Đọc truyện Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài – Chương 22: Nỗi nhục cả đời
– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Húc Họa suốt một ngày nói về thủy pháp. Nàng không chuẩn bị gì, chỉ là nghĩ tới đâu nói đến đó. Ngày xưa khi tộc Ma Khôi không có chút binh lực nào, chính là nàng bốn phía du tẩu, mỗi nơi học một chút thuật pháp, miễn cưỡng lập được một quân đội.
Những thuật pháp sơ cấp này nàng đã từng giảng không biết bao lần, đến bây giờ đúng là thành thạo điêu luyện.
Chín vị chấp sự đều hiểu trước mặt chính là cao nhân. Nhưng biết cũng không nói, đợi ta học xong hãng báo cáo sau a. Bây giờ ở cái trai này, dạy cái gì cũng chỉ là mấy cái râu ria mà thôi. Nếu bây giờ đem báo lên cấp trên, chẳng phải bên trên sẽ đưa con bé về nội môn, bọn họ làm sao có cơ hội học được mấy bí thuật diệu pháp này nữa.
Huống chi Cửu Uyên Tiên Tông còn thường xuyên cấp pháp khí cho đệ tử ngoại môn, cũng đủ để bọn họ đối phó với yêu vật ở nhân gian. Công việc của bọn họ chính là luôn bình thường như vậy.
Nhưng hôm nay không giống, gặp Húc Họa chính là cơ duyên của bọn họ. Thứ nàng dạy là thuật pháp nội môn, hơn nữa còn thuộc trình độ tinh diệu. Cả đời này cơ hội bọn họ được tiếp xúc không nhiều, sớm biến thành thói quen ngồi ăn chờ chết, tự học linh tinh rồi cho là đã đủ (*).
(*) Nguyên tác “đầu huyền lương, trùy thứ cổ” (头悬梁, 锥刺股): treo đầu lên xà nhà, đâm dùi vào cổ. Câu này trích trong Tam tự kinh, ý nói không cần thầy dạy cũng tự học thành tài. Tác giả có vẻ nhận lầm/thiếu nghĩa. Theo logic nên là chấp sự lười biếng an phận => đột nhiên gặp cao nhân => chăm chỉ nghe giảng. Cho nên theo ý tác giả thì câu này nghĩa là “đột nhiên chăm học”.
Húc Họa đứng giảng tùy ý. Thiên Cù Tử ban đầu thông qua Thần Ma xem, về sau dứt khoát sử dụng Liên Hoành, đem toàn bộ học đường đưa vào mắt. Nàng gầy đi rất nhanh, mắt thấy đã hiện ra chút dáng vẻ mỹ nhân mê người rồi.
Khí chất phong vận thế này, không thể xài đến mấy từ tục tằn như “đẹp” hay “diễm” mà hình dung được. Nàng chỉ là ngồi trên ghế giảng bài, liền mang một khí chất thoải mái tiêu sái khó nói nên lời. Trước kia Húc Họa là thủ lĩnh một phương, phong thái tự tin thong dong sớm thấm vào xương tủy. Mỗi một câu chữ, một cái liếc nhìn cũng đều khiến người ta rung động, không dời mắt ra được.
Xong bài giảng, thời gian vẫn còn sớm, các chấp sự liền bắt đầu an bài chỉ đạo thí luyện.
Đệ tử ngoại môn sao có thể vừa nghe xong đã có thể thí luyện? Bọn họ suốt ba năm học nhập môn đều là một đống lý luận, lấy đâu ra thực chiến? Nhưng các chấp sự không chờ nổi nữa, bọn ông đã giảng này giảng nọ suốt một hai trăm năm rồi.
Huống chi hôm nay những thuật pháp Húc Họa nói đến hầu như đều từ thực tiễn mà nghĩ ra, bọn ông quả thực rất muốn thử xem, rốt cuộc con bé này đang ba hoa chích chòe hay là nói thật.
