Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 102
Khương Tử Hách đã từng quyến rũ Hạ Tinh Trình, là vào cái lần chụp ảnh cho Hạ Tinh Trình. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Khương Tử Hách từng quyến rũ rất nhiều người, có người mẫu nam trẻ tuổi đẹp trai, có tiểu thịt tươi mới debut, ai coi trọng y thì sẽ ra ám hiệu, đối phương không chấp nhận y thì thôi. Lúc đó Hạ Tinh Trình vẫn còn là một dị tính luyến ý chí kiên định, không đáp lại Khương Tử Hách, chuyện này ở trong lòng mọi người đều bỏ qua, cũng không coi là chuyện gì to tát.
Nhưng Khương Tử Hách chưa từng quyến rũ Dương Du Minh, không phải là không muốn, mà là không dám. Nếu bảo liệt kê thứ hạng của ngôi sao nam trong showbiz mà y muốn ngủ cùng, Dương Du Minh chắc chắn sẽ xếp hạng nhất. Nhưng như vậy thì sao chứ? Một quãng thời gian rất dài mọi người đều biết bên cạnh Dương Du Minh có Viên Thiển, giờ không còn Viên Thiển nữa, y cũng không nghĩ mình có cơ hội để ngủ với Dương Du Minh một lần, mơ mộng hão huyền luôn luôn là mơ mộng hão huyền.
Nên khoảnh khắc nghe thấy Dương Du Minh nhắc đến chuyện chụp ảnh, rồi lại nhìn thấy Hạ Tinh Trình, đầu tiên Khương Tử Hách có ý nghĩ rất lạ, nên cứ thế mà ngạc nhiên gọi tên Hạ Tinh Trình ra, nhưng y nhanh chóng phủ định, sao có khả năng chứ? Đây là Dương Du Minh đó.
Hạ Tinh Trình mặc một cái áo thun dài tay màu đỏ đậu sa làm từ sợi tổng hợp mềm mại kiểu dáng rộng rãi, ống tay áo kéo lên một đoạn lộ ra cánh tay trắng nõn, cổ áo hơi thấp, có thể nhìn thấy phân nửa xương quai xanh, hình xăm mới trên xương quai xanh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Khương Tử Hách nhìn hình xăm của cậu, y chỉ nghĩ hình vẽ rất phức tạp, nhất thời cũng không thấy rõ nó là gì.
Hạ Tinh Trình xuống tới tầng một, cậu liếc mắt nhìn cái tay Khương Tử Hách đang nắm lấy cổ tay của Dương Du Minh, mỉm cười giơ tay ra với y: “Steven, lâu rồi không gặp.”
Khương Tử Hách chỉ có thể thả cái tay đang nắm cổ tay Dương Du Minh ra, bắt tay với Hạ Tinh Trình, rồi nói: “Cũng không phải đang làm việc, gọi tôi Tử Hách là được rồi, lâu rồi không gặp nhỉ, Tinh Trình.”
Hạ Tinh Trình gật đầu: “Đúng là lâu lắm rồi không gặp.”
Hai người thả tay ra.
Khương Tử Hách nhìn Dương Du Minh, do dự một lát rồi hỏi: “Anh Minh, anh muốn chụp ảnh chung với ai?” Y vẫn còn ôm một tia hy vọng, y nghĩ mình đã sai.
Kết quả Dương Du Minh trực tiếp nắm chặt tay Hạ Tinh Trình, nói với Khương Tử Hách: “Tôi chụp với Tinh Trình.”
Trong đầu Khương Tử Hách nổ ầm ầm, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ một lúc, giống như dây xích rỉ sắt bị mắc kẹt không xoay tròn được, một lúc lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Dương Du Minh thấy thế thì nói: “Đứng đây làm gì, ngồi xuống uống ly trà từ từ nói chuyện đi, ở đây hiếm khi có khách đến.” Nói xong, anh nói với Hạ Tinh Trình: “Tinh Trình, em lên lầu với Tử Hách đi, anh đi rót trà đem lên.”
