Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 100
Về sau cái váy đó được Hạ Tinh Trình đem về khách sạn chơi cả một buổi tối, sau đó cậu cũng không nỡ ném đi, bèn giặt sạch xếp lại bỏ vào trong vali, cuối cùng được treo giữa hàng quần áo nam cùng màu trong phòng để đồ ở nhà Dương Du Minh, trông cực kỳ lạc loài.
Phân cảnh của Hạ Tinh Trình trong《Sự Cố Mưu Sát》đã quay xong, cậu thu dọn đồ đạc rời khỏi đoàn phim trước.
Sáng sớm cậu rời đi, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn, cậu xách vali hành lý bước lên một chiếc SUV có vẻ ngoài khiêm tốn đậu trước cửa khách sạn.
Người lái xe là Dương Du Minh, trên xe cũng chỉ có hai người bọn họ, đợi Hạ Tinh Trình ngồi vững trên ghế phụ và cài dây an toàn, anh bèn khởi động ô tô lái về phía trước.
Vừa lái xe, Dương Du Minh vừa nói với Hạ Tinh Trình: “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát, đến nơi anh gọi em.”
Lúc từ nhà tới đây, anh trực tiếp tự lái xe tới.
Hạ Tinh Trình đội mũ và đeo khẩu trang, đầu ngửa ra sau, hơi nghiêng người qua nhìn anh: “Không buồn ngủ, em thấy hơi phấn khích.”
Dương Du Minh nhìn chằm chằm phía trước, nở nụ cười.
Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Nhà anh lớn như vậy, mà chỉ có một mình anh ở thôi ư?”
Dương Du Minh nói: “Có một dì nữa, họ Điền, em có thể gọi dì ấy là dì Điền. Trước đây dì ấy cũng ở đó, sau này anh mua lại ngôi nhà dì ấy không muốn chuyển đi, nên anh để dì ấy ở lại, mỗi ngày quét tước dọn dẹp nhà cửa, cũng có thể nấu cơm cho tụi mình nữa.”
Hạ Tinh Trình hỏi: “Dì ấy thấy anh dẫn người về, sẽ không thấy lạ ư?”
Dương Du Minh mỉm cười nói: “Không đâu, dì ấy chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của anh.”
Theo Dương Du Minh lái xe trên đường cao tốc, phong cảnh hai bên đường cũng bắt đầu trở nên đơn điệu, Hạ Tinh Trình ngủ không đủ giấc trong một khoảng thời gian dài, nên ngả lưng xuống ghế ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ chưa được bao lâu, Hạ Tinh Trình đã bị điện thoại của Hoàng Kế Tân gọi tới đánh thức.
Hoàng Kế Tân mắng cậu một trận, hỏi cậu bao giờ về.
Hạ Tinh Trình kiên nhẫn lắng nghe anh mắng xong, mới nói: “Em mới rời khỏi đoàn phim, anh để em nghỉ ngơi nửa tháng không được à?”
Hoàng Kế Tân nói: “Cậu có biết cậu vào đoàn làm phim hai tháng không có tin tức gì đã mất bao nhiêu fans không? Cậu còn muốn nghỉ ngơi nửa tháng?”
Hạ Tinh Trình không nhịn được mà ngáp một cái.
Hoàng Kế Tân tức giận cúp điện thoại của cậu.
Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm màn hình tối đi, khó hiểu nói: “Sao tính ảnh càng ngày càng nóng nảy vậy nhỉ?”
Dương Du Minh mỉm cười không nói gì.
Một lát sau, Hoàng Kế Tân lại gọi điện tới, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, anh hỏi cậu: “Dương Du Minh đâu?”
Hạ Tinh Trình trả lời: “Ảnh đang lái xe.”
Hoàng Kế Tân hỏi cậu: “Nên là hai người làm hòa rồi đúng không?”
Hạ Tinh Trình cảm thấy giọng nói ở trong ống nghe rất lớn, cậu không biết liệu Dương Du Minh có nghe thấy hay không, nên chỉ nói: “Tụi em đâu có cãi nhau.”
Hoàng Kế Tân nói: “Nửa tháng quá lâu, cho cậu một tuần, bên này phải sắp xếp lịch trình rồi, nhanh lăn về đây cho anh.”
Hạ Tinh Trình nói: “Được.”
Cúp điện thoại, cậu vứt điện thoại trên chân, giơ tay lên che mắt thở dài.
Dương Du Minh nói với cậu: “Hoàng Kế Tân nói cũng không sai, em còn trẻ, mấy năm này phải vất vả một chút.”
Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: “Không phải em sợ vất vả, mà là em không nỡ xa anh.”