[Sân thí luyện]
Húc Họa uống hết một chén linh thủy, đi dạo trong sân, bộ dáng mười phần nhàn nhã.
Chín chấp sự nhìn nhau, đại chấp sự Tịnh Vô Nê nói: “Kỷ…” Thân phận ông hạn chế, không thể gọi người ta là “tiên sinh” được, đành nhắm mắt nói: “Kỷ Họa, ngươi chọn một người cùng ngươi giao đấu, thực hành bài học hôm nay một chút.”
Húc Họa nhấp một ngụm linh thủy: “Loại thí luyện này quá mức lí tưởng hóa rồi. Đệ tử nội môn ra ngoài, tư tưởng quá mức bảo thủ, nói là tu vi cao thâm, kỳ thực năng lực hết sức kém. Ví dụ như Hề Vân Thanh, chỉ có thể luận võ, không thể thực chiến, càng không biết sáng tạo.”
Hề Vân Thanh… Âm Dương Viện nhị sư tỷ…
Khóe miệng Tịnh Vô Nê giật một cái, lập tức cắt đứt: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Húc Họa bước dọc theo bậc thang cẩm thạch. Cửu Uyên thiên về nước, ở núi Dung Thiên có thể thấy sông suối khắp nơi. Trai Tâm Nham này cũng vậy, phía trên bậc thang, có một con suối nhỏ trong vắt róc rách chảy, bốc lên hơi nước.
Tay phải Húc Họa bấm niệm pháp quyết, chỉ thấy con suối đang sôi trong nháy mắt lắng lại, cũng không tiếp tục chảy nữa. Mà ở chính giữa vòng bát quái cách xa đây ba trượng, một tuyến nước suối phun ra ngoài.
Những giọt nước bung lên như “Thiên nữ tán hoa”, bắn tung tóe (*). Cả đám người đần ra, Húc Họa thu tay: “Bài học hôm nay, di tuyền nhập đàn.” (**)
(*) Thiên nữ tán hoa: Thiên nữ là một trong bốn tiên nữ gồm Hằng Nga, Thiên Nữ, Nữ Oa, Ma Cô. Trong phòng Duy Ma Cật có một Thiên Nữ, rải thiên hoa bảy màu cho các chúng phật, phần lớn các hoa đều rơi xuống đất, riêng đệ tử Ngọc Đại mình bám đầy hoa, Thiên Nữ nói trần duyên của ông ta chưa đứt.
(**) Di tuyền nhập đàn (移泉入坛): chuyển sông/suối về đàn tế.
… Chuyện này, có thể làm tùy ý được chắc?
Chín vị chấp sự trong lòng chấn động, chỉ có Tịnh Vô Nê nóng lòng muốn lên thử, nhưng vẫn bận tâm đến thể diện ở trai Tâm Nham, cho nên nói: “Ai muốn thử trước?”
Đường Khác lập tức kêu: “Con muốn!” Hắn tiến lên trước, bắt đầu thi triển thủy pháp Húc Họa đã dạy. Nhưng linh lực hắn quá thấp, không mất bao lâu đã đổ một đầu mồ hôi.
Nếu đứng ở sân thí luyện thì sẽ không khó khăn đến thế. Nhưng đúng như Húc Họa nói, đánh trận giả với thực chiến là hoàn toàn khác nhau.
Mồ hôi hắn thấm ướt đẫm quần áo, đột nhiên có người đẩy hắn ra. Nhìn lại thì chính là Doãn Nhứ Bình. Nàng ta trầm mặt, cười lạnh: “Chỉ là một cái tiểu kỹ, có gì phải khoe?”
Nói xong, niệm động khẩu quyết, trong chốc lát sau, liền thấy nước suối bất ổn, nàng ta giống như dốc toàn lực quát lên một tiếng. Con suối ngân vang một cái, chớp mắt nhập vào trong ao ban đầu.
Doãn Nhứ Bình trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc này lấy khăn lụa lau tay, nhìn chằm chằm Húc Họa, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ muốn làm Húc Họa thấy mất mặt.