Hạ Tinh Trình gật đầu, cậu giơ tay định giúp Khương Tử Hách cầm máy ảnh.
Khương Tử Hách theo bản năng né đi, sau đó mới hơi phản ứng lại, nói: “Cứ để tôi.”
Hạ Tinh Trình mỉm cười, cũng không ép y, cậu xoay người đi lên lầu: “Lên tầng hai ngồi đi.”
Ngay phía trên tiền sảnh của tầng một, giữa hai cánh cửa của tầng hai, đối diện với cầu thang có một phòng khách nhỏ, chỉ đặt hai cái ghế sô pha, một ghế đôi một ghế đơn, bao quanh một cái bàn trà nhỏ.
Lúc đi theo Hạ Tinh Trình lên lầu trong đầu Khương Tử Hách vẫn rất hỗn loạn, y không có tâm trạng để quan sát căn nhà cũ này, mà chỉ tập trung tinh thần nhìn bóng lưng của Hạ Tinh Trình, y phát hiện mông Hạ Tinh Trình vểnh lên rất đẹp. Y nhớ ra đây không phải là lần đầu tiên phát hiện ra chuyện này, năm đó lúc chụp ảnh, y bảo Hạ Tinh Trình thực hiện một động tác nằm nhoài trên bàn, liền cảm thấy mông cậu thật sự rất đẹp, y còn dựa vào cơ hội sửa lại tư thế của cậu để trộm sờ soạng một chút.
Lúc nghĩ lung tung, Khương Tử Hách đã đến tầng hai, Hạ Tinh Trình mời y ngồi, giọng nói giống như đang tiếp đãi khách ở nhà mình.
Nhân lúc Dương Du Minh chưa lên, Khương Tử Hách bắt lấy cánh tay Hạ Tinh Trình, hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Dương Du Minh?”
Hạ Tinh Trình bị y hỏi thì sửng sốt, cậu nói: “Không phải rất rõ ràng ư?”
Khương Tử Hách tức giận nói: “Không thể nào!”
Hạ Tinh Trình không muốn đắc tội với Khương Tử Hách, nhưng lúc này cảm nhận được sự phẫn nộ của y cậu thật sự cảm thấy hơi buồn cười, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, cậu chớp chớp mắt với Khương Tử Hách, rồi nhếch khóe miệng lên nói: “Anh hỏi anh ấy đi, anh ấy mời anh đến chụp ảnh kết hôn cho tụi này đó.”
Khương Tử Hách cảm giác đầu óc quay cuồng.
Vừa vặn lúc này tiếng bước chân của Dương Du Minh vang lên ở trên cầu thang, Khương Tử Hách thả Hạ Tinh Trình ra, tiện thể ngồi xuống cái ghế sô pha dành cho hai người, y vẫn không quên quan tâm đến máy ảnh của mình, lấy xuống cẩn thận đặt ở bên cạnh.
Dương Du Minh đích thân đặt ly trà xuống trước mặt Khương Tử Hách.
Khương Tử Hách vội vàng đứng lên nhận lấy: “Cảm ơn anh Minh.”
Dương Du Minh mỉm cười ngồi xuống cái ghế sô pha dành cho một người, nói với y rằng: “Là tôi đem thêm phiền toái cho cậu, vốn chỉ là một việc nhỏ, nhưng làm phiền người bận rộn như cậu phải chạy đến đây xa như vậy.”
Hạ Tinh Trình ngồi trên tay vịn ghế sô pha của Dương Du Minh.
Khương Tử Hách nói: “Không phiền ạ, không phiền chút nào hết, em tiện đường nên đến đây, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Nói xong, Khương Tử Hách nhìn Hạ Tinh Trình, rồi lại nhìn Dương Du Minh: “Anh Minh, hai người ——”
Dương Du Minh nắm chặt tay Hạ Tinh Trình: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn trai nhỏ của tôi.”
