Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 83: Ngoại truyện về Cố Nguyên (3)


Đọc truyện Minh Hôn Cái Đầu Anh Á – Chương 83: Ngoại truyện về Cố Nguyên (3)

Cố Nguyên không biết gần đây mình bị làm sao, lúc nào lòng cũng không yên, trái tim phảng phất như có một cảm giác bực bội khó hiểu. Mà đã nửa tháng tiểu Nhã chưa đến tìm anh ta rồi. . . . . .

Anh ta buồn bực thở dài một tiếng, đem củi đã chặt nhặt lên, bó gọn gàng vào một chỗ. Cố Nguyên nhìn bó củi được buộc chỉn chu hồi lâu, lại buồn bực thở dài thêm một tiếng nữa. Anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần dần đi lên, cúi xuống ôm bó củi đi vào trong nhà, lúc này mới chợt nhớ ra mình cần phải đi tắm, liền vội vội vàng vàng mang theo chậu gỗ đựng bộ quần áo đầy bụi bặm ra con suối nhỏ vừa tắm vừa giặt luôn.

Vừa tới dòng suối, Cố Nguyên lại nhìn thấy người mà mình đã lâu không gặp – tiểu Nhã đang cùng Hoàng Lâm vừa giặt quần áo vừa trò chuyện vui vẻ bên bờ suối. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Hoàng Lâm, toát ra ánh sáng rạng rỡ, rất có vẻ phong thần tuấn lãng. Nhưng dưới cái nhìn của Cố Nguyên, hình ảnh chói mắt đó làm hai mắt của anh ta thật đau.

Cười cười cười, có cái gì mà cười, không phải chỉ giặt hai bộ quần áo thôi sao? Trong nhà rõ ràng có mẹ mà cứ cố tình giả bộ mang hai cái quần nhỏ ra ngoài này giặt, nhất định là muốn mượn cớ làm quen với tiểu Nhã rồi, đúng là tên ngụy quân tử! Cố Nguyên đứng yên ở sau cây liễu lớn, như quỷ hồn u oán nhìn chằm chằm vào hai người đang nói cười phía trước.

“A, đây không phải là “đại sư Cố” của thôn chúng ta sao? Cháu cũng tới giặt quần áo à?” Bà Ngô hàng xóm tay ôm chậu gỗ, đứng ở phía sau Cố Nguyên đột nhiên lên tiếng, còn cố ý nhấn mạnh danh xưng ‘đại sư Cố’.

Tiếng của bà Ngô làm tiểu Nhã và Hoàng Lâm rốt cuộc cũng chú ý tới Cố Nguyên đang đứng phía bên này. Tiểu Nhã lập tức thả cái áo trong tay ra, đi tới trước mặt Cố Nguyên, ngọt ngào gọi một tiếng: “A Cố.”

Cố Nguyên thoáng giật mình, ngay sau đó thì lúng túng gật đầu, mắt Cố Nguyên vẫn nhìn về phía Hoàng Lâm đang ngồi bên bờ suối. Anh ta khẽ nhíu mày, thầm nghĩ sao mãi mà tên này vẫn chưa giặt xong thế?

“Tiểu Nhã, cháu giúp Tiểu Nguyên Tử giặt quần áo đi. Dù sao, sớm hay muộn hai đứa cũng là người một nhà mà.” Bà Ngô cười cười trêu ghẹo tiểu Nhã.

Nghe bà Ngô chọc ghẹo mà cả tiểu Nhã và Cố Nguyên đều đỏ mặt. Để che giấu đi sự lúng túng, Cố Nguyên gượng gạo nói: “Cháu qua bên kia tắm trước.”

Anh ta vội vã đi ra bờ suối, chọn một chỗ cách tiểu Nhã mấy mét ngồi xổm xuống. Vừa ngồi xuống xong, Cố Nguyên đã hối hận. Khoảng cách giữa anh ta và tiểu Nhã có hơi xa, ngộ nhỡ lúc giặt quần áo Hoàng Lâm mượn cớ giở trò với Nhã Lan thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Nguyên lén lén lút lút nhích gần hơn về chỗ tiểu Nhã vừa ngồi.

Bà Ngô đứng ở phía sau nhìn thấy rõ ràng tất cả hành động của Cố Nguyên thì mím môi cười một tiếng, lắc lắc đầu.

Thanh niên bây giờ ấy à, thật là có ý tứ.