Không ngờ Húc Họa chỉ hơi gật đầu, bưng linh thủy uống: “Ngươi có thể về.”
Doãn Nhứ Bình ngạc nhiên, Húc Họa không để ý đến nàng ta, đầu ngón tay động một chút, con suối lại bị dời vào trong bát quái. Hướng Manh không đợi nàng hay chấp sự lên tiếng nữa, trực tiếp đi lên làm thử.
Doãn Nhứ Bình cảm giác như vừa đấm vào bông, chỉ có thể oán hận không thôi. Nàng ta cả giận nói: “Ngươi bất quá chỉ là cái đệ tử ngoại môn vừa mới vào học, dựa vào cái gì mà đòi dạy ta?”
Húc Họa tu một ngụm linh thủy, nghe vậy liền chỉ thằng vào các chấp sự: “Đã nghe chưa, rốt cuộc cũng có một người hiểu chuyện! Các ngài để ta dạy thay, mà một chút hậu đãi cũng không có sao?”
Chín vị chấp sự nghe vậy, dường như thở ra một hơi. Đại chấp sự Tịnh Vô Nê nói: “Ngươi muốn gì thì thử nói xem.”
Húc Họa cơ hồ không cần nghĩ, lập tức đáp: “Nếu vậy thì bao ăn cho ta đi.” Chuyện này đơn giản, chín vị chấp sự lộ vẻ vui mừng, lại nghe Húc Họa bồi thêm: “Linh thủy cũng phải miễn phí.”
Nào có đáng gì!
Chín vị chấp sự gật như gà mổ thóc, Doãn Nhứ Bình tức giận: “Các ngài thân là chấp sự trai Tâm Nham, tại sao không làm đúng bổn phận? Hề chưởng viện coi trọng quy củ, vậy mà ở Cửu Uyên Tiên Thông này lại có thể để cho một nữ nhân mập mạp vô học tới dạy đệ tử ngoại môn? Không sợ bị tẩu hỏa nhập ma chắc?”
Lời nói này có chút nặng. Mặc dù trai Tâm Nham là nơi học của đệ tử ngoại môn, nhưng bối phận của các chấp sự không hề thấp. Cửu Uyên Tiên Tông có rất nhiều cao nhân tiền bối. Đại chấp sự Tịnh Vô Nê so với Tái Sương Quy và Phó Thuần Phong đều có bối phận giống nhau. Mặc dù thiên tư cao thấp không giống, địa vị thân phận cũng khác. Nhưng nếu phải nói, thì ngay cả chín mạch chưởng viện cũng phải gọi ông một tiếng “sư thúc” mới phải.
Tịnh Vô Nê nhíu mày, không khỏi trầm mặt: “Ngươi đã biết chúng ta là chấp sự, thì cũng biết chuyện nơi này chính là do chúng ta làm chủ. Lợi hại tự có chúng ta cân nhắc, một mình ngươi đệ tử nội môn ra đây dự thính, cãi lộn còn ra thể thống gì?”
Doãn Nhứ Bình mặt đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy bị cực lực sỉ nhục. Tảo Tuyết Trai dù không thể so với Cửu Uyên về thực lực, nhưng cũng đều là thế lực trong Huyền môn. Vậy mà bây giờ nhìn xem, ngay cả một cái ngoại môn chấp sự cũng có thể giáo huấn nàng ư?
Doãn Nhứ Bình cười lạnh: “Ngươi không phải rất lợi hại sao?” Nàng nhìn về phía Húc Họa, tiểu công chúa lúc này không thể xuống đài được nữa: “Ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Mọi người nhất thời yên tĩnh. Đối với tu tiên, đúng là có quy định về việc song đấu, nhưng đó là nếu hai bên đều là người trong Huyền môn, có thù không thể hóa giải, được cha mẹ hoặc sư trưởng của hai bên chứng kiến.
