Đọc truyện Minh Hôn – Tiểu Nam Tỷ Tỷ – Chương 2: Tro tàn
Sau khi xuống khỏi phương tiện công cộng, tên gầy nhịn một đường xóc nẩy muốn đem dạ dày đảo lộn tung lên ngồi phịch xuống lề đường, mặt xanh lét đỡ bụng nôn thốc nôn tháo.
Mập mạp kéo hành lý của hai người theo, không chút khách khí trào phúng: “Thật vô dụng, muốn anh dìu chú về thôn không?”
“Cút đê!” Gầy gò chịu không nổi khiêu khích của mập mạp, sau khi súc miệng mới thấy cơ thể tốt lên.
Đi được vài bước lại thấy dạ dày cuộn lên cảm giác ghê tởm, tên gầy cả người uể oải.
Ân Quả đi qua dìu cậu ta: “Đợi lát nữa về nhà anh bảo mẹ cho chú lát gừng tươi, chú mày sẽ lập tức sinh long hoạt hổ lại thôi.”
Tên gầy rầm rì vài tiếng coi như đáp lại, cậu ta nói chuyện còn không có sức.
Xung quanh là cây cối rậm rạp, ánh sáng nhẹ nhẹ hất từ trên cao xuống dưới. Chim chóc hót líu lo vang vọng, bóng nắng loang lổ.
Mập mạp hít một hơi thật sâu, thở dài: “Ở nông thôn chẳng giống thành thị chút nào, không khí thật tươi mát trong lành.”
Từ xa xa có một chiếc xe ba bánh hướng tới chỗ họ, người lái xe tâm tình sung sướng ngâm nga vài câu hát.
Mập mạp nhìn Ân Quả đang đỡ tên gầy, tròng mắt liếc sang liền vẫy vẫy xe ba bánh đến mức thịt trên tay rung rung: “Anh đẹp trai ơiiiii.”
“Chú em định làm gì?” Ân Quả không biết thằng béo lại nảy ra ý định gì.
“Nhìn nè.” Mập mạp nhe răng cười.
“Gọi tôi à?” Xe ba bánh dừng lại trước mặt ba người, người lái xe thò đầu ra ngoài.
Người lái xe là một ông chú có tuổi, mập mạp rất thức thời sửa cách xưng hô: “Chú ơi, chú đi đâu mà vui vẻ thế?”
Ông chú liếc mắt thấy mấy đứa nhìn nhìn vẫn ở tuổi đi học, cười cười nói: “Đi về thôn thôi á.”
“Chú đi về thôn nào á?” Mập mạp học khẩu âm nói chuyện của chú lái xe.
“Thôn Mộc Hành, các cháu cũng về thôn ấy à?” Ông chú thấy thằng gầy sắc mặt khó coi, chủ động mời: “Muốn quá giang không?”
Thôn Mộc Hành chẳng phải quê của Ân Quả hay sao! Mập mạp vui vẻ: “Cảm ơn chú, tụi cháu cũng đang muốn về thôn Mộc Hành á.”
Ân Quả dìu gầy gò đi tới, mập mạp chỉ vào gầy gò rồi nói: “Chúng cháu đều là sinh viên học ở thành phố B, cậu ta say xe nên không thoải mái.”
“Thế thì mau lên xe đi.”
Ba người ngồi lên phía sau của xe ba bánh.
“Các cháu là con nhà nào nhỉ, sao chưa từng gặp qua bao giờ?” Ông chú cùng nhóm người Ân Quả nói chuyện phiếm.
Ân Quả cười đáp: “Cháu lâu rồi chưa về quê ạ. Hai đứa kia là bạn học của cháu, nghe nói quê mình có cảnh đẹp nên cố ý đòi đi theo, muốn về xem một lần.”
Ông chú cười ha ha: “Đúng thế, thôn mình đẹp thật.”
Dọc đường cười nói, đi một lúc cũng về tới cổng làng, Ân Quả liền từ chối ý tốt muốn đưa về nhà của chú lái xe.
“Chú bé, nhà cháu ở đâu?” Ông chú thuận miệng hỏi một câu.
Ân Quả trả lời: “Chính là nhà họ Ân trước mặt ạ.”
Ai ngờ vừa dứt miệng, sắc mặt ông chú bỗng thay đổi lớn: “Cậu là con của Lưu Lan?!”
Lưu Lan là tên mẹ Ân Quả, Ân Quả cảm thấy biểu tình của đại thúc có chút kì lạ nhưng vẫn gật đầu.
“Ai nha, đứa trẻ tạo nghiệp!”
Ông chú dùng khẩu âm thôn Mộc Hành nói một câu, sắc mặt tái nhợt luống cuống lái xe ba bánh rời đi, tấm lưng kia hoảng loạn như có quỷ bám theo sau.
Mập mạp thắc mắc: “Ông ấy bị sao vậy, còn chưa cảm ơn tử tế mà…”
Ông chú vừa nãy nói tiếng địa phương, mập mạp nghe không hiểu.
Ân Quả cũng cảm thấy kì quái, tâm tình buồn bực: “Chẳng biết nữa.”Ân Quả về nhà thấy cổng lớn đóng chặt, hướng bên trong gọi to: “Mẹ ơi.”
Không hề có người đáp lại.
Ân Quả tiếp tục: “Mẹ… Mẹ ơi, con về rồi nè…”
“Bá mẫu không có nhà à?” Gầy gò lúc này hồi phục không ít, mở miệng hỏi.
“Không đúng, lúc này bà ấy nên ở nhà mới phải…”
“Quả Quả à..?”