Tiểu Nhã thấy Cố Nguyên tránh mình như tránh ôn dịch thì mặt xịu xuống quay về chỗ cũ giặt quần áo. Hoàng Lâm thấy vẻ mặt u ám của cô, tò mò hỏi: “Sao thế?”


“Không có việc gì.” Tiểu Nhã không vui giơ gậy gỗ lên đập xuống áo một cái, lộn áo lại, tiếp tục đập thêm mấy cái nữa.

Hoàng Lâm thoáng suy tư rồi quay đầu, nhìn Cố Nguyên đã sắp thành công trở thành “tình địch nội bộ”, giọng nói cứng ngắc, “Cái đó, A Nguyên, sao anh không qua bên này tắm luôn?” Cần gì phải bày ra dáng vẻ như u hồn bên bờ suối như vậy, im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau tính hù chết người khác chắc?

“Ai u~~, nàng dâu của nhà mình. Tất nhiên là phải giữ chặt nha.” Bà Ngô cười nói với Hoàng Lâm, vẻ mặt cứ như điều đó là đương nhiên.

Cố Nguyên đang chậm chạp đứng dậy định đi tắm, nghe thấy lời của bà Ngô, gương mặt trắng nõn lại thoáng đỏ bừng. Anh ta ho khan hai tiếng, giả bộ như không có việc gì, ôm chậu gỗ của mình lên, đứng đắn nói: “Cháu lấy nhầm quần áo rồi.” Nói xong vội vàng xoay người lại, chuẩn bị rời đi.

“Ha ha. . . . . .” Hoàng Lâm che miệng, cười trộm ra tiếng.

Cố Nguyên nghe được, quay ngoắt đầu, nheo mắt lại nhìn Hoàng Lâm, rồi lại lơ đãng quay đầu lại, khẽ lẩm bẩm: Ngã ——

“Bùm ——” Bọt nước văng tung tóe cùng tiếng động lớn vang lên, Cố Nguyên nhếch miệng, cười vui lắm hả? Để xem còn cười được nữa không?

“Anh Lâm ——”

“A Lâm, cháu không sao chứ?”

Buổi tối.

Cố Nguyên ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát cuốn sách cổ mà sư phụ giao cho anh ta trước khi mất, đột nhiên, “Cốc cốc! Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Cố Nguyên đặt cuốn sách xuống, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ một chút, đi tới trước cửa gỗ, tò mò hỏi nói: “Ai vậy?”

“Là em, A Cố.” Tiếng nói giòn giã của Tiểu Nhã vang lên, Cố Nguyên lập tức mở cửa ra, đón cô vào sau đó đóng lại.


“Nhã Lan, muộn thế này còn tới tìm anh, có chuyện gì hả?” Cố Nguyên có chút luống cuống, dù sao đêm đã khuya, nếu bị những người khác trong thôn nhìn thấy tiểu Nhã tới tìm anh ta vào lúc này sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô.

“Em tới vì muốn hỏi rõ anh một chuyện.” Tiểu Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Cố Nguyên.

Cố Nguyên chớp mắt một cái, vẻ mặt khó hiểu. Không biết chuyện gì quan trọng đến mức khiến cô bỏ cả lý trí, nửa đêm canh ba chạy đi hỏi?

“Rốt cuộc anh có cưới em hay không? Anh quay về đã hơn ba tháng rồi, nếu anh không muốn cưới thì cứ nói thẳng ra là được. Tối nay mẹ em cũng nói, nếu anh không đến nhà em bàn hôn sự thì hôn ước lúc trước thôi coi như bỏ qua đấy.” Hốc mắt tiểu Nhã hồng hồng nhìn chằm chằm Cố Nguyên, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình cảnh Cố Nguyên đang sững sờ.

Lời nói của tiểu Nhã làm Cố Nguyên thẫn thờ thật lâu, mãi đến khi tiểu Nhã hung hăng đạp cho anh ta một cước, Cố Nguyên mới lấy lại tinh thần. Anh ta liếm đôi môi khô khốc, miễn cưỡng mở miệng: “Đi theo anh, em sẽ chịu khổ.”

“Em không sợ!”

“Khổ cả đời!” Không có cơ hội xoay mình.

“Cả đời em cũng không sợ! Chỉ cần anh cưới, em sẽ gả!”