Hạ Tinh Trình không hài lòng lắm, cậu ghé sát bên tai Dương Du Minh nhỏ giọng nói: “Anh phải nói là người yêu, sống cả đời.”
Dương Du Minh mỉm cười nhìn cậu, rồi lại nói với Khương Tử Hách: “Người yêu của tôi, muốn kết hôn sống cả đời.”
Khương Tử Hách có cảm giác lồng ngực bị nhéo một cái, không đau, nhưng cực kỳ chua xót, y tỏ vẻ buồn bã chẳng chút giấu diếm, nói: “Anh Minh, sao anh lại có thể như vậy?”
Dương Du Minh khó hiểu nhìn y.
Khương Tử Hách cảm thấy trong miệng giống như đang ngậm một miếng chanh: “Anh kết hôn với chị Thiển, thích phụ nữ thì thôi đi, sao anh lại thích đàn ông được chứ?”
Dương Du Minh bật cười: “Sao lại không được?”
Khương Tử Hách bi thương lên án: “Anh thích phụ nữ, em có thể tự nói với bản thân rằng trai thẳng không thể cưỡng cầu, đều là do vấn đề về giới tính; anh thích đàn ông, nhưng lại không thích em, anh bảo em phải an ủi bản thân mình như thế nào đây?” Giọng y rất đáng thương, nhưng thực tế so với cảm xúc đau khổ, thì cảm giác ghen tị vẫn nhiều hơn, giống như là fans bỗng nhiên biết được thần tượng của mình đang yêu, biết rõ bản thân mình vốn không có cơ hội, nhưng vẫn cảm thấy không vui.
Lúc này Hạ Tinh Trình nói: “Anh có thể an ủi bản thân rằng, Dương Du Minh sẽ không thích người đàn ông khác, mà chỉ thích một mình Hạ Tinh Trình không phải được rồi ư.”
Khương Tử Hách lườm cậu một cái: “Tôi càng buồn hơn.”
Dương Du Minh không thể không mở miệng nói: “Đâu có khoa trương như vậy, quen nhau lâu như vậy rồi nhưng tôi không nhận ra cậu thích tôi, giờ đừng có đùa với tôi.”
Khương Tử Hách rầu rĩ không nói gì.
Dương Du Minh đành phải nói tiếp: “Đêm nay Tử Hách ở lại đây đi, tầng hai có phòng dành cho khách, buổi tối tôi có thể nấu mấy món, cùng uống chút bia.”
Khương Tử Hách lập tức quay qua nhìn anh: “Anh đích thân xuống bếp à?”
Dương Du Minh mỉm cười hỏi: “Không biết cậu có nể mặt hay không?”
Khương Tử Hách không nhịn được nói: “Wow! Em hạnh phúc quá!”
Quyết định ở lại, Khương Tử Hách vừa đau lòng nhưng vẫn chuyên nghiệp đi quanh căn nhà một vòng, cuối cùng đề nghị bọn họ chụp ảnh phía trước cầu thang của tầng một, chỉ là lúc này ánh sáng không tốt, ngày mai thời tiết cũng đẹp, đợi đến ngày mai ánh sáng đầy đủ rồi chụp cũng được. Hơn nữa y còn có thể thông qua quan hệ bạn bè liên hệ với một studio gần đó, in ảnh ra rồi mới về cũng được.
Y nói với Dương Du Minh: “Em đảm bảo từ đầu đến cuối chỉ qua tay một mình em, sẽ không để người khác nhìn thấy đâu.”
Dương Du Minh dựa trên tay vịn cầu thang, nói với y: “Thật ra tôi thì không có vấn đề gì, nhưng quan hệ của chúng tôi bị lộ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Tinh Trình, tôi mong em ấy có thể tiếp tục phát triển trong giới diễn viên.”
Khương Tử Hách thở dài một hơi: “Anh càng nói em lại càng ghen tị.”