Dương Du Minh im lặng lái xe một lúc, rồi nói: “Anh quay về cùng em.”
Hạ Tinh Trình lại ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là anh phải quay về cùng em rồi, chẳng nhẽ anh định không về cùng em?”
Dương Du Minh mỉm cười nói với cậu: “Đâu có, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Anh lái xe hơn một tiếng đồng hồ trên đường cao tốc mới tới phành phố lân cận, xe ô tô quen thuộc chạy lướt qua đường phố.
Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Anh có hay về không?”
Dương Du Minh nói: “Một mình lúc rảnh rỗi không có gì làm sẽ quay về. Không thường xuyên lắm, nhưng đường từng đi qua anh vẫn sẽ nhận ra.”Lúc nói, anh mỉm cười nhìn Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình nhìn xe chạy vào một con ngõ nhỏ của trung tâm thành phố, người và xe dần dần trở nên ít đi, Dương Du Minh vẫn lái tiếp vào bên trong, băng qua con hẻm nhỏ đi vào một con đường chỉ có một chiều, hàng cây hai bên đường rất um tùm, đằng sau những cây lớn là những tòa nhà nhỏ, ở đây hầu như không có cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ có mấy quán bar và quán cà phê đẹp và yên tĩnh.
Dương Du Minh vừa lái xe vừa nói với Hạ Tinh Trình: “Ở đây có mấy căn nhà được xây dựng từ thời dân quốc, nhưng phần lớn đều là nhà riêng.”
Hạ Tinh Trình nghe anh nói, nhìn tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng sắt ở ven đường, Dương Du Minh lấy một cái điều khiển từ xa nhỏ ở trên xe ấn xuống, hai cánh cổng sắt dần dần lùi sang hai bên, cho đến khi đủ chỗ cho ô tô lái vào.
Phía sau cánh cổng sắt là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, mái ngói màu xanh đỉnh nhọn, tường gạch đỏ sẫm, và cửa sổ đều bằng gỗ.
Dương Du Minh dừng xe trước ngôi nhà, cổng sắt sau lưng bọn họ từ từ khép lại.
“Đến rồi, đây là nhà anh,”Dương Du Minh nói với Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình vẫn đang nhìn quanh căn nhà từ cửa sổ xe.
Thế là Dương Du Minh bèn xuống xe trước, anh đi tới mở khoang sau, giúp Hạ Tinh Trình xách vali ra, hành lý của anh thì lại không nhiều, chỉ có một cái ba lô.
Giờ đã sắp tháng năm rồi, ở một số thành phố phương Nam, chỉ cần trời trong, thì người đi trên đường cũng đã bắt đầu mặc áo ngắn tay.
Hạ Tinh Trình mở cửa xe nhảy xuống, cánh cửa ở tầng một của tòa nhà vừa vặn mở ra, một bà cụ có mái tóc bạc trắng đứng trước cửa, mỉm cười nói: “Du Minh về rồi đấy à.”
Dương Du Minh xách vali lên bậc thềm, xoay người lại vẫy tay với Hạ Tinh Trình: “Tinh Trình lại đây.”
Hạ Tinh Trình vội vã bước nhanh tới chỗ anh.
Dương Du Minh giới thiệu: “Dì Điền, đây chính là người bạn mà con nói muốn dẫn về, Hạ Tinh Trình, dì gọi em ấy Tinh Trình là được ạ.” Rồi anh lại nói với Hạ Tinh Trình: “Tinh Trình, đây là dì Điền.”
Hạ Tinh Trình ngoan ngoãn gọi: “Chào dì Điền.”
Dì Điền gật đầu liên tục: “Nhanh vào đi nhanh vào đi, sao mới sáng sớm thế này mà đã về rồi?”Bọn họ xuất phát rất sớm, giờ vẫn chưa tới 9h sáng.
Dương Du Minh xách vali cùng Hạ Tinh Trình đi vào nhà, anh nói: “Tụi con đi sớm, vẫn chưa kịp ăn sáng, còn thứ gì ăn được không ạ?”
Dì Điền vội vã nói: “Đương nhiên là có, để dì chuẩn bị ngay cho hai đứa.” Nói xong, dì bèn bước vào trong căn phòng bên trái tầng một.
Hạ Tinh Trình vừa vào nhà đã không nhịn được mà đánh giá khắp nơi, từ cửa đi vào là tiền sảnh, đối diện cửa là cầu thang đi lên lầu, hai bên tiền sảnh đều có một cánh cửa, đều là cửa bằng gỗ, được sơn màu đỏ, cầu thang và tay vịn cũng bằng gỗ, cũng được sơn màu đỏ sậm luôn, còn tường là màu ngà ấm áp, nhìn lên nóc nhà sẽ phát hiện còn có xà nhà được khắc hình hoa nữa.
