Bạn đang đọc Minh Hôn Chính Thú – Chương 1: Cô Ba
Nguồn: Group Weibo Việt Nam
Đã ai nghe đến chuyện khiêng Bích Nữ bao giờ chưa?
Tôi tên là Chung Xuyên, sinh ra ở một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng biên giới Tây Bắc.
Hàng năm đến ngày rằm tháng giêng, dân làng chúng tôi không treo đèn hoa đăng, thay vào đó là khiêng Bích Nữ.
Khiêng Bích Nữ là một tập tục mời Bích Nữ về để hỏi công danh, bói nhân duyên, nghe các cụ nói, người mời Bích Nữ về phải là góa phụ già nhất làng, mà người khiêng Bích Nữ phải là thanh niên vừa tròn 18 tuổi.
Năm nay tôi vừa vặn 18 tuổi, theo tập tục tôi sẽ là người khiêng kiệu cho Bích Nữ.
Nhà ông Vương trong thôn sẽ là nơi mời Bích Nữ về, nghe bảo chỉ nhà nào có con gái chết mới có thể mời Bích Nữ đến, mà nhà ông Vương có ba cô con gái đều bất hạnh mất sớm.
Hôm đó mọi người trong làng đều đến trước cửa nhà ông Vương từ sớm.
Bà cụ, người sẽ mời Bích Nữ về, vừa thấy tôi lập tức gọi tôi vào.
Nhà ông Vương trông quá đơn sơ, nền nhà vẫn còn nền đất, ánh đèn lay lắt chiếu những tia mờ nhạt lên bốn bức đất tường xung quanh càng tô thêm vẻ ảm đạm cho ngôi nhà, trong không khí tản mác mùi nhàn nhạt nấm mốc.
Trong lúc tôi còn đang nhìn quanh xem xét, bỗng thấy một bóng người sau rèm vải trong phòng.
Vợ ông Vương đã mất từ mười mấy năm trước rồi, từ đó ông chỉ một thân một mình, không hề nghe nói ông ta cưới thêm ai nữa.
Tôi đang định hỏi cha mẹ xem ai trốn ở trong buồng vậy thì cụ bà lên tiếng cắt ngang.
“Tiểu Xuyên, Tiểu Hạo đến đây.
Theo lệ năm nay hai cháu là người khiêng Bích Nữ.”
Thấy cụ bà đã gọi, tôi cùng hàng xóm Trương Hạo đứng dậy đi tới, đến bên cụ bà mới để ý một cái bàn gỗ vuông nhỏ kế bên ( nguyên văn là 四仙桌 – tứ tiên trác, một bàn vuông nhỏ mỗi cạnh chỉ ngồi được một người ), trên bàn phủ một chiếc khăn màu đỏ chót, một chiếc giỏ trúc được che kín bằng vải đen đặt trên bàn, ở quai giỏ còn buộc một chiếc chuông đồng nhỏ.
Cụ bà dặn dò đơn giản cho tôi cùng Trương Hạo cách khiêng Bích Nữ thế nào, gọi là khiêng kiệu, tức là dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng cái giỏ trúc che kín bởi vải đen kia.
Sau đó khiêng vào trong buồng kính mời Bích Nữ lên kiệu.
Chẳng trách vừa rồi tôi thấy bóng ai trong đó, hóa ra là người sẽ cùng chúng tôi thực hiện nghi lễ khiêng Bích Nữ này.
Dặn dò xong xuôi, cụ bà thắp nến cùng đàn hương ở trên bàn lên, sau khi đem đàn hương cắm vào lư hương cụ đột nhiên hét lớn.
“Nâng kiệu!”
Tiếng hét thình lình làm tôi sợ hết hồn.
Vội vàng cùng Trương Hạo hai đứa dùng ngón tay nâng giỏ trúc lên đi vào phía buồng trong.
Nhưng chẳng có một ai bên trong cả.
Ngoại trừ một cái giường gỗ cũ nát ra thì cái quỷ gì cũng không có.
Tôi rất muốn tìm ra người khuất sau tấm rèm cửa ban nãy.
“Tiểu Xuyên, cháu đang làm cái trò gì đấy, tập trung mà khiêng kiệu đi!”
Thấy tôi nhìn ngang liếc dọc cụ bà lập thức nhắc nhở.
Tôi vội vàng sốc lại tinh thần, tập trung vào việc đang làm.
Khiêng đến góc tây bắc trong phòng, cụ bà dùng âm thanh cực kì khàn nói.
“Cô cả, cô ở đây sao? Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”
Thấy giỏ trúc không phản ứng gì, cụ bà lại tiếp tục hỏi.
“Cô hai, cô ở đây sao? Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”
Chuông treo giỏ trúc vẫn lặng thinh không có gì xảy ra.
Chứng kiến chuyện này khiến tôi không khỏi cười thầm trong lòng.
