Bạn đang đọc Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu: Chương 34: Lại Là Bạn.
Vào một buổi tối lạnh lẽo, mặc dù ko có tuyết rơi như ở nước ngoài nhưng tại căn biệt thự nọ lại rất lại lạnh, ở ngoài gió nó cứ thổi không ngừng làm người đi qua đường có cảm giác lạnh gáy. Nó đang trong tình trạng bị cảm, mặc dù cửa có kín đến thế nào nhưng mấy bọn gió cứ đua nhau thổi vào nhà làm nó lạnh cóng. Nó đã chùm rất nhiều lớp chăn nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh. Đêm nay nó khó có thễ vượt qua được.
*Cheng…cạch…cạch*
Bỗng nhiên có tiếng động lạ ở bếp làm nó giật mình và thao thức, nó rúc trong chăn và nhắm tịt mắt lại mong có thễ ngủ được.
*Cạch…cạch…cạch*
Lại là tiếng động lạ đó, nó vẫn nhắm tịt mắt và giả vờ lơ tiếng động đó, nhưng…
*Cạch…cạch…cạch*
Tiếng động đó lại phát ra khiến nó khó có thễ ngủ được.
“Đậu mớ, người ta ngủ cũng ko cho ngủ nữa hả? tiếng gì mà cứ kêu hoài..”
*CẠCH….CẠCH…CẠCH*
Tiếng động đó lại phát ra, nó càng ngày càng to khiến nó nổi da gà, nó vẫn rúc trong chăn và nhắm tịt mắt lại nhưng trong suy nghĩ nó hiện lên những con ma ảo tưởng rất đáng sợ.
*Cộp..cộp…cộp*
Lần này là tiếng động khác, tiếng động phát ra như chiếc giày của đàn ông bước đi. Tiếng động càng ngày càng lớn khiến nó cảm thấy bồn chồn.
*…*
Bỗng nhiên tiếng động ngừng lại càng khiến nó bồn chồn hơn, nó vẫn nhắm tịt mắt nhưng vẫn bồn chồn ko ngủ được.
Bàn tay lạnh lẽo hất chăn của nó ra xa. Bỗng nhiên nó cảm thấy lạnh chân, nó lấy tay mò mò cái chăn để chùm lại nhưng ko mò được, lần này nó đánh liều, nó ti hí mắt một chút rồi ngồi dậy mò lấy chăn mà ko biết đến sự tồn tại của bàn tay lạnh như xác chết. Bàn tay ấy túm lấy cổ nó là nó giật mình, cảm thấy lạnh cổ và gáy, nó run run quay qua để nhìn avatar cái gì đang túm lấy cổ nó thì…
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
—
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nó giật mình thức dậy sau cơn ác mộng, nó thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua cơn ác mộng. Kễ từ nó “cưỡng hôn” Lam Phong, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng và kễ từ ngày đó, nó ko còn nói chuyện với cậu nữa, những bữa ăn trưa và tối nó cũng ko được ăn cùng cậu nữa, nói chung là Lam Phong đã biệt tăm ko một dấu vết khiến nó bực mình.
Tại tổ chức leaf:
Lam Phong đang ngồi làm việc. *Cạch*
Một cô thư ký xinh đẹp đến bên Lam Phong và đưa tờ hồ sơ trên tay và nói:
_Chúng ta có nên…
_Ko cần đâu.
Khi nghe Lam Phong nói xong, cô thư ký đứng lên rồi nhìn cậu mà cậu thì ko nhìn cậu, nhìn hồi lâu rồi cô thư ký cũng bỏ đi. Trái tim cậu như đã đóng băng và ko thễ cho ai đó có thễ vào trong trái tim cậu nữa. Yến Nhi (hồi xưa) ko còn là sợi chỉ rối trong đầu cậu nữa vì cậu đã hoàn toàn bỏ quên cô ấy, cậu vứt những thứ về cô ấy vào trong xó và ko còn lục ra để nhớ lại nữa…
Tại sân bay:
Nhỏ Diệu cầm cái vali và nhìn đi nhìn lại để tìm kiếm ai đó, một chiếc xe ô tô đậu trước mặt nhỏ, kính chiếc xe ô tô đó hạ xuống, Quốc Việt dơ tay ra hiệu rồi nói:
_Em về rồi à, lên xe anh chở về nè.