Người quyết đấu phải mời trưởng lão làm bằng chứng, coi trận đấu là ân oán cá nhân. Kết quả dù sống hay chết đều là do mệnh trời, sau này bất luận kẻ nào cũng không được lấy lý do gì để trả thù. Trong Tông môn không thể tùy tiện kết thù kết oán với nhau được.
Húc Họa lại nhấp một ngụm linh thủy, hiển nhiên không hiểu: “Là Tịnh Vô Nê giáo huấn ngươi, ngươi cùng ta quyết đấu làm gì?” Bị bệnh chắc?
Hốc mắt Doãn Nhứ Bình đỏ bừng: “Bớt nói nhảm! Ta là muốn quyết đấu với ngươi đó!”
Tịnh Vô Nê ngay lập tức trầm giọng: “Không được làm loạn!”
Ông biết nếu đến tai người trong Tiên môn, con bé sẽ khó được tha thứ, nhưng ông đối với tiểu công chúa này đã thấy phiền chán vô cùng, vẫn là lập tức thông tri cho Yến Hồi Lương.
Dù sao cũng là nữ nhi của trai chủ Tảo Tuyết trai, nếu nó thực sự nháo, ông cũng không tiện xen vào.
Nhưng Yến Hồi Lương cùng Yến Trần Âm còn chưa tới, tiểu công chúa đã không nhịn được. Bạch quang trong tay nàng lóe lên, không khí xung quanh cuồn cuộn, tầm mắt nhất thời không nhìn rõ cái gì.
Không có thuật pháp ngăn cách như ở sân thí luyện, lập tức có người choáng váng nôn mửa. Húc Họa ánh mắt chăm chú, tựa hồ có phần hứng thú: “Trấn Hồn Linh.”
Vừa dứt lời, Doãn Nhứ Bình đã tới gần: “Coi như có chút kiến thức, tiếc là muộn rồi!”
Một chữ cuối cùng rơi xuống đất, bóng trắng trên tay nàng đột nhiên phát ra tiếng chuông cực lớn, ngay cả Tịnh Vô Nê cũng lui về sau ba bước. Ông tranh thủ thời gian gửi tin cứu trợ đến Liên Hoành, trong khi Húc Họa vẫn đứng vững, không mảy may di chuyển.
Doãn Nhứ Bình toàn lực thôi động Trấn Hồn Linh: “Nhận chết đi!”
Có người đã hôn mê. Tịnh Vô Nê vội đưa mọi người rời khỏi đó trong bán kính hơn một trượng. Liên Hoành phát giác nơi này thuật pháp dị thường, trong nháy mắt tách hai người Nhứ Bình cùng Kỷ Họa ra. Tịnh Vô Nê nghiêm nghị nói: “Liên Hoành, vây Doãn Nhứ Bình lại, ngăn nó với Kỷ Họa!”
Đáng tiếc tu vi hay quyền hạn của ông cũng đều không đủ để khống chế Liên Hoành. Liên Hoành tự làm theo suy nghĩ của nó – Húc Họa trên thân phát ra năng lượng, so với Doãn Nhứ Bình cũng nguy hiểm không kém.
Doãn Nhứ Bình xông đến trước mặt Húc Họa, Trấn Hồn Linh chấn động càng lúc càng nhanh, tiếng chuông từ thanh thúy đến hỗn độn dồn dập. Sau một lát, thanh âm như đao phong, tám phía ập tới Húc Họa.
Trấn Hồn Linh là một trong những chí bảo của Diệu Âm tu sĩ. Tiểu công chúa này quả nhiên không hổ là ái nữ của trai chủ Tảo Tuyết trai, pháp bảo quý giá thế này cũng được dùng.
Tịnh Vô Nê đang lúc lo lắng, thì đột nhiên thấy Liên Hoành ở giữa, còn thân thể Húc Họa đột nhiên trong suốt. Trấn Hồn Linh truy hồn đoạt mệnh bay đến, xuyên qua thân thể nàng.