Tưởng nghi thức khiêng Bích Nữ của làng thần thần bí bí thế nào, hóa ra cũng hao hao cái trò bút tiên.
( 笔仙 – bút tiên, nghi thức cầu cơ của phương Đông, bạn nào thích có thể xem phim Bunshinsaba – 분신사바 để hiểu rõ hơn về nghi thức này )
Lúc tôi còn đang khịt mũi coi thường, cụ bà lại hỏi tiếp.
“Cô ba, cô ở đây sao? Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”
Cụ bà vừa dứt lời, tôi bỗng thấy giỏ trúc trên tay nặng lên, chuông đồng nhỏ lập tức vang lên ba tiếng “linh linh linh”.
Tôi chắc chắn mình cùng Trương Hạo không có cựa quậy gì, mà trong buồng cũng không có gió nào luồn vào.
Cụ bà mỉm cười, âm thanh quái dị nói.
“Ai nha, cô ba đến rồi, bà cụ này mời cô ba đến uống chén trà tiên, ngắm hồng đăng buổi đêm, cũng như có vài câu hỏi kính mong cô chỉ cho chúng tôi…”
Nói xong, cụ bà lại nhìn chằm chằm giỏ trúc hồi lâu, lên tiếng.
“Kính cô ba mau lên kiệu, chuông vang ba tiếng, kiệu đã lên.”
Giỏ trúc không thấy có động tĩnh gì, cụ bà nói thêm.
“Cô ba xin cô mau lên kiệu, kẻo hương sắp tàn nến sắp tắt.
Tóc không kịp chải thì buộc, áo không kịp mặc thì khoác…”
“linh linh linh”, cụ bà vừa dứt lời, chuông buộc ở giỏ trúc lại vang lên ba tiếng.
Cùng lúc đó giỏ trên tay tôi bỗng lại càng nặng thêm.
“Khởi kiệu!”
Cụ bà hô to một tiếng, tôi cùng Trương Hạo khiêng giỏ trúc về lại bàn gỗ nhỏ.
Ngay lúc này tôi đột nhiên ngửi thấy mùi thịt thối, tôi chau mày, nhìn ngó xung quanh xem mùi này từ đâu phát ra.
“Anh tìm gì vậy?”
Giọng nữ không biết từ đâu vang lên bên tai tôi, theo vô thức tôi quay đầu.
Lần này tôi kém chút bị dọa tè ra quần, bởi lúc này đây trong buồng xuất hiện hai bóng người khuất sau rèm.
Thấy tôi quay đầu, cụ bà lập tức mắng.
“Thằng oắt họ Chung lo mà khiêng kiệu cho tốt đi.”
Tôi định nói cho cụ bà biết trong buồng có người, nhưng định thần nhìn lại chẳng thấy bóng ai nữa.
Đành tập trung mà khiêng kiệu đặt về bàn gỗ.
Cụ bà lại lẩm bẩm một mình nói cái gì đó.
Năm phút sau lại bắt tôi và Trương Hạo nâng giỏ trúc lên.
Tay cụ nắm tàn hương rải trên bàn, sau đó ghim một cây kim đan len vào giỏ trúc.
Xong xuôi, cụ quay lại nhẹ nhàng cười nói với mọi người xung quanh.
“Tốt rồi, cô ba đã đến, mọi người ai muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Trước hết để cho hai thằng con trai nhà họ Chung và nhà họ Trương hỏi trước.”
Mẹ tôi nghe vậy liền đứng lên hỏi.
“Xin hỏi Bích Nữ, thằng con Chung Xuyên nhà tôi bao giờ mới lấy được vợ?”
Mọi người nghe thế cười vang, nói đùa bảo mẹ tôi có phải muốn bế cháu trai rồi không.
Câu hỏi vừa dứt, cảnh tượng khó tin xảy ra.
Giỏ trúc trên tay tôi thế mà bắt đầu tự chuyển động, làm tôi với Trương Hạo bị dọa sợ hết hồn.
Một phút sau, trên mặt bàn xuất hiện hai chữ nét rất nho nhã “đêm nay”.
Tất cả mọi người đều lại gần xem, mẹ tôi thì mang theo ánh mắt không hiểu gì nhìn về phía cụ bà.
Dân làng nhìn thấy hai chữ đều hỏi đùa liệu tôi có đang vụng trộm giấu bạn gái trong nhà hay không.
Cụ bà thấy hai chữ này, sắc mặt tuy hơi xấu hổ nhưng cụ không có trả lời mẹ tôi mà thay vào để cho mẹ Trương Hạo lên hỏi tiếp.
Mẹ Trương Hạo cũng hỏi về đường tình duyên cho cậu ta, lần này giỏ trúc có vẻ tin cậy hơn nhiều, bởi trên bàn viết hai chữ “một ngày”.