Nhỏ Diệu cười nhẹ rồi bước vào chiếc xe:
_Cảm ơn anh nhé, nhưng em sẽ ko đưa anh tiền đâu!
Quốc Việt cười rồi ngoảnh lại nhìn nhỏ Diệu:
_Em nghĩ anh là kẽ lừa tiền à?
Cười nhẹ, nhỏ Diệu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
_Việt Nam không thay đổi nhỉ?
_Ừ.
—-
_Tên này, có bỏ đi vì ghét mình thì cũng phải đưa ình một ít tiền để đi chợ mua thức ăn chứ.
Nó vừa đi vừa nguyền rủa Lam Phong.
_Á.
Nó ngã xuống khi đụng phải ai đó trên đường về nhà, xui cho nó là người mà nó đụng phải là một tên du côn.
_Nè nhỏ kia, làm gì vậy hả, mày có biết đau lắm ko? – Hắn hét vào mặt nó làm nó bực mình.
Nó đứng lên, phủi bụi rồi chống hông la lên:
_Anh ko xin lỗi tôi mà còn hét vào mặt tôi như vậy hả? Anh tưởng anh là ai chứ, anh có ngon thì đánh tôi đi, sao? Không đánh được tôi mà cứ vênh cái mặt lên là sao chứ….
Thấy nó chửi mình như chửi chó, tên côn đồ nổi giận rồi định lấy tay tát cho nó một bạc tai thì một bàn tay cầm lấy tay hắn, hắn quay lại để nhìn avatar người dám cầm tay hắn thì…
_Chào chị Tuyết Mai, chị đang làm gì vậy hả?
Tuyết Mai bỏ tay tên đó ra:
_Mày còn dám chào chị mày như vậy hả? Lần sau, mày mà còn đánh bạn chị mày là lo ăn đòn đấy nghe chửa?
_Dạ dạ.
Tên đó sau khi bị Tuyết Mai cảnh báo thì sợ quá chạy té khói. Còn về phần nó thì nó chuẩn bị đòn karate để giáng cho hắn nhưng mà bị Tuyết Mai chen ngang. Tuyết Mai nhìn nó và cười:
_Bà có sao ko?
Nó lùi về phía sau mấy bước để cảnh giác rồi nói:
_Ờ tôi ko sao.
_Sao bà lại tránh xa tui chớ, tui có làm gì bà đâu.
Nó lại gần Tuyết Mai rồi chỉ cái bóng cái thằng mất dạy hồi nãy định tát nó:
_Thế cô giải thích đi, chẳng phải cô là đồng bọn của tên đó sao hả?
Tuyết Mai thật thà trả lời:
_Tui chỉ quen hắn vì hắn là bạn của bạn tui thôi.
Sau khi nghe Tuyết Mai nói, nó cầm giỏ đi chợ lên rồi đi tiếp, Tuyết Mai rượt theo nó rồi nói với lại:
_Yến Nhi, bà chờ tui với chớ.
Đuổi kịp được nó rồi Tuyết Mai thở hồng hộc, nó quay lại rồi gặng hỏi:
_Cô và Yến Nhi kia thân nhau đến thế nào vậy hả?
_Ờ thì rất thân.
_Thế à? – Nó chuyển ánh mắt khác lạ khiến Tuyết Mai ngạc nhiên.
_Ừ.
_Cảm ơn cô nhé, nếu như hồi nãy ko có cô thì tôi ngủm rồi mặc dù tôi có karate.
_Ko có gì đâu. – Tuyết Mai cười.
Và tự nhiên sau một câu chuyện thú vị mà nó và Tuyết Mai lại thân với nhau như hồi xưa.
Tối đến, Tuyết Mai vừa tắm xong là có điện thoại, cô nhấc máy:
_Alo, Trung đó hả? Cảm ơn ông nha, nếu ko có ông chắc nhỏ Yến Nhi cứng đầu đó mới chịu kết bạn với tui, lần sau để tui hậu tạ nha…ờ…tui cúp máy đây ppp.
Nghe điện thoại xong, Tuyết Mai cười gian rồi đi ngủ. (Tuyết Mai ko có ý xấu đâu, chỉ là muốn kết bạn với nó mà phải dùng đến thủ đoạn khương…à ko khôn lường mà thôi)