Đọc truyện Minh Nguyệt Thiên Lý – Chương 13
Khi Bao Chửng chạy tới phòng Triển Chiêu, Công Tôn Sách và Đoàn Nguyên Tư đang trị liệu cho Triển Chiêu,
Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên, lo lắng nhìn Công Tôn Sách cùng Đoàn Nguyên Tư.
Trên giường, Triển Chiêu đã rơi vào hôn mê.
Một lúc sau, Công Tôn Sách và Đoàn Nguyên Tư đứng lên.
“Thế nào?” Giọng Bạch Ngọc Đường hơi run run.
“Không tốt.” Đoàn Nguyên Tư nói trực tiếp ngắn gọn, cau mày.
“Vậy rốt cuộc là thế nào?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột, nắm chặt bả vai hắn.
“Độc Triển hộ vệ trúng, là Đại Lý kỳ độc, tuy nói Đoàn thiếu hiệp có thể phối thuốc giải, nhưng thuốc giải kia quá mạnh, e là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng và tâm mạch của y, tình huống của Triển hộ vệ bây giờ, chỉ sợ không chịu đựng được.” Công Tôn Sách nói.
“Giờ đã thế này rồi, còn quản đứa bé kia làm gì?” Bạch Ngọc Đường buột miệng gào lên.
“Bạch thiếu hiệp ngươi bình tĩnh đi, lẽ nào ngươi đã quên lời Đoàn thiếu hiệp đã từng nói sao? Nếu thai nhi trong bụng Triển hộ vệ có mệnh hệ gì, Triển hộ vệ cũng sẽ chết.” Công Tôn Sách nói.
“Vậy, vậy, theo như các ngươi nói, không uống thuốc giải cũng chết, uống thuốc giải cũng chết.” Bạch Ngọc Đường cuống lên, “Các ngươi cứu không được, ta gọi đại tẩu đến.”
“Bạch huynh bình tĩnh đã.” Đoàn Nguyên Tư nói, “Ta nói không tốt, chứ không nói nhất định không thể cứu được, thuốc giải tuy mạnh, nhưng nếu vào lúc độc dược có hiệu lực có người dùng nội lực bảo vệ tâm mạch và thai nhi của Triển huynh, chỉ cần có thể kiên trì đến khi dược hiệu hoàn toàn phóng thích thì có thể bảo đảm an toàn cho Triển huynh.”
“Huynh nói sớm không được sao.” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Đoàn Nguyên Tư một cái, “Để ta!”
“Huynh nghĩ kỹ chưa?” Đoàn Nguyên Tư lại nói, “Thời gian giải dược này có hiệu lực ngắn thì một khắc, lâu là nửa ngày, vào khoảng thời gian đó, nếu huynh dừng lại, Triển huynh sẽ… coi như huynh không dừng lại, nếu giải dược này có thời gian hiệu lực quá dài, huynh cũng sẽ…” Hắn không nói hết câu, chỉ là nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường biết hắn muốn nói gì, nếu dừng lại, Triển Chiêu hẳn phải chết; nếu như liên tục, thờì gian quá dài, chính mình sẽ kiệt sức mà chết.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Triển Chiêu, lúc ngẩng đầu lên, chỉ nói duy nhất một câu: “Đoàn huynh, làm phiền huynh phối thuốc giải.”
Không lâu sau, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Bạch Ngọc Đường nâng Triển Chiêu dậy để y ngồi khoanh chân, mình cũng ngồi vào sau lưng Triển Chiêu, hắn nghĩ rất lung, đột nhiên cảm thấy muốn nói với Triển Chiêu rất nhiều điều, thế nhưng, hắn chỉ nhẹ nhàng thì thào: “Mèo Con, lần này, chúng ta và hài nhi của chúng ta phải cùng nhau xông Quỷ Môn quan.”
Dứt lời, phiên chưởng vận khí, chưởng, vỗ vào bối tâm Triển Chiêu, nội lực, chậm rãi chảy vào cơ thể Triển Chiêu.
Đoàn Nguyên Tư bỏ thuốc giải vào miệng Triển Chiêu.
Công Tôn Sách than nhẹ, đứa trẻ đáng thương này, lúc nào cũng là y phải gánh chịu khổ cực khôn cùng.
Một khắc trôi qua, trán Bạch Ngọc Đường chậm rãi toát mồ hôi.
Nhưng Triển Chiêu không mảy may có động tĩnh gì.
Hai khắc trôi qua, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy thể lực dần trôi đi mất, tay hơi run, hắn đề khí, ổn định lại một lần nữa.
Triển Chiêu vẫn không có động tĩnh.
Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu run rẩy, nội lực trôi đi như thế này, vẫn là lần đầu tiên, thế nhưng, không thể ngừng lại a, hắn nhắm chặt hai mắt, lại vỗ một chưởng.
Sắc mặt Triển Chiêu dần hồng hào hơn.
Đoàn Nguyên Tư trong lòng vui vẻ, phản ứng như thế, nói rõ thuốc giải đã bắt đầu phát động.
Bạch Ngọc Đường lúc này chỉ thấy như rơi vào mây mù, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ nổi, chỉ có duy nhất một thanh âm xoay quanh đầu hắn, không thể buông ra.
Khóe môi Triển Chiêu chậm rãi chảy ra máu, là máu đen.
Đoàn Nguyên Tư hưng phấn mở to mắt, chỉ một chút nữa thôi.
Cuối cùng, máu bên khóe môi Triển Chiêu chuyển thành đỏ tươi.
“Được rồi!” Đoàn Nguyên Tư đại hỉ, “Bạch huynh, được rồi.”
Chân trời như thổi qua một thanh âm, là Đoàn Nguyên Tư, hắn nói cái gì? Triển Chiêu được rồi? Ừm, được rồi, được rồi… Bạch Ngọc Đường muốn mở mắt, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, muốn nói chuyện, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hắn từ từ ngã xuống.