Đọc truyện Minh Kính Đài – Chương 45Quyển 2 –
Đệ tứ thập tứ chương
( cảnh báo: có xôi nha nha nha…..)
Y Trọng Nhân tâm tình không tồi lặng lẽ trở lại trong cung. Y bị Hoắc Phong ăn đến không còn một mẩu, nghĩ muốn trả thù nhưng lại không làm gì được, Hoài Thu là chí hữu của y, bản thân đã vô pháp xoay người, chả lẽ còn để bằng hữu cũng “Bị quản chế” bởi thủ hạ của Hoắc Phong sao Nguyễn Hình Thiên muốn đến với Hoài Thu, không dễ dàng vậy đâu.
Y Trọng Nhân không phủ nhận bản thân đang giận chó đánh mèo, ai kêu Nguyễn Hình Thiên dám đánh chủ ý lên chí hữu của y làm chi Chỉ trách Nguyễn Hình Thiên hôm nay đến không đúng thời điểm thôi.
Bất quá Y Trọng Nhân vẫn rất đỗi bất ngờ, không nghĩ tới Hoài Thu cùng Nguyễn Hình Thiên đã cùng một chỗ mà y thế nhưng một chút manh mối cũng không nhận ra. Y Trọng Nhân ở trong lòng không ngừng cảnh tỉnh, y bây giờ là so trước kia sơ ý hơn rất nhiều, nếu không cũng sẽ không bị Hoắc Phong ăn một cách dễ dàng như vậy.
Vừa mới bước vào phòng, Y Trọng Nhân chợt nghe một giọng nói vang lên: “Ngươi đi đâu vậy”
Hoắc Phong sao Y Trọng Nhân tiến vào nội gian, nhìn người nọ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây Ta tưởng đêm nay ngươi không đến chứ.”
“Ta đã nhiều ngày không đến đây rồi.” Thản nhiên nắm lấy tay Y Trọng Nhân, Hoắc Phong lại hỏi: “Ngươi đi đâu vậy”
Y Trọng Nhân đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Đi tìm Hoài Thu. Thái tử ngày mai muốn cùng ta đi Đại Tự, ta muốn đích thân xem xét về chuyện bảo hộ. Bánh Bao cùng Đậu Tử đâu”
“Ta để Lô Đào dẫn bọn nó đến tẩm cung rồi. Ngày mai ngươi cũng đem Bánh Bao cùng Đậu Tử mang theo đi, ngươi siêu độ thân nhân, bọn nó là nhi tử của ngươi, theo lý thì nên đến, nếu không ta cũng đi với ngươi.”
Mặc kệ xuất phát từ loại thân phận nào, Hoắc Phong đều cảm thấy hẳn là phải đến đó một chuyến. Nhưng Y Trọng Nhân vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với Hoắc Phong, chuyến đi ngày mai của y không chỉ đơn giản là để siêu độ thân nhân.
Vừa nghe Hoắc Phong nói như vậy, Y Trọng Nhân lập tức bảo: “Cảnh siêu độ có khả năng sẽ dọa đến Bánh Bao cùng Đậu Tử, chờ bọn chúng lớn lên, nếu muốn tế bái thì lại đi chuyến nữa, ngươi lại càng không thể đi, ta cũng không muốn cuộc sống sau này không được an bình.”
“Ha hả a…” Hoắc Phong bật cười, ôm thắt lưng Y Trọng Nhân đi vào phòng ngủ, “Ngươi khi nào trở nên nhát gan như vậy Ta tưởng rằng ngươi căn bản không quan tâm những người đó nói gì chứ.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn cả ngày nhìn một đống tấu sớ vạch tội ta” Y Trọng Nhân nhướng mày hỏi lại.
Hoắc Phong dùng sức, Y Trọng Nhân bị hắn bế lên ôm vào trong lòng, rồi Hoắc Phong ngồi xuống giường, Y Trọng Nhân thuận thế ngồi trên đùi hắn. Y Trọng Nhân cũng không ngượng ngùng, y thật tự nhiên mà choàng một tay qua cổ Hoắc Phong.