Dương Du Minh đóng cửa lại, thả vali trên sàn nhà bằng gỗ, anh ôm eo Hạ Tinh Trình, ghé sát tai cậu thấp giọng nói: “Bên trái tầng một là phòng bếp và phòng ăn, bên phải là phòng mà dì Điền ở.”
“Anh ở tầng mấy?”Hạ Tinh Trình xoay người lại hỏi anh.
Dương Du Minh trả lời cậu: “Giờ anh đang ở tầng ba, lát nữa ăn sáng xong sẽ dẫn em lên xem.”
Vì là bữa sáng phải chuẩn bị bất ngờ, nên dì Điền làm nóng sữa và luộc trứng gà, hấp thêm hai cái bánh bao đông lạnh ở trong tủ lạnh cho bọn họ.
Hạ Tinh Trình theo sau Dương Du Minh đi vào phòng ăn, cậu phát hiện cái sàn nhà bằng gỗ này lúc đi đều sẽ vang lên tiếng cọt kẹt, ăn sáng xong lúc đi lên lầu, tiếng vang lại càng rõ hơn, cả cầu thang hình như cũng hơi lắc lư.
Dương Du Minh xách vali đi ở phía trước, anh dừng lại ở tầng hai, đặt vali xuống sàn, mở cửa phòng bên phải ra, đứng ở cửa nói với Hạ Tinh Trình: “Đây là căn phòng mà trước đây nhà anh từng ở.”
Hạ Tinh Trình đi đến trước cửa phòng, bỗng nhiên không dám bước tiếp vào trong nữa, cậu chỉ ló đầu vào nhìn bên trong. Gian phòng vẫn là tường màu trắng và cửa sổ bằng gỗ màu đỏ sậm, nhưng vật dụng và trang trí trông cũ hơn tầng một, giường và tủ quần áo cũng bằng gỗ, nhìn bề mặt đã hơi tróc sơn rồi, trong không khí cũng có mùi hơi ngột ngạt, xem ra lâu lắm rồi không có ai ở.
Dương Du Minh nói với cậu: “Vào xem đi.”
Hạ Tinh Trình bị anh kéo tay đi vào, cậu nhìn thấy trên tường có treo một bức ảnh trắng đen, trên ảnh chụp là một nhà ba người, đứa bé ở chính giữa chắc là Dương Du Minh, cha mẹ đứng phía sau anh khi đó còn rất trẻ, cha anh cao lớn anh tuấn, mẹ anh xinh đẹp dịu dàng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bức ảnh đó.
Dương Du Minh nói: “Đây là bức ảnh chụp chung cuối cùng của ba người tụi anh, chẳng bao lâu sau thì cha anh mất.”
Bên cạnh bức ảnh đen trắng đó là một bức ảnh màu, trên đó là ảnh chụp chung của Dương Du Minh và mẹ anh, khi đó Dương Du Minh đã lớn rồi, nhưng trông vẫn còn trẻ tuổi, mẹ anh rõ ràng trông già hơn nhiều.
Hạ Tinh Trình giơ tay chỉ bức ảnh kia, nói: “Lúc này anh bao nhiêu tuổi?”
Dương Du Minh nói: “Bức này anh chụp cùng mẹ lúc học đại học năm ba, lúc đó sức khỏe của mẹ anh đã không còn tốt nữa rồi.”
Hạ Tinh Trình nhìn kỹ bức ảnh một lúc, rồi quay đầu lại nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh mỉm cười hỏi cậu: “Có phải là già đi rất nhiều không?”
Hạ Tinh Trình nói: “Em thấy giờ càng đẹp hơn.”
Dương Du Minh hôn lên gò má cậu, nói: “Cảm ơn sự an ủi của em.”
Hạ Tinh Trình dạo một vòng trong phòng, lúc này cậu mới phát hiện thì ra gian phòng này còn có một gian nhỏ, cánh cửa ngăn giữa hai phòng có kéo một tấm rèm, cậu đi tới kéo rèm ra, thì thấy bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, trên vách tường bên trái chiếc giường dán đầy bằng khen. Cậu ngạc nhiên đi vào, nhìn thấy trên tất cả những bằng khen đó đều là tên của Dương Du Minh, từ tiểu học cho đến cấp ba, đủ loại từ học sinh ba tốt, cán bộ học sinh ưu tú, còn nhận được cả giấy khen của hoạt động thể dục thể thao nữa.
