Đọc truyện Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài – Chương 18: Thực lực một chưởng viện
– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Hề Vân Thanh đưa Húc Họa về Cửu Uyên. Nàng một đường ngự kiếm, dưới chân là thiên sơn vạn thủy. Vân Thanh muốn làm công tác tư tưởng cho tiểu sư muội tương lai, khiến nàng đem tu tiên thành chân lý sống, liền nói: “Ngươi nhìn xem phong cảnh có phải rất đẹp không? Chỉ cần ngươi nhập môn xong, sau này chăm chỉ học tập, hơn trăm năm sau là có thể rong chơi vân hải như ta rồi.”
Húc Họa cũng đang nhìn dưới chân, nghe vậy đột nhiên hỏi: “Ngươi tu bao lâu rồi?”
Hề Vân Thanh đắc ý: “Cũng gần bốn trăm năm.”
Húc Họa nói: “Tu vi bốn trăm năm, mà sát khí tới gần cũng không nhận ra à?”
“Cái gì?” Hề Vân Thanh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hiểu ra – Có người ở đây bày trận ngăn nàng! Nàng lập tức đáp xuống đất, phản ứng đầu tiên là đưa Húc Họa ra sau lưng, cầm kiếm nghiêm nghị quát: “Người nào? Tại sao ngăn cản ta?”
Xung quanh chỉ có một con sông cùng cái cây già, trên mặt đất đều là cát bụi. Nhưng địa hình càng đơn giản, càng có thể khắc chế trận tu, bởi vật liệu dựng trận càng ít.
Vân Thanh vừa nói xong, sau cổ thụ liền đi ra hơn mười người. Mười người này đều lấy khăn đen che mặt, thấy Hề Vân Thanh cũng khẽ giật mình. Lúc nãy nàng ngự kiếm, tốc độ cực nhanh, không thấy rõ trang phục, bây giờ liếc qua đã thấy – Người của Âm Dương Viện?
Người cầm đầu đám người giơ tay lên, hiển nhiên cũng không tính gây chiến.
Người ta đã không định đánh, ngươi cũng nên để người ta đi a! Nhưng Hề Vân Thanh rất nhanh đã nhận ra kẻ đứng đầu – Cái gì mà che mặt liền không nhận ra ai với ai, đúng là ba xạo hết!
Húc Họa còn chưa kịp ngăn cản, nàng đã mở miệng: “Hạ chưởng môn.”
Húc Họa hận không thể nện chết nàng – Đồ ngốc!!!
Bị nàng đoán được thân phận, Giang Hà kiếm phái Hạ chưởng môn Chu Tâm Bích, lập tức xám mặt. Nàng ta còn ngại không đủ, nhìn những người Ma tộc sau lưng hắn hỏi tiếp: “Giữa thanh thiên bạch nhật, tại sao phải che mặt, còn cùng Ma tộc ở một chỗ?”
Húc Họa không muốn để ý tới nàng nữa, yên lặng bắt đầu kết trận. Thiên Cù Tử cái đồ rác rưởi, quả nhiên cũng dạy ra thứ cùi bắp. Đừng thấy Vân Thanh tu vi cao, bằng cái trí thông minh này của nàng thả ra ngoài đi một vòng, chắc chắn sống không quá hai tập truyện.
Hề Vân Thanh còn ngây ngốc đợi Chúc Tâm Bích giải thích, Húc Họa thở dài: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, hắn nhìn ngươi ngạc nhiên, hiển nhiên là đứng đây đợi ta. Ta trước giờ sống trong cái thôn nhỏ, thân không có gì quý giá, cũng chẳng có bè phái gì. Bọn hắn phí sức chặn đường như thế, hiển nhiên là bởi cái thân phận Ma Khôi của ta. Huyền Môn cùng Ma tộc như nước với lửa, nhưng nếu để đạt được lợi ích, cấu kết với nhau cũng không kỳ quái.”
Hề Vân Thanh suy nghĩ một chút, lát sau tựa hồ đột nhiên hiểu ra, giận dữ nói: “Hắn thân là chưởng môn, vậy mà lại cấu kết với Ma tộc buôn bán Ma Khôi!”
Húc Họa: “… Ừ, thông minh.”
Hề Vân Thanh chỉ kiếm vào Chu Tâm Bích: “Hôm nay ta sẽ vì Huyền Môn trừ gian diệt bạo!”
Húc Họa đi đến dưới cây cổ thụ ngồi xuống: “Ờ, cố lên.”