Hai người tựa như rơi vào mộng cảnh, mặc kệ Y Trọng Nhân có thừa nhận hay không, thì mối quan hệ giữa y cùng Hoắc Phong cũng theo từng hồi tiếp xúc thân mật thân thể mà càng thêm khẳng định.
Hoắc Phong theo thói quen tính rút trâm gài tóc của Y Trọng Nhân xuống, hắn thích nhìn bộ dáng Y Trọng Nhân lúc xõa tóc, cũng chỉ có lúc này y mới toát ra phong tình vô hạn. Mất đi vài phần lạnh lùng không tình người, thêm vào không ít mị hoặc câu hồn dẫn phách.
Mỗi khi tới thời điểm này, Hoắc Phong luôn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hận không thể một hơi đem Y Trọng Nhân nuốt vào trong bụng.
Cử chỉ thân mật của cả hai, khiến Hoắc Phong ngày càng muốn trầm luân cho sự mê hoặc vô biên của Y Trọng Nhân. Đây đối với một đế vương mà nói là tín hiệu nguy hiểm, nhưng đối với một người nam nhân, điều đó cho thấy khoảng cách tiến lên mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt đã không còn xa, mà Hoắc Phong, lại càng vui vẻ chịu đựng.
Không trả lời vấn đề của Y Trọng Nhân, Hoắc Phong hôn lên mi mắt người nọ —— ánh mắt mê người.
Không phải là không có người dâng tấu vạch tội Y Trọng Nhân, vì tị hiềm, bọn Tạ Minh đều sẽ đem đám tấu sớ này giao cho hắn, mỗi lần như thế Hoắc Phong đều áp chế toán bộ. Bây giờ không phải là thời điểm giao phong chính diện cùng những đại thần phản đối, nếu chuẩn bị không tốt, sẽ khiến cho triều thần buộc tội Y Trọng Nhân, như vậy mất nhiều hơn được.
Đè lại bàn tay đương tháo mở đai lưng mình của Hoắc Phong, Y Trọng Nhân hô hấp dồn dập mà nhắc nhở: “Sáng mai còn phải xuất cung, ta không muốn không cưỡi ngựa được.”
Ngày mai có khả năng sẽ diễn ra một hồi tinh phong huyết vũ, y không thể để hành động bất tiện được.
Hoắc Phong lôi kéo tay Y Trọng Nhân đặt lên bộ vị nào đó của mình, trầm thấp mà nói: “Ta đã nghẹn vài ngày, không được, đêm nay ngươi ta cũng đừng nghĩ đến việc ngủ.”
Dưới lòng bàn tay, cho dù cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được bộ vị nóng rực kia của Hoắc Phong, tư vị thoải mái khi làm tình khiến Y Trọng Nhân không khỏi tâm sinh rung động, nhưng đêm nay tuyệt đối không được.
Suy xét trong chốc lát, Y Trọng Nhân mở miệng: “Ta dùng tay.”
Thấy thái độ y kiên quyết, cho dù Hoắc Phong không muốn cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Không phải lần đầu tiên cùng Hoắc Phong dùng tay an ủi lẫn nhau, cũng không phải lần đầu tiên đụng chạm đến nơi này của Hoắc Phong. Khi hai tay Y Trọng Nhân nắm chặt bộ vị nóng rực kia thì một loại cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào trong đầu của y, nam nhân chân chính nguyên lai là cảm giác như thế này.
So với thứ cực đại của Hoắc Phong, nơi đó của mình tựa như hài đồng non nớt, cũng mang theo dấu vết không trọn vẹn rõ ràng. Y Trọng Nhân vừa hâm mộ vừa ghen tị mà dùng hai tay vuốt ve lên nam căn của Hoắc Phong, cực kỳ hy vọng nơi đó của mình cũng bình thường như bao người khác.