Toàn bộ thân thể Húc Họa như từ nước ngưng tụ thành, khoảnh khắc lưỡi đao vừa đi qua thì liền hồi phục như cũ. Doãn Nhứ Bình kinh ngạc đến ngây người. Không đợi nàng ta kịp sợ hãi, sau khi Húc Họa khôi phục chân thể, dòng nước cũng nháy mắt ngưng lại tiếng chuông từ Trấn Hồn Linh, cũng khiến Trấn Hồn Linh bất động.
Pháp bảo bản mệnh bị chế ngự, Doãn Nhứ Bình lập tức thúc thủ vô sách, liều mạng một lần nữa muốn thôi động, nhưng sao có thể chống lại ngoại lực đang đóng băng nó. Bởi vậy, trong nháy mắt, nàng ta liền phun ra một ngụm máu. Húc Họa cười khẽ: “Quỳ xuống dập đầu, ta sẽ tha cho cái mạng nhỏ của ngươi, thế nào?”
Doãn Nhứ Bình chỉ cảm thấy hàn khí như châm, từng cái đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vẫn cứng rắn đáp: “Còn lâu!”
Bên ngoài có người nói: “Buông con bé ra!”
Húc Họa quay lại liền trông thấy Yến Trần Âm. Lúc trước ở Thái Sơ điện, nàng từng gặp hắn một lần: “Ồ, gấu mẹ tới rồi.” (*)
(*) Nguyên tác: “đả liễu tiểu đích lai liễu đại đích” (打了小的来了大的): đánh xong người nhỏ thì người lớn tới – dịch word by word
Doãn Nhứ Bình im lặng. Việc bái nhập làm môn hạ của Yến Trần Âm không phải ý định của nàng, đối với người sư phụ này thiện cảm không nhiều, trong lúc này càng không thèm mở miệng cầu cứu. Tuổi trẻ coi nhẹ sinh tử, nói chết liền chết, mặc dù nàng ta giận dữ, nhưng cũng không muốn cầu xin tha thứ.
Nụ cười trên mặt Húc Họa không giảm: “Yến Trần Âm, ta sao phải thả cô ta? Chính cô ta đòi ta quyết đấu.”
Quyết đấu?
Yến Trần Âm sửng sốt, nghiêm trọng đến mức này? Y nói: “Ngươi đã thắng rồi, trước thả nó ra rồi hãy nói.” Y mặc dù là đại đệ tử của tam trưởng lão, nhưng không hay kết thân với đệ tử ngoại môn, chuyện tranh đấu trong này cũng là không hiểu được lý do.
Húc Họa không làm gì, cầm mấy chén linh thủy uống, mặc dù linh lực không nhiều, nhưng đối phó với một tiểu nha đầu thì chỉ bằng vài kỹ xảo liền có thể thủ thắng. Nàng hơi thúc linh lực, Doãn Nhứ Bình liền rúm người ngã xuống đất: “Sao ta lại nhớ, ở Huyền môn, quyết đấu phải là đánh đến ngươi chết ta sống nhỉ.”
Yến Trần Âm cảm thấy lòng trầm xuống. Y biết Doãn Nhứ Bình không muốn bái y làm thầy, nhưng đây là đệ tử đầu tiên của y, dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết trước mặt mình.
“Thả nó ra đi.”
Húc Họa cầm ly linh thủy từ dưới đất lên: “Chỉ bằng một câu nói của ngài?”
Yến Trần Âm chậm rãi rút kiếm: “Thả nó ra.”
Húc Họa cười một tiếng. Trong tay nàng không có binh khí, liền không khách sáo đưa ngón trỏ tay phải phất một cái. Doãn Nhứ Bình chỉ cảm thấy có một khí lực cực lớn tách Trấn Hồn Linh ra khỏi tay mình.
Húc Họa tiếp lấy Trấn Hồn Linh, cười một tiếng: “Mượn dùng!”
Doãn Nhứ Bình nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân!”