Tiểu Nhã vô cùng kiên định bước lại gần, một lúc sau, Cố Nguyên nghiêng đầu, bước lùi lại, khẽ nhắm mắt, cắn răng, “Không, anh không đáng.” Cô nên có một cuộc sống tốt đẹp, đầy đủ chứ không phải sống khổ cực bữa nay lo bữa mai với anh ta. Anh ta, không xứng. . . . . .

“Đây chính là câu trả lời của anh sao?” Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn Cố Nguyên, nước mắt trong suốt trượt ra từ khóe mắt.

“Không. . . . . .” Cố Nguyên thấy cô khóc liền vội vàng lên tiếng an ủi.

Nhưng tiểu Nhã lại hiểu lầm, cô gượng cười, bắt lấy ống tay áo của Cố Nguyên, gấp gáp hỏi: “Ý của anh là không phải anh không muốn cưới em đúng không?”


Cố Nguyên giật mình, không gật đầu nhưng cũng không phủ nhận; có lẽ, sâu trong tiềm thức, anh ta cũng không muốn phủ nhận điều này. Hành động đó khiến tiểu Nhã lại càng thêm hiểu lầm, cô vui mừng mỉm cười, cho rằng Cố Nguyên sẽ lấy cô.

“Anh sẽ cưới em phải không?” Tiểu Nhã tràn ngập hi vọng hỏi.

“Anh. . . . . .” Không phải.

“Cưới hay là không cưới?” Tiểu Nhã sốt ruột, lực nắm ống tay áo lại tăng thêm làm tay áo trở nên nhăn nhúm.

Có lẽ là không có cách nào chịu được sự thất vọng của tiểu Nhã dành cho mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Nguyên nhẹ gật đầu một cái. Mãi nhiều năm về sau, anh ta cũng đã từng hối hận tại sao lúc đó mình lại hành động mất lý trí như vậy. Nhưng dù có hối hận thì Cố Nguyên vẫn biết, sự vui mừng đối với quyết định đó còn nhiều hơn cả hối hận. . . . . .

Nửa tháng sau.

Quả thực tiểu Nhã đã đội mũ phượng trùm khăn đỏ gả cho anh ta, ngày đó Cố Nguyên cực kỳ vui vẻ; vui vẻ đến mức quên mất rằng là đây chính là sai lầm do mình lơ đãng tạo ra. Bữa tiệc ngày ấy, người cả thôn đều tới, tuy rằng Cố Nguyên rất nghèo, nhưng vì để tiểu Nhã có thể có được một hôn lễ đàng hoàng, lần đầu tiên anh ta làm trái với lời thề của mình —— vì nhận tiền cúng bái của một hộ gia đình thất đức trong thành mà đánh một lệ quỷ chết do bị hàm oan đến hồn bay phách tán.

Sau khi cưới, mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng hai vợ chồng ở với nhau thực sự vui vẻ. Quãng thời gian đó cũng là những ngày vui sướng, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Cố Nguyên. Nhưng hàng đêm, thỉnh thoảng anh ta lại nằm mơ thấy ánh mắt u oán phẫn hận của nữ quỷ kia, rồi hoảng hồn từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chuyện cho phép mình làm chuyện thất đức bắt đầu có báo ứng, không bao lâu sau người trong thôn liên tiếp mắc bệnh. Cố Nguyên đọc hết tất cả các sách mà sư phụ để lại cho anh ta khi còn sống mà không tìm được cách chữa trị . . .

Tiểu Nhã không ngừng trấn an Cố Nguyên, lại đau lòng xót xa mỗi khi Cố Nguyên ra ngoài về muộn. Lại qua mấy ngày, trong thôn bắt đầu xuất hiện lời đồn đại Cố Nguyên là yêu đạo, vì tu luyện yêu pháp nên những người trong thôn tưởng là chết vì bệnh nhưng thực ra đều do anh ta làm phép giết chết. Lúc mới đầu, những người vốn yêu quý Cố Nguyên không tin vào điều này, nhưng theo số lượng người chết càng ngày càng tăng, ánh mắt của thôn dân cũng dần dần chuyển từ tin tưởng sang hoài nghi. Bọn họ bắt đầu né tránh Cố Nguyên, thậm chí từ chối không cho Cố Nguyên chữa trị.