“Trọng Nhân…” Thanh âm Hoắc Phong trầm đến lợi hại.
Bàn tay lạnh lẽo của Y Trọng Nhân đang an ủi bộ vị cấp bách đợi phóng thích của hắn, mà thân thể đối phương lại trần như nhộng, càng khiến cho Hoắc Phong cảm thấy không còn từ nào có thể hình dung được.
“Liếm một chút… Trọng nhân…” Hoắc Phong khát vọng đôi môi xinh đẹp kia có thể ngậm lấy nam căn của mình.
Y Trọng Nhân một tay vuốt lấy túi cầu chắc nịch của Hoắc Phong, nghĩ đến trường hợp nếu bản thân không gặp gia biến, nơi đó của y cũng thể to lớn như vầy không
Một bàn tay thô ráp xâm nhập giữa hai chân y, đem toàn bộ phần thân của y bao bọc lấy, Y Trọng Nhân thoải mái đến nổi rên rỉ thành tiếng. Ma xui quỷ khiến, y khom thân mình xuống, môi nhắm ngay nam căn đang rỉ nước của Hoắc Phong.
“Trọng Nhân!”
Hoắc Phong gầm nhẹ một tiếng, thân thể nháy mắt buộc chặt. Giờ khắc này, Hoắc Phong tựa như sơn dương đợi làm thịt, không hề có chút sức lực nào để xoay người. Phản ứng của Hoắc Phong khiến Y Trọng Nhân có một loại ảo giác, y tựa hồ cũng có thể đem Hoắc Phong đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, cũng có thể chứng tỏ bản thân là một nam nhân mạnh mẽ ở trên người Hoắc Phong.
Khóa ngồi trên đùi Hoắc Phong, Y Trọng Nhân dùng miệng cùng lưỡi của y khống chế Hoắc Phong. Nhìn đến biểu tình cố nhẫn của Hoắc Phong, nghe được tiếng gầm nhẹ khó nhịn, Y Trọng Nhân bắt lấy hai tay Hoắc Phong, không để hắn cản trở mình.
“Trọng Nhân… Trọng Nhân…”
Hoắc Phong chỉ cảm thấy dục tiên dục tử, ngay cả linh hồn cũng muốn bị hút ra. Ai có thể nghĩ đến, Thiên hộ đại nhân lạnh lùng vô tình của Hỗ An Vệ, sẽ có một ngày dùng miệng hầu hạ một nam nhân khác ở trên giường, lại còn vui vẻ mà làm.
Không được! Hắn cũng muốn ăn! Dùng sức rút tay ra, một phen kéo Y Trọng Nhân lên, Hoắc Phong xoay người đem đối phương áp dưới thân, chuẩn xác mà tìm được bộ vị yếu ớt của đối phương, một hơi ngậm vào.
“Ngô!”
Hoắc Phong cũng không biết, điều Y Trọng Nhân thích nhất, chính là được Hoắc Phong ngậm lấy nơi đó, mà liếm mút. Mỗi khi tới thời điểm này, y đều sẽ cảm thấy bản thân không phải là hoạn quan, không phải là thái giám.
Không thể tiến vào, nhưng Hoắc Phong cùng Y Trọng Nhân so với trước kia lại càng tập trung tinh thần hơn. Hai người không biết mệt mỏi mà nhấm nháp đối phương, thăm dò bí mật thân thể đối phương. Khi cả hai phát tiết dục vọng của mình trong lòng bàn tay lẫn nhau, môi hai người như trước mà quấn quít khó lòng tách ra.
Tâm tê dại từng trận, có lẽ, mười năm này cũng sẽ không quá khó khăn.
_________________
vừa làm mà ta vừa tưởng tượng có khi nào trong lúc quá mức hâm mộ và ghen tị mà em Nhân ẻm phặc một phát đứt gốc của anh Phong hơm (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)