Húc Họa nghiêm mặt: “Này Nhứ Bình, ta niệm ngươi tuổi đỏ không thèm so đo, nhưng ngươi mở to mắt ra, nhìn xem Yến Trần Âm hôm nay đánh với ta một trận. Nếu sư phụ ngươi thắng, cũng chẳng được ích lợi gì, bất quá ngài ấy cứu được ngươi. Nếu như bại, thì bắt buộc phải làm đệ tử ngoại môn. Ngài ấy là đồ đệ thân truyền của tam trưởng lão, từ đây thanh danh mất sạch, bị người ta sỉ nhục suốt đời.”
Doãn Nhứ Bình kinh sợ. Cả đời này nàng ta được người khác bảo hộ, quen với việc có người ra mặt, vì nàng ta cống hiến sức lực. Cho dù lỡ gây họa, cũng chỉ cần trước mặt cha khóc nhè một trận, cha liền sẽ thay nàng ta giải quyết mọi thứ.
Ngày hôm nay, lúc Yến Trần Âm muốn Húc Họa thả người, Doãn Nhứ Bình cũng không thấy có cái gì đáng xúc động. Nhưng những lời Húc Họa nói, thực sự vô cùng tàn nhẫn.
Doãn Nhứ Bình đưa mắt hướng về phía Trần Âm, lại nghe Húc Họa tiếp: “Sư phụ không có dễ làm, tới đi.”
Yến Trần Âm rút kiếm vào trận, Liên Hoành hiển nhiên không dám cản hắn. Húc Họa cũng không chủ quan. Bây giờ thân thể của nàng chỉ là xác phàm, khó dùng pháp bảo, linh lực cũng không đủ.
Nàng cởi bỏ băng phong đang giam giữ Trấn Hồn Linh, Doãn Nhứ Bình lập tức muốn triệu hồi nó, nhưng trong tay Húc Họa, nó hoàn toàn không cảm ứng được mệnh lệnh.
Húc Họa cầm pháp bảo trong tay, cảm giác mềm mại đưa đến, tiếng chuông thanh thanh đáp lại nàng. Nàng cười nói: “Chuẩn bị bài học ngày mai – dùng thủy pháp hỗ trợ Diệu Âm.”
Yến Trần Âm kiếm khí rền vang, nhưng lúc bổ đến trước người Húc Họa, lại đột nhiên chém phải một bức tường nước. Yến Trần Âm hơi ngừng lại – bức tường này bố trí từ lúc nào? Mà tường nước trong nháy mắt vỡ vụn, phóng ra băng phiến như đao, mang theo hào quang cực đẹp bắn thẳng về phía hắn. Yến Trần Âm liền cấp tốc lấy kiếm tụ khí, khí tụ thành hình chuông, chặn lại những vụn băng sắc bén.
Nhưng những vụn băng lúc chạm phải kiếm khí liền hóa thành tường nước, càng đem hắn giam lại bên trong. Yến Trần Âm nhướng mày, muốn một kiếm phá mở, nhưng kiếm chưa vung, Trấn Hồn Linh thanh âm ôn nhu, đã liên tục bám chặt vào tường nước.
Có gợn nước truyền âm, uy lực Trấn Hồn Linh càng gia tăng gấp mười lần. Yến Trần Âm một kiếm cố sức vung ra, tường nước vỡ vụn, bên ngoài vẫn nghe sóng âm vọng tới từ Trấn Hồn Linh.
Sóng âm trùng điệp, khiến hắn một mảy may di chuyển cũng không thể. Vụn băng sắc như dao phóng đến, hắn vô phương tránh thoát. Tâm giật thót một cái, hộ thân pháp bảo Khí tông đặc chế “Kiếm Đảm Cầm Tâm” mở ra, rốt cuộc giúp hắn ngăn được một kích.
Băng đao gặp phải ngăn chặn, lập tức lui ra sau tường nước, sóng âm lần nữa công kích.
Húc Họa không để ý đến hắn, ở bên ngoài sắp xếp một cái trận cấp linh. Chỉ cần nguồn linh lực không cạn, Yến Trần Âm liền sẽ thua cuộc.