“Mẹ à, đây là bạn học của con.” Ân Quả giới thiệu hai người với cô Ân.
“Chào cô ạ.” Mập mạp cùng gầy gò miệng ngọt xớt, cười đến xán lạn.
Cô Ân sắc mặt hơi miễn cưỡng: “Các cháu đấy à, Quả Quả nhà cô có gây phiền toái gì không?”
“Không có đâu ạ!” Mập mạp vội xua xua tay: “Kẻ gây phiền toái là bọn cháu mới đúng.”
“Mấy đứa chắc chưa ăn gì nhỉ, đợi chút cô xuống chuẩn bị cơm nước.”
Không chờ bọn họ từ chối, cô Ân bắt đầu hướng bếp đi tới.
Gầy gò cảm thán: “Mẹ của Trái cây nhiệt tình thật đấy.”
Ân Quả rót nước cho hai người: “Uống miếng nước đi đã rồi tính tiếp.”
“Nhưng hình như mẹ cậu đang ốm thì phải, tôi để ý sắc mặt cô không tốt lắm.” Mập mạp thắc mắc.
Ân Quả trầm ngâm rồi nói: “Hai người ngồi đây đi, tôi xuống bếp giúp bà ấy.”
Ân Quả vào bếp thì thấy mẹ mình có chút hốt hoảng lựa nguyên liệu, ngay cả khi cậu đi vào cũng không phát hiện.
Ân Quả chau mi: “Mẹ à?”
Mẹ Ân hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười: “Quả Quả đấy à.”
“Cơ thể mẹ có chỗ nào khó chịu ạ?” Ân Quả hỏi.
“Không có.” Mẹ Ân lắc đầu, chần chừ một lúc mới đáp lại: “Bạn con về chơi sao không gọi điện báo trước cho mẹ môt tiếng.”
“Con có gọi, nhưng di động của mẹ tắt nguồn ạ.”
“À thế à.” Mẹ Ân cười cười, vẻ mặt không có gì kì lạ: “Con ra tiếp bạn đi, đừng để bạn con ngồi một mình như thế. Việc bếp núc một mình mẹ lo là được rồi.”
Bà đẩy Ân Quả ra ngoài phòng bếp, đóng cửa lại.
Ân Quả thấy mẹ mình có chỗ nào đó không đúng lắm, còn có vẻ mặt cùng lời nói của ông chú kia khi nghe tới thân phận cậu… Trong lòng cậu dấy lên nghi ngờ.
Ăn xong bữa chiều, mập mạp cùng gầy gò xếp đồ vào phòng cho khách. Nhà Ân Quả rất lớn, vài năm trước cha cậu đi làm ăn bên ngoài tích góp được chút tiền về quê, cơ nới lại nhà cũ một lần. Sau đó cha cậu không hiểu vì lý do gì ngoài ý muốn qua đời, trong nhà chỉ còn Ân Quả cùng mẹ cậu nương tựa vào nhau.
Qua một ngày mệt mỏi, mập mạp cùng gầy gò đùa giỡn một chút rồi đi ngủ.
Ân Quả rửa mặt xong, đi tắm rửa thì phát hiện trong quần áo rơi ra một chút tro tàn.
Ân Quả ban đầu không hiểu tại sao trong túi mình lại có tro, nhưng giây tiếp theo mặt cậu trở nên xám ngoét không còn huyết sắc. Cậu nhớ tới lúc ngồi trên xe lửa nhét vội lá bùa vào túi quần.
“Đây là… Sao lại thế này?” Tâm trạng Ân Quả nhảy lên xuống liên hồi.
Bùa bình an bị đốt thành tro, nghe một vài người lớn tuổi từng nói qua bùa này chắn qua tai họa liền trở nên vô dụng.
Ân Quả nhớ tới ác mộng khó hiểu sáng nay.
Chẳng lẽ… Cậu bị thứ gì dơ bẩn bám theo rồi?
Không khí xung quanh có chút lạnh lẽo.
Nửa đêm, Ân Quả ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động dưới nhà.
Ân Quả vốn dĩ ngủ không sâu, lúc này thì tỉnh giấc.
Cậu mở cửa phòng ra ngoài, chỉ thấy thân ảnh mẹ mình loáng thoáng ngoài cửa lớn.
Mẹ?
Ân Quả sửng sốt, muộn như thế này mẹ cậu còn muốn đi đâu?
Ân Quả cảm thấy ngày hôm nay thật kì quặc, vì sao về nhà một chuyến liền thấy mẹ mình ngày càng cổ quái hơn?
Không có thời gian nghĩ nhiều, cậu lập tức bám theo mẹ mình ra ngoài, làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra.
Ở nông thôn không giống trong thành phố náo nhiệt, cơ bản chạng vạng sáu giờ người ta đã về nhà đóng cửa không ra ngoài nữa rồi. Nửa đêm con đường càng tối tăm, nhìn không thấy gì.
Nếu không phải trên đầu có ánh trăng, Ân Quả chính xác là một người mù mò mẫm đường để đi.
Xung quanh một tiếng động cũng không có, côn trùng trong bụi cỏ cũng im bặt, vạn vật như chìm trong giấc ngủ say. Gió lạnh căm thổi qua, rét run làm người ta sởn da gà.
Không khí này thật sự như muốn gợi nhớ cảnh tượng kinh khủng kia, âm âm trầm trầm.
“Cái gì…” Ân Quả thấy nơi mẹ mình đi vào, mắt trừng lớn.