Chu Tâm Bích tái xanh mặt mũi. Dám cướp lời thoại của ta? Không cho ta sĩ diện à? Hắn khoát tay, trong mắt lóe sáng hung quang: “Giết!”
Người đằng sau do dự: “Nhưng nàng là người của Âm Dương Viện đó.”
Chu Tâm Bích quay đầu trừng một cái, Húc Họa đã thay hắn giải thích: “Vì là người của Âm Dương Viện mới không thể để nàng còn sống rời đi. Nếu để Cửu Uyên truy cứu, Hạ chưởng môn há không phiền phức?”
Chu Tâm Bích tức muốn chết, nếu không phải muốn bắt sống Ma Khôi thì hắn đã giết nó ngay tại chỗ rồi! Thật mẹ nó con Ma Khôi này sao lại nói nhiều như vậy. Cướp hết lời thoại của lão tử…
Hắn đang muốn nói mấy câu diễu võ giương oai, lại bị Húc Họa đánh gãy: “Muốn đánh thì mau đánh, đừng có nói nhảm nữa được không?”
Chúc Tâm Bích thề, bắt được con Ma Khôi này rồi, hắn nhất định phải khâu miệng nàng ta lại.
Hề Vân Thanh tu vi quả thật không tồi, rất bản lĩnh. Nhưng thực chiến và luyện tập rất khác nhau. Chúc Tâm Bích là chưởng môn của Giang Hà kiếm phái, đồng bọn đương nhiên thực lực không thể xem thường. Mười đánh một, vẫn là mười lão tặc tử giàu kinh nghiệm kia chiếm ưu thế, chênh lệch hai bên trong giây lát liền lộ rõ.
Hề Vân Thanh lập tức ý thức được không ổn. Mười tên này có đủ Đao tu, Kiếm tu, Trận tu, Đạo tu, Phật tu, Y tu, Khí tu, lại còn phối hợp rất ăn ý.
Nàng khoác lác mở miệng, nhưng rốt cuộc cũng không chống đỡ được. Trong nháy mắt liền ngã xuống.
Thấy Hề Vân Thanh sắp thua, Húc Họa cuối cùng cũng nói: “Tránh ra a!”
Hề Vân Thanh cho là Húc Họa gặp nạn, mặc kệ bản thân nguy hiểm, liền nhanh chóng lui về bên người Húc Họa. Lưỡi đao tưởng chừng sắp cắm xuống người nàng không ngờ biến mất.
Nàng quay lại, chỉ thấy bọn người Chúc Tâm Bích đứng ngay dưới cây, cách các nàng tầm một mũi tên, dù thế nào cũng không thể tiến gần hơn.
Mà Húc Họa ở trên người nàng lập nên một cái trận mượn linh lực, lấy linh lực trên người Vân Thanh, sông làm trận cơ, hình thành một cái thủy trận. Sau đó lại lấy nắng trời làm trận cơ, xếp thành quang trận.
Bọn Chúc Tâm Bích tức muốn chửi má nó – Bọn hắn giống như bị nhốt trong một cái rừng, bên trên là nước, xung quanh là kim quang, muốn lóa mù con mắt.
Chúc Tâm Bích mắng: “Trong đây đứa nào là Trận tu đâu? Phá cái trận chết dẫm này mau a!!”
Trong lòng hắn lo sợ Vân Thanh bỏ chạy. Húc Họa quay đầu lại, phát hiện Hề Vân Thanh vậy mà đang ngẩn người. Nàng thở dài, nói: “Thất thần cái gì? Ngươi mau cầu cứu a, bọn hắn phá trận chúng ta liền tiêu đời!!”
Âm Dương Viện chưởng viện nhị đệ tử cái gì. Nhảm nhí hết.
Hề Vân Thanh nắm chặt ngọc bội Song Ngư bên hông. Bên trên ngọc bội có bí thuật, có thể liên lạc với Liên Hoành. Nó sẽ theo mức độ khẩn cấp mà tự động thông báo đến người phù hợp để giúp đỡ.
Hề Vân Thanh vừa tính làm vậy, đột nhiên trên trời sấm sét vang dội. Bầu trời nguyên bản trong xanh, nay như bị một nét bút quét ngang từ xa đến gần, nứt ra một mảnh. Mây đen trên trời nhanh chóng ngưng tụ.
Húc Họa ngẩng đầu, cảnh này nàng đã từng thấy qua. Lúc đó nàng ở dưới Họa Thành, Thiên Cù Tử cũng như thế chạy đến.