Dương Du Minh rõ ràng không coi lời y là thật, anh mỉm cười giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay y.
Thời gian không còn sớm nữa, Dương Du Minh ở trong phòng bếp của tầng một chuẩn bị bữa tối, anh bảo dì Điền quay về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tinh Trình ngồi trong phòng ăn nói chuyện với Khương Tử Hách, phòng ăn và phòng bếp chỉ cách nhau một cánh cửa, phòng bếp ở trong phòng ăn. Hạ Tinh Trình cầm ấm giữ nhiệt trên bàn rót thêm nước nóng cho Khương Tử Hách, Khương Tử Hách chỉ nhìn cậu, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói.
Khương Tử Hách nhìn cổ tay mảnh mai trắng trẻo của Hạ Tinh Trình, rồi lại nhìn xương quai xanh hình dáng đẹp đẽ của cậu, giờ ngồi cách nhau rất gần, nên y có thể nhìn chằm chằm cẩn thận nghiên cứu hình xăm mới trên xương quai xanh của cậu.
Hạ Tinh Trình rót cho mình một ly nước, cầm ly lên uống một ngụm, sau đó giơ một tay lên kéo cổ áo xuống thấp thêm một chút, cậu hạ thấp giọng nói với Khương Tử Hách: “Nhìn kĩ đi.”
Khương Tử Hách mới nhận ra đó là hình vẽ nhật nguyệt tinh thần lồng vào nhau, y cảm thấy đau lòng, nhìn vào trong nhà bếp, rồi ghé sát lại Hạ Tinh Trình hỏi: “Cậu quyến rũ Dương Du Minh như thế nào vậy?”
Hạ Tinh Trình mỉm cười nói với y: “Hai bên tình nguyện, anh hiểu gì chứ?”
Khương Tử Hách hơi tức giận, y tỉ mỉ quan sát Hạ Tinh Trình từ đầu đến chân: “Cũng không thấy cậu có chỗ nào đặc biệt, vóc dáng cũng bình thường.”
Thật ra vóc dáng Hạ Tinh Trình rất đẹp, hai chân không chỉ dài mà còn rất thẳng, giờ so với lúc quay《Tiệm Viễn》đã có thêm chút thịt, toàn thân đều bao phủ một lớp cơ bắp mỏng manh, lên hình cực kỳ đẹp. Nhưng Khương Tử Hách từng nhìn thấy quá nhiều dáng người nam tính đẹp đẽ, nên trong mắt y Hạ Tinh Trình đúng là được coi như bình thường.
Hạ Tinh Trình không giận, nghe y nói vậy cũng chỉ mỉm cười, cậu biết Khương Tử Hách đang mỉa mai mình, nhưng vậy thì sao chứ, cậu hận không thể nào nói cho cả thế giới biết Dương Du Minh hẹn hò với mình, nhưng khổ nỗi thân phận của hai người không nói được, Khương Tử Hách lại tự mình đưa tới cửa, cậu nói: “Vóc dáng đẹp cũng không quan trọng, anh Minh thích là được rồi.”
Khương Tử Hách nín một bụng tức giận.
Hạ Tinh Trình mỉm cười nhìn về hướng phòng bếp.
Khương Tử Hách nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu với Dương Du Minh, hai người đã lên giường chưa?”
Hạ Tinh Trình không nhịn được mà cười ra tiếng: “Phí lời.”
Khương Tử Hách không vui, ngón tay dùng sức nắm chặt quai ly trà, một lát sau vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh Minh —— ở trên giường có mãnh liệt không?”
Lúc này Hạ Tinh Trình nói: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết?” Cậu bưng ly lên uống nước, mặt trộm đỏ lên.
Khương Tử Hách tinh mắt nhìn thấy, trong lòng y thầm mắng “Đồ lẳng lơ”, thấy Hạ Tinh Trình đong đưa chiếc ghế dưới người, hơn một nửa mông bị lộ ra khỏi ghế, y không nhịn được mà duỗi tay ra bóp một cái.