Yến Trần Âm cũng hiểu ra điều đó, nhưng cái này phối hợp lạ lùng, là Trận tu cùng Diệu Âm chăng? Y thấp giọng nói: “Ta thua rồi.” Thua vì chậm, không nhận ra ý định đối thủ. Nhưng cũng không thể biện minh, nhiều người chết cũng vì vô ý trước đối thủ, có thể tìm ai kêu oan được bây giờ?
Húc Họa cầm linh thủy trên đất lại uống mấy ngụm, nói: “Mặc dù ta ít khi bại trận, nhưng cũng biết bại như hắn chính là bại có tư thái.”
Yến Trần Âm sửng sốt, Doãn Nhứ Bình cũng ý thức được chuyện xảy ra, gầm thét: “Ngươi đã phá hủy danh tiếng sư phụ, còn muốn làm gì?”
Húc Họa nhìn về phía nàng, chớp mắt một cái, cười cười: “Ngươi nhìn đi, ngay cả đệ tử cũng không cứu được.”
Yến Trần Âm chậm rãi buông kiếm, hai đầu gối đồng thời quỳ lên mặt đất. Y cúi đầu, nhẹ nói: “Ta tài nghệ không bằng người, không có gì biện minh.”
“Sư phụ!!” Doãn Nhứ Bình lúc này mới thật sự hiểu lời nói trước đó của Húc Họa. Yến Trần Âm là đại đệ tử của Yến Hồi Lương, bị bại trên tay một đệ tử ngoại môn, thì cũng chẳng ai để ý cái người đệ tử ngoại môn đó là người phương nào.
Bọn họ cũng sẽ không cho rằng hắn vì cứu đồ đệ mà sốt ruột, mà sẽ chỉ bàn tán rằng Yến Trần Âm phải quỳ gối van xin. Từ nay về sau, hắn mang theo nỗi nhục cả đời, giống như minh châu bị trầy vỡ, không bao giờ còn trong sáng như xưa nữa.
Doãn Nhứ Bình nhìn người đang quỳ trong trận, trong lòng nghệch ra, lệ rơi đầy mặt.
“Sư phụ…” Nàng nghẹn ngào hô. Từ nhỏ đến lớn, tiểu công chúa chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng gây ra tai họa mà đến phụ thân cũng không giải quyết được, thì phải làm như thế nào đây?
Nhưng hôm nay, nàng ta đột nhiên ý thức được, người ta vì nàng mà xảy ra chuyện gì. Doãn Nhứ Bình bò qua, nhặt kiếm của Yến Trần Âm lên, y vỗ vỗ đầu nàng, ngược lại nói: “Đồ đệ tính tình còn kém, nhưng hôm nay đã nhận đủ giáo huấn, còn xin Kỷ…” Tính theo bối phận, Kỷ Họa là đệ tử ngoại môn, nhỏ hơn hắn một bậc, nên mới nói: “Kỷ tiên hữu tha cho nó một lần.”
Húc Họa gật đầu: “Thái độ được, đi đi.” Nàng quét mắt bốn phía, cất giọng nói: “Hôm nay đã biểu diễn hết thường thức công thủ của thủy pháp, buổi học kết thúc.”
Người ta hay nói vui quá hóa buồn, khoảnh khắc nàng quay người lại, chóp mũi liền chạm phải cái mũi một người, hô hấp rất gần, cơ hồ đã chạm môi. Thiên Cù Tử tay áo sáng trắng, tóc đen như tơ. Đôi môi hắn trơn bóng, chạm vào lại lạnh lẽo. Húc Họa khẽ giật mình, lập tức lui lại một bước.
Mà hắn không hề di chuyển, lạnh lùng như tảng băng.
…Khôi Thủ trong lòng nháy mắt đem “Tam tự kinh” đọc lại một trăm lần! Mẹ nó, không để ý, hôn phải cái lão thất phu này rồi!