểu hàm ý trên nét mặt Hà Chinh.

Anh chỉ không nhìn Hạ Tinh Trình, anh sợ bản thân mình sẽ không bình tĩnh nổi.

Tối hôm đó, Hà Chinh tới tìm Dương Du Minh.

Lúc ở trong phòng Dương Du Minh, Hà Chinh cứ hút thuốc mãi, hút đến mức cả căn phòng đều lượn lờ khói thuốc, Dương Du Minh không chịu nổi phải mở cửa sổ ra.


Hai người họ ngồi đối mặt nhau.

Hà Chinh nói: “Tôi biết cậu nhập vai rồi.”

Dương Du Minh trả lời anh ta: “Tôi biết.”

Hà Chinh lại nói: “Cậu đóng rất nhiều phim rồi, không cần tôi dạy cho cậu, chắc cậu cũng biết cách để tự điều chỉnh.”

Dương Du Minh vẫn nói: “Tôi biết.”

Hà Chinh không nói gì nữa, mà cứ nhìn anh mãi, một lúc sau mới hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”

Dương Du Minh nói: “Không có ý kiến gì cả, phân cảnh của tôi sắp quay xong rồi.”

Trước khi đi Hà Chinh vỗ vai anh: “May mà cậu vẫn còn tỉnh táo, tốt lắm. “

Dương Du Minh quá tỉnh táo, anh tỉnh táo để biết lần đầu tiên mình cảm thấy rung động ở bên ngoài nhân vật là lần mà Hạ Tinh Trình khóc trước mặt mình, quay cảnh thân mật sẽ có ham muốn tình dục với cơ thể của Hạ Tinh Trình là cảnh quay ở gian phòng nhỏ trong nhà vệ sinh ở bệnh viện, thật ra bắt đầu từ lúc nào cũng chẳng quan trọng, vì một ngày nào đó, sự rung động được sinh ra từ việc quay phim trong anh và Hạ Tinh Trình đều sẽ kết thúc.

Trước khi rời khỏi đoàn phim, anh mời toàn bộ đoàn phim cùng nhau ăn cơm, đây là thói quen lúc quay phim của anh, xem như là một nghi thức tạm biệt.

Nhưng tối nay anh vẫn còn một nghi thức tạm biệt nữa, là giữa anh và Hạ Tinh Trình.

Chuyện anh ly hôn vẫn chưa công bố ra bên ngoài, tất cả người trong đoàn phim đều không biết, đương nhiên Hạ Tinh Trình cũng không biết. Buổi tối anh đeo một chiếc nhẫn, thật ra đó không phải là nhẫn cưới của anh và Viên Thiển, mà chỉ là một chiếc nhẫn rất giống nhẫn cưới trước đây của anh mà thôi.

Nếu giữa bọn họ luôn phải nói lời chia tay và cắt đứt, vậy không bằng dứt khoát thêm chút nữa, cắt đứt ý nghĩa của Hạ Tinh Trình và chặt đứt đường lui của chính anh.


Bọn họ ngồi xuống cạnh cửa sổ của nhà hàng, anh đặt tay trên mặt bàn, để Hạ Tinh Trình nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mình.

Quả nhiên Hạ Tinh Trình hỏi anh đó có phải là nhẫn cưới hay không.

Khoảnh khắc đó, Hạ Tinh Trình tưởng mình đã giấu được bi thương và mất mát trong lòng, nhưng thật ra cậu chẳng giấu được gì cả, toàn bộ đều phơi bày rõ ràng trước mặt Dương Du Minh.

Dương Du Minh lẳng lặng nhìn cậu, thầm nghĩ ham muốn tình dục của mình thật sự không cần thiết, sự rung động của mình cũng không cần thiết, cả nụ hôn kia cũng không cần thiết, đến mức làm Hà Chinh chẳng thể nhìn nổi nữa, toàn bộ đều vì phim mà rung động, vì tình mà nhớ nhung, nhìn thì khó cắt đứt, nhưng lại dễ cắt đứt nhất ở trong cái giới này.

Giống như tình cảm Viên Thiển dành cho anh, cuối cùng cũng bị cắt đứt sạch sẽ.

Hạ Tinh Trình nói cậu không thể quay về được.

Dương Du Minh tỉnh táo nói với cậu rằng không có gì là không thể quay về.

Tối hôm đó ăn cơm xong, Dương Du Minh đeo chiếc nhẫn cưới đã không còn tồn tại mà rời khỏi khách sạn.

Anh ngồi trên xe, theo bản năng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, thầm nghĩ đây là lần anh mất khống chế kỳ lạ nhất từ khi anh bắt đầu đóng phim đến nay. Anh tự hỏi tại sao, có lẽ vì vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, bỗng nhiên không quen ở một mình, nên khao khát được an ủi về mặt tình cảm, cũng có lẽ trời sinh anh càng thích đàn ông hơn, mà bản thân anh lại không biết.

Dương Du Minh vì ý nghĩ đó mà vô thức bật cười, nụ cười này hơi cay đắng, anh ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, tự nói với bản thân mình nếu đã chấm dứt thì hãy để nó chấm dứt hoàn toàn đi, vì sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Dục vọng cũng vậy, mà tình yêu cũng vậy, đều chẳng phải là toàn bộ cuộc sống của anh, thay vì bị gieo vào đầu và bị hành hạ bởi dục vọng chiếm hữu cầu mà không được, thà rằng nhanh chóng dứt ra, đừng bắt đầu với người vĩnh viễn không thể.

Khi đó, Dương Du Minh nghĩ như vậy, anh tưởng bản thân mình sẽ làm được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.