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên bị y tập kích, nước trong miệng đều phun ra ngoài, chiếc ghế đong đưa bốn chân rồi rơi xuống đất, cậu ngạc nhiên nhìn Khương Tử Hách: “Anh làm gì thế?”
Khương Tử Hách nói: “Tôi xem xem cậu dùng mông quyến rũ Dương Du Minh như thế nào.”
Y vừa dứt lời, giọng Dương Du Minh bỗng nhiên vang lên trong phòng bếp, anh lớn tiếng gọi: “Tinh Trình, vào đây.”
Hạ Tinh Trình và Khương Tử Hách đều bị giật mình, Hạ Tinh Trình trừng Khương Tử Hách, nhảy dậy khỏi ghế chạy vào phòng bếp, cậu chạy thẳng đến sau lưng Dương Du Minh, ló đầu nhìn anh thái thức ăn, gọi: “Anh Minh.”
Dương Du Minh đang cắt thịt bò, anh không quay đầu lại, mà chỉ hỏi cậu: “Đang làm gì vậy?”
Hạ Tinh Trình nghe giọng anh hơi trầm xuống, nên vội vã nói: “Khương Tử Hách quấy rối em, anh ta ghen tị với em.”
Dao cắt thức ăn trong tay Dương Du Minh vừa nhanh vừa chuẩn, anh vừa cắt thịt vừa nói: “Anh không quản được cậu ấy, anh chỉ quản em thôi.”
Hạ Tinh Trình mỉm cười từ phía sau giơ tay ôm anh: “Vậy em không ra nữa, em ở đây giúp anh được không?”
Khương Tử Hách ngồi một mình ở bên ngoài một lúc lâu vẫn không thấy Hạ Tinh Trình đi ra, y không kiềm chế nổi đứng dậy lặng lẽ đi tới cửa phòng bếp nhìn vào bên trong, thì thấy Hạ Tinh Trình đang đứng dựa vào kệ bếp quay mặt ra cửa, tay phải Dương Du Minh cầm đũa gắp mấy miếng rau cải trộn, tay trái che ở bên dưới, đút thức ăn vào trong miệng Hạ Tinh Trình.
Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình nhai thức ăn, hỏi: “Vị đã vừa chưa? Có cần thêm muối không?”
Hạ Tinh Trình nghiêm túc thử mùi vị, rồi trả lời Dương Du Minh: “Không cần, em thấy vừa rồi.”
Khóe miệng cậu không cẩn thận dính một chút gia vị, Dương Du Minh dùng ngón cái chùi đi cho cậu, sau đó trực tiếp mút ngón cái, gật gật đầu.
Hạ Tinh Trình vừa ngẩng đầu lên thì thấy Khương Tử Hách đang nhìn bọn họ, bèn giơ tay kéo Dương Du Minh vốn đang định rời đi, ôm cổ anh hôn lên môi anh.
Dương Du Minh đầu tiên hôn cậu hơi qua loa, định kéo cậu ra.
Nhưng Hạ Tinh Trình lại dùng hai tay ôm chặt cổ anh chẳng chịu buông, một chân còn quấn lên.
Dương Du Minh kéo một lát nhưng không thể kéo được, bèn dứt khoát để đũa đang cầm trong tay phải sang bên cạnh, giơ một tay lên ôm chặt lấy cậu nhiệt liệt hôn trả lại cậu, đồng thời còn chen một chân vào giữa hai chân cậu, một tay khác thì xoa xoa eo Hạ Tinh Trình.
Mãi cho đến khi Hạ Tinh Trình hít thở không thông chân cũng mềm nhũn, Dương Du Minh mới buông cậu ra nói: “Ngoan, em mà còn quấn lấy anh nữa, thì chúng ta sẽ không có cơm ăn đâu.”
Lúc buông tay ra, Hạ Tinh Trình nháy mắt với Khương Tử Hách ở ngoài cửa.