Quả nhiên từ trong tia chớp lóe sáng, từ trên trời, Thiên Cù Tử giáng xuống.
Hề Vân Thanh chưa bị thương, nhưng nhìn thấy hắn, hai mắt không biết sao đỏ lên: “Sư tôn!”
Thiên Cù Tử liếc nhìn nàng một cái, chỉ khẽ gật đầu. Còn người đứng sau lưng nàng, một chút cũng không nhìn đến. Hắn quay lưng, để lại một bóng lưng đạm mạc.
Bọn người Chúc Tâm Bích đã sớm cảm thấy hối hận không thôi. Nhưng là trong số chín chưởng viện của Cửu Uyên Tiên Tông, thực lực Thiên Cù Tử rất hiếm khi để lộ. Có người đoán, hắn giỏi lí thuyết không giỏi thực hành, nên không tinh thông cái gì. Cho nên nếu nói về chiến lực, có lẽ hắn là người yếu thế nhất.
Chúc Tâm Bích kinh hồn bạt vía. Yếu nhất thì sao, chưởng viện của Cửu Uyên cũng không thể xem là kém được. Đáng tiếc hắn bị buộc tới tình trạng này rồi, chỉ có thể ngươi chết ta sống mà thôi.
Hắn vung tay, chín người sau lưng lập tức tiến lên. Dù sao Thiên Cù Tử chỉ có một, bọn hắn có mười, nhất định phải vì cái lợi ích kếch sù Ma Khôi kia mà chiến. Thời gian này đã cùng bao kẻ khác tranh đoạt Ma Khôi, có thể tồn tại tới giờ, thực lực thật sự không tồi.
Sớm đã quen liếm đao giết người, bây giờ chỉ đành một trận quyết chiến.
Mười người nháy mắt vây quanh Thiên Cù Tử. Đao tu, Phật tu đều mạnh về công, lúc này hai tên Đạo tu cùng Phật tu đi đầu ra chiêu trước, Thiên Cù Tử lui lại một bước, đem ba người nhốt vào trận.
Một bước đã kết trận xong?
Tên Ma tộc Trận tu nhanh chóng tiến lên phá, không ngờ dĩ nhiên lại có tới sáu mắt trận. Hắn thất kinh – Thiên Cù Tử đâu phải Trận tu, sao có thể kết trận nhanh như vậy?
Hắn giải xong mắt trận thứ ba, đột nhiên dưới đất mọc lên một thứ cây leo, quấn chặt hắn cùng hai tên Đao, Phật tu. Bốn người sợ hãi ngây ra – Dây mây Khí tông cấp Linh?
Thứ dây này chỉ là đồ chơi nhỏ, nhưng vào lúc này thì mười phần phiền phức. Hắn gieo xuống từ lúc nào vậy?
Đảo mắt đã thấy bốn người bị nhốt. Kiếm tu lấy nhanh làm chuẩn, Chúc Tâm Bích người chưa thấy, kiếm phong đã ập đến. Thiên Cù Tử bước qua phải một cái, tay phải hướng ra sau, gảy gảy đàn tranh sau lưng. Tiếng gầm như đao, trong nháy mắt cản lại phù linh (*) Đao tu còn ở xa xa.
(*) phù linh = bùa nhưng nghe phù linh hay hơn nên mình để vậy
Đệch mợ, Diệu Âm tông thuật pháp!
Mà Chúc Tâm Bích vừa mắng xong, Thiên Cù Tử đã lôi bảo kiếm khỏi vỏ – Định Trần Hoàn!
Kiếm nãi quân tử khí, hàn quang như tuyết, trong suốt linh động (*)
(*) Nguyên tác là “剑乃君子器, 寒光如雪, 清澈灵动.”: kiếm giống như người quân tử, kiếm quang lạnh lẽo như tuyết, ánh kiếm trong vắt linh hoạt
Hắn thân là một cái kiếm đạo tông sư, nhưng giờ mới hiểu được ý nghĩa của nó. Thiên Cù Tử dụng kiếm nhanh đến mức khiến hắn kinh hãi. Loại chênh lực thực này, vừa khiến người ta ngẩng đầu ngưỡng mộ, vừa bất lực chống trả.
Chúc Tâm Bích dù sao cũng là lão hồ ly, kiên trì tiếp ba chiêu xong, lập tức chui vào pháp trận đang vây khốn đồng bọn. Thiên Cù Tử muốn giết hắn, sẽ phải đối đầu với bốn tên tu sĩ khác. Pháp trận trước là vây khốn, nay ngược lại bảo vệ hắn.