Cố Nguyên vô cùng khổ sở, nhưng vẫn chưa từng oán hận bất kỳ người nào. Anh ta cảm thấy đây là sự trừng phạt đúng tội dành cho anh ta, nếu anh ta không ham tiền bạc làm ra chuyện thất đức thì đâu có liên lụy đến các thôn thân. Qua chừng nửa tháng, Lâm tam thúc và Lâm tam thẩm cũng ngã bệnh. Bây giờ Cố Nguyên không còn biện pháp nào nữa, anh ta đột nhiên nhớ tới khi sư phụ còn sống, ông có một người bạn thân thiết chuyên trị các chứng bệnh khó chữa, kỳ lạ.

Người này rất có năng lực nhưng hành tung lại bí ẩn, cực kỳ khó tìm. Vì muốn xác định rõ ràng vị trí của ông ta mà Cố Nguyên tự lấy máu của mình làm cơ sở, biến ra vô số Xích Yến, cố gắng xác định hành tung của người nọ. Gần như mỗi ngày, Cố Nguyên đều chích ra nửa bát máu, chỉ muốn mau chóng tìm ra vị trí chính xác. Cứ như vậy qua khoảng 10 ngày, cuối cùng Xích Yến cũng lần ra được chỗ của người kia, nhưng lúc này thân thể của Cố Nguyên đã vô cùng suy yếu do mất máu quá nhiều.

Anh ta thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thôn, nhưng tiểu Nhã không đồng ý. Cô cảm thấy Cố Nguyên mất máu nhiều như vậy không thể chịu nổi việc liên tục ngồi tàu xe. Tuy vậy, Cố Nguyên vẫn rất kiên trì, bất đắc dĩ, tiểu Nhã đành phải nghe theo. Cô giúp Cố Nguyên sửa soạn lại bọc quần áo, tiễn anh ta cửa. Trước khi xuất phát, tiểu Nhã hỏi anh ta, “Anh có biết vì sao em muốn gả cho anh không?”

Cố Nguyên lắc đầu.

Tiểu Nhã cúi đầu, xấu hổ vươn tay giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng nói: “Bởi vì, từ khi còn bé em đã thích anh rồi.” Dứt lời cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên.


Cố Nguyên thoáng giật mình, cô lại nói tiếp: “Khi còn bé, em luôn thích chạy theo sau anh, nhưng anh chả khi nào để ý. Em liền chạy tới chỗ chú Cố năn nỉ, sau này em muốn là con dâu của nhà họ Cố. Chú Cố rất thích em nên đã sảng khoái đồng ý. Ông còn nói, chờ khi nào em lớn sẽ để anh thuận lợi cưới em về nhà. Mong ước nhiều năm như vậy, rốt cuộc em cũng đã đạt được . Vậy nên, A Cố à, anh nhất định phải bình an vô sự trở về, có biết không?”

Ánh mắt tiểu Nhã sáng ngời nhìn Cố Nguyên, Cố Nguyên khẽ mỉm cười, thận trọng gật đầu một cái.

“Đi sớm về sớm!” Tiểu Nhã rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói.

“Nhã Lan, anh nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” Cố Nguyên trịnh trọng bảo đảm với Nhã Lan, sau đó xoay người, đầu cũng không quay lại đi thẳng ra khỏi thôn.

Cố Nguyên đi lần này ước chừng hơn ba tháng, sau khi anh ta vất vả lắm mới tìm được bạn thân của sư phụ dẫn về thôn trang, thì ngạc nhiên phát hiện, cả thôn hoàn toàn tĩnh mịch, khắp nơi tràn ngập mùi thi thể thối rữa. Lòng Cố Nguyên nóng như lửa đốt chạy nhanh về nhà, nhưng không nhìn thấy bóng dáng tiểu Nhã đâu cả. Anh ta gấp đến độ cuống lên chạy khắp thôn một lượt mà vẫn không tìm được cô. Số người ít ỏi còn sống trong thôn nhìn thấy Cố Nguyên đã rời nhà ba tháng trước hiện giờ lại dẫn theo một ông lão trở lại thì đều ra sức tránh né, thậm chí bọn họ còn định chạy ra khỏi thôn nhưng bị Cố Nguyên chặn lại.

Dưới sự chất vấn của Cố Nguyên, khoảng chục người còn sống kể sự tình đã xảy ra cho anh ta nghe. Thì ra sau khi Cố Nguyên rời đi không bao lâu, trong thôn xuất hiện một đạo sĩ, đạo sĩ kia nói người trong thôn mắc bệnh là do Cố Nguyên đang tác quái, mà tiểu Nhã gả cho anh ta mấy tháng trước đã bị luyện thành yêu quái rồi. Đạo sĩ kia muốn tiểu Nhã bị chém chết, thi thể chia làm năm phần, chôn ở bốn phương tám hướng trong thôn, còn cái đầu thì chôn ở sân nhỏ trước cửa nhà họ Cố. Ngụ ý muốn áp chế yêu tà do Cố Nguyên gây ra.