Sau đó mọi người đều tiến lên hỏi, Bích Nữ đều trả lời nghe rất đáng tin, nếu không phải vì nói đêm nay tôi có thể cưới vợ tôi cũng đã tin Bích Nữ rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, người cuối cùng cũng đã hỏi xong, cụ bà đốt một ít tiền mã, nói.
“Quấy rầy cô ba rồi, cô nhận cho chút tiền này rồi nên về đi.
Chuông vang một tiếng, Bích Nữ trở về.”
Mấy phút trôi qua tiền mã cũng đã đốt xong, chuông đồng vẫn không thấy vang.
Mọi người thấy vậy bắt đầu xì xào bàn tán, cụ bà lúc trước sắc mặt còn nhẹ nhõm giờ cũng bắt đầu khẩn trương.
“Cô ba, tiên trà đã uống, tiền cũng đã nhận, lúc này nếu cô còn không về, Quỷ Môn quan sẽ đóng lại.”
Chuông đồng vẫn như cũ là không nhúc nhích, làm tôi cùng Trương Hạo vẫn phải tiếp tục nâng giỏ trúc lên, cụ bà bèn hỏi.
“Cô ba, có phải cô còn tâm nguyện chưa thành?”
Giỏ trúc lại một lần nữa bắt đầu động, trên bàn viết một chữ duy nhất “gả”.
Tất cả mọi người đứng xem đều không hiểu hỏi cụ bà thế này là thế nào, riêng cụ bà có vẻ hiểu.
Cụ nghiêng đầu tiến đến bên giỏ trúc, thầm thầm thì thì nói mấy câu.
Chuông đồng lập tức vang một tiếng, giỏ trúc trên tay tôi trong nháy mắt thấy đã nhẹ đi.
Lúc này cụ bà mới thở ra một hơi dài hô đưa tiễn Bích Nữ, nghi thức lúc này kết thúc.
Sau khi thấy tất cả mọi người đều tản đi, mẹ tôi mới đến gần cụ bà, sắc mặt lo lắng hỏi.
“Bà ơi, vừa rồi Bích Nữ tại sao lại nói thằng Xuyên nhà con đêm nay cưới vợ?.”
Cụ bà khó khăn đáp lại mẹ tôi.
“Tú Lan, cô có nhớ cô vừa hỏi Bích Nữ chuyện gì không?”
Nghe được cụ bà nói, mẹ tôi dường như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức hốt hoảng, vội quỳ rạp xuống trước mặt cụ bà.
“Bà ơi, tại sao có thể như vậy.
Bà làm ơn phải cứu lấy thằng Xuyên nhà con.
Nhà họ Chung chúng con chỉ có mỗi nó là con trai, không thể tuyệt hậu ở nó được.”
“Được rồi.
Các người tranh thủ thời gian mau về nhà chuẩn bị một con gà trống, máu chó mực, ta cũng về lấy chút đồ.
Thời gian quá gấp, ta cũng không biết có kịp hay không” Cụ bà cau mày căn dặn mẹ tôi.
Thấy cụ bà nói như vậy, mẹ tôi nước mắt trào ra, liên tục dập đầu trước cụ bà mấy cái, sau đó lập tức kéo tôi về nhà.
Tôi không hiểu ra sao, hỏi mẹ xảy ra chuyện gì.
Mẹ cũng không trả lời tôi, chỉ là một mực khóc nói rằng đều là do mẹ hại con…
Cụ bà sau khi giao phó xong cho mẹ tôi cũng vội vã rời đi, mẹ tôi thì vội kéo tôi đi về.
Có điều đi chưa được mấy bước, đột nhiên bụng tôi đau, đành đi vào trong rừng giải quyết.
Mẹ tôi bởi vì đang sốt ruột tìm một con chó mực nên đi trước, chỉ dặn tôi xong xuôi thì nhanh đi về.
Vào rừng vừa mới ngồi xuống, tôi nhìn thấy từ nhà ông Vương có ai đó chạy ra, trực tiếp hướng về phía tôi.
Không đến vài phút, bóng người kia đã vào trong rừng cây, hướng về tôi chạy tới.
Từ bóng người đấy nhìn ra cũng không phải là ông Vương.
Mà vừa rồi tôi cùng mẹ là người cuối cùng rời khỏi, ngoại trừ ông Vương ra trong nhà ổng vẫn có người khác nữa sao?
Tôi vô thức hỏi một câu “Ai?”
Người kia cũng không trả lời mà tiếp tục đi đến gần tôi.
Nhờ ánh trăng soi sáng tôi cũng có thể nhìn thấy dung mạo người này.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mặc trên mình bộ áo váy bó sát màu đỏ tôn lên dáng người hết sức quyến rũ.
Mái tóc đen dài đến eo khiến làn da trắng tuyết của cô ấy càng thêm nổi bật.
__________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ mình nhaaa.
❤❤