Cậu quay đầu lại thì thấy Dương Du Minh đang đứng ở cửa nhìn mình, khó tin nói: “Anh xuất sắc vậy luôn ư? Có gì mà anh không giỏi không?”
Dương Du Minh hai tay ôm ở trước ngực, một chân cong lên dựa trên vách tường, hình như nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chắc là hẹn hò. Trung học anh vẫn từng hẹn hò lần nào.”
Hạ Tinh Trình lại càng không tin: “Em không tin không có cô nào thích anh!”
Dương Du Minh nhớ lại: “Có thì có, nhưng anh không thích cô nào cả, nên không hẹn hò. Điểm ấy chắc chắn không bằng em.”
Hạ Tinh Trình quay mặt đi chỗ khác, giả bộ chưa từng nói đến chủ đề này.
Cậu đi ra khỏi gian phòng nhỏ của Dương Du Minh, phát hiện trong tủ kính của gian phòng còn có mấy cái cúp bèn tới gần xem thử, thì thấy trong đó có hai cái giải nhất của cuộc thi bơi lội toàn thành phố, cậu há to miệng, chỉ vào hai cái cúp quay đầu lại nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh cũng đi đến bên cạnh cậu xem, còn nghiêm túc hỏi cậu: “Sao thế?”
Hạ Tinh Trình nói: “Lần trước bơi anh thua em, là do anh cố ý đúng không?”
Dương Du Minh nhìn cái cúp kia, do dự một lát rồi hỏi: “Lần nào?”
Hạ Tinh Trình nắm lấy cánh tay anh: “Cái lần ở bể bơi lúc mình quay《Tiệm Viễn》ấy!”
Dương Du Minh nhìn vào tủ kính một cách chăm chú, hàng lông mi dài mảnh của anh chớp động mấy lần, môi hơi mở ra: “À, không phải, là do anh già rồi, thể lực không tốt.”
Hạ Tinh Trình không thèm tin lời anh, vẫn nắm tay anh rất chặt: “Anh thật sự là thể lực của Schrödinger đó, muốn không tốt thì không tốt, lúc phải tốt thì chẳng yếu chút nào.”
Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng: ông nêu ra phương trình sóng mô tả trạng thái của hệ lượng tử (phương trình Schrödinger phụ thuộc thời gian và dừng) và đã chứng minh hai hình thức cơ học sóng và cơ học ma trận của Werner Heisenberg về bản chất là giống nhau.
Dương Du Minh ngạc nhiên nhìn cậu: “Em cũng biết Schrödinger à?”
Hạ Tinh Trình bị anh nói đến đỏ mặt: “Em là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy đó được không? Đâu có mù chữ đến mức đó.” Nhưng Schrödinger không phải cậu học được ở đại học, mà là lời thoại trong một bộ phim ngày trước, lúc đó cậu cũng có nghiên cứu một chút, rồi nhớ đến tận giờ.
Dương Du Minh mỉm cười giơ tay lên ôm vai cậu, vỗ vỗ nhẹ mầy lần động viên cậu.
Bọn họ rời khỏi tủ kính, Hạ Tinh Trình hỏi Dương Du Minh: “Anh không ở phòng này à?”
Dương Du Minh đi tới bên cạnh cửa sổ, dựa lưng vào bệ cửa sổ nói: “Sau khi anh học đại học, có một khoảng thời gian rất dài đều là mẹ anh một mình ở đây. Sau này bà cũng mất, anh muốn giữ lại căn phòng này, nên mua lại cả tòa nhà, anh cũng từng sửa sang lại trang trí trong nhà, nhưng chỉ có căn phòng này là không nỡ động vào, xem như là giữ làm kỷ niệm cho chính anh.”
Hạ Tinh Trình vừa nghe anh nói, vừa ngước lên nhìn hai bức ảnh ở trên tường, giống như là hai giai đoạn trong cuộc đời của Dương Du Minh, những người thân yêu nhất của anh từng người rời bỏ anh, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh, sau đó chính mình bước đến bên cạnh anh.
Dương Du Minh không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gò má của Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình không biết sao mắt mình tự dưng lại ê ẩm, cậu giơ ngón tay chỉ lên vách tường trống bên cạnh bức ảnh chụp chung của anh với mẹ anh, nói: “Tụi mình cũng chụp một bức đi, treo ở đây nè.” Đó chính là giai đoạn thứ ba trong cuộc đời của Dương Du Minh, mãi cho đến khi già đi.
Dương Du Minh không trả lời cậu ngay.
Hạ Tinh Trình hào hứng quay đầu lại nhìn Dương Du Minh, muốn nhận được sự đồng ý của anh.
Dương Du Minh hít sâu một hơi, mỉm cười yếu ớt gật đầu: “Được.”