Ai ngờ Thiên Cù Tử mặt không đổi sắc, thuận tay đánh một đạo sấm sét khủng khiếp vào trận!
Đạo tu bùa chú…
Tên Đạo tu có chút sụp đổ. Thiên Cù Tử chỉ cần bước hai cái đã vây khốn được năm người, thực lực bọn hắn căn bản không cùng đẳng cấp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là chạy trốn. Nhưng nhìn bốn phía xung quanh liền tuyệt vọng – chín mạch chưởng viện Cửu Uyên Tiên Tông, đều đã tới.
Thiên Cù Tử di chuyển gây động tĩnh quá lớn, muốn không để ý cũng không được.
Có trò hay a, hay là đi hóng hớt xem. Thế là một đoàn người, đồ tử đồ tôn, chào anh chào chú, chỉ chốc lát sau, nửa cái Cửu Uyên Tiên Tông tinh nhuệ đều bu tới.
Đến đông đủ cũng không xen vào, chỉ vây thành một vòng. Lúc đầu pháp trận che đi không để ý, về sau bị vỡ, thật con mẹ nó người đông nghìn nghịt. Che gì mà che! Đánh đấm nãy giờ biến thành hài kịch hết rồi!
Mà những sư tôn ngoài công khai khoanh tay đứng nhìn, lúc tâm tình tốt còn chỉ trỏ dạy đệ tử lúc đánh nhau phải thế này thế nọ.
Chúc Tâm Bích rốt cuộc được dạy một bài học, vì cái gì trong chín mạch chưởng viện, chỉ có Thiên Cù Tử là khó lường nhất. Hắn tuyệt không phải như lời đồn “Thập bát ban võ nghệ cái gì cũng dở”, mà là… KHÔNG AI DÁM ĐỐI CHIẾN VỚI HẮN A!!
Nếu nói trong chín chưởng viện, Mộc Cuồng Dương bá đạo, Bất Động Bồ Đề tốt tính, Ngọc Lam Tảo ôn nhuận, thì Thiên Cù Tử chính là má nó BUỒN NÔN!!
Thật sự là buồn nôn tới cực điểm!!
Huyền môn công pháp hắn cái quái gì cũng biết. Các loại công pháp trộn vào một chỗ, ngươi vĩnh viễn không đoán được tiếp theo hắn một đao chặt ngươi, hay là chơi một bài ta mời ngươi nghe nhé.
Mà hắn bày ra cái trận cấp Linh, trồng dây mây cấp Linh, còn dư sức làm thêm cái bùa cấp Linh. Thật chó má linh lực hắn không hết sao, còn đánh nữa chắc một năm mới xong.
Mà đáng sợ hơn chính là, hắn đối với địch nhân không vội vàng giết chết, mà giống như tơ nhện, từ từ quấn ngươi, quấn đến lúc ngươi thất kinh, đến lúc ngươi thúc phủ vô sách, đến lúc ngươi đau muốn chết, đến lúc ngươi muốn chết cũng không xong.
Chúc Tâm Bích tình nguyện bị Mộc Cuồng Dương một đao chém chết, cũng không muốn đấu với Thiên Cù Tử nửa chiêu!
Mà dường như hắn ta thế công chưa xong. Rốt cuộc là đang đánh nhau, hay là bị hắn đùa bỡn vậy?
Liên minh Huyền – Ma giờ đây sụp đổ trong cái mạng nhện đó. Chúc Tâm Bích thẳng hô: “Giết ta, giết ta đi!!”
Tám mạch chưởng viện đứng thành một vòng, đồng loạt cười trên nỗi đau người khác, chỉ kém chưa gặm hạt dưa ngồi xem.
Bất Động Bồ Đề phía sau Thiên Cù Tử chỉ trỏ: “Chiêu Bồ Đề chân pháp này dùng tốt quá, bất quá nếu là bần tăng, sẽ không để ngươi dễ dàng đắc thủ vậy nha.”
Thiên Cù Tử dư quang đảo qua người đang đứng dưới cây cổ thụ, tự dưng háo thắng dâng lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì lạnh nhạt, hỏi: “Làm một ván không?”
Bất Động Bồ Đề xoay người, trước khi đi còn hung hăng nhổ một bãi vào pháp trận.
… Ây, Đại sư này, ngươi là tận tu Phật pháp a, không có tố chất gì hết.