Lâm tam thúc và Lâm tam thẩm đang mắc bệnh, không thể bảo vệ con gái mình, tức đến hộc máu, cùng nhau mất mạng. Sau khi tiểu Nhã chết, số người mắc bệnh trong thôn không hề có bất cứ dấu hiệu phục hồi nào, thậm chí số người chết còn gia tăng nhanh chóng. Lúc này, thôn dân mới phát hiện ra tên đạo sĩ kia chỉ là một kẻ lừa gạt giết người bừa bãi, nhưng ngay khi biết mình bị bại lộ, hắn đã biến mất không để lại một chút dấu vết. Thôn dân bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm sự hối hận ngày đó mình bị ma xui quỷ ám.

Sau khi Cố Nguyên được biết chân tướng, điên điên khùng khùng chạy nhanh về nhà, hai tay không ra sức đào cái đầu đã thối rữa gần hết của tiểu Nhã lên. Trong lúc bới đất, anh ta còn phát hiện ra một con mãng xà màu đen. Con rắn này vòng người bao xung quanh đầu của tiểu Nhã. Cố Nguyên ôm lấy đầu của cô khóc rống lên, mưa to như trút gột sạch máu tươi cùng bùn đất trên người anh ta.

Cố Nguyên ngước đầu, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, trước mắt mờ mịt, anh ta nhìn lên trời gào thét, “Nếu ông trời thực sự thưởng phạt phân minh, tại sao lại báo ứng lên những người vô tội? Ông nhìn loài người ngu dốt, đáng hận này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì với đồng loại của mình? Tại sao tôi lại phải bảo vệ bọn họ? Bảo vệ những kẻ ngu muội, không biết cảm ơn, chỉ biết tham lam ra sức đòi hỏi, cướp đoạt tính mạng của người khác để bảo vệ lợi ích của mình!”

Âm thanh gào thét thảm thiết của Cố Nguyên chìm dưới tiếng sấm động trời, anh ta ôm đầu tiểu Nhã, đột nhiên phá lên cười điên cuồng. Trong vòng mấy tấc đất, lấy chân Cố Nguyên làm trung tâm, bất chợt bùng lên một ngọn lửa lớn cháy hừng hực, thiêu đốt tất cả mọi thức nó chạm phải, dần dần lan ra khắp thôn.

“Hôm nay ông đã phụ tôi, tôi nhất định sẽ trả lại mối hận giết vợ gấp mười lần!” Cố Nguyên dịu dàng vuốt ve đầu của tiểu Nhã, nhưng miệng lại thốt ra từng câu từng chữ tràn ngập phẫn hận. Thế lửa càng lúc càng lớn, dù có mưa cũng không thể ngăn lại, dường như hai bên đang kiên trì đấu nhau. Tuy vậy, nước mưa có không ngừng trút xuống thì cũng không cản lại được ngọn lửa điên cuồng tăng nhanh tốc độ lan tràn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cả thôn trang ngày xưa tràn ngập tiếng cười đã bị thiêu hủy hoàn toàn, cuối cùng biến thành địa ngục trần gian.

“Nhã Lan, anh đòi lại công bằng cho em, ngày đó bọn họ đối xử với em như thế nào, hôm nay anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá gấp mười lần, vĩnh viễn không được siêu sinh, lặp lại quá trình tử vong hết lần này đến lần khác!” Cố Nguyên nhìn những thôn dân vật vã dưới ngọn lửa hừng hực kêu thét thảm thiết, anh ta cong khóe môi lên tựa như châm chọc, lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt.

Vậy mà, Cố Nguyên lại không phát hiện ra, con mãng xà đen nằm cách đó không xa ngước mắt lên nhìn anh ta, lặng lẽ chảy một giọt nước mắt, rơi xuống biến mất trên mặt đất cháy vàng. . . . . .

Tác giả có lời muốn nói: Con rắn này chính là Thạch Liên, trên người Thạch Liên có một phần thần thức của Nhã Lan. Cho nên đến tận giây phút cuối cùng, Thạch Liên vẫn không màng đến tính mạng mà bảo vệ đại sư Cố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.