Đọc truyện Minh Hoa Thiên Tuệ – Chương 7: Kiểm tra ma lực (1)
Ở dưới gốc cây trong Lệ phủ, có một người đàn ông ôm một đứa bé gầy yếu. Đó là Minh Hoa quận chúa năm tuổi. Ông đang rất chăm chú dạy chữ cho cô, mà cô bé cũng rất chuyên chú lắng nghe. Đột nhiên ông quay ra hỏi cô bé: “Minh Hoa! Con có biết chúng ta tồn tại vì điều gì không?”
“Cái này con biết ạ! Vì để đánh chiếm tiên giới, làm chủ toàn bộ tam giới ạ.” Cô bé hưng phấn trả lời. Mắt long lanh mở to ra như chờ được khen thưởng
“Cái này là ai nói con thế?” Người đàn ông thở dài xoa đầu hỏi.
“Thưa phụ thân, là Tư thúc và mấy tỉ tỉ trong phủ đó ạ, thế nào? Con trả lời đúng chứ ạ?” Cô bé hí hửng trả lời.
Người đàn ông không nhìn cô bé mà nhìn về nơi nào đó, nói: “Cái gì là ma, cái gì là tiên, đến ta cũng không thể biết chính xác được, Ma tộc thì có người này người kia, cả ở tiên giới cũng không ngoại lệ. Bất quá chúng ta sống không phải vì thế giới này, chúng ta sống vì bản thân chúng ta, vì những người chúng ta quan tâm.”
Đầu óc non nớt của Minh Hoa làm cô bé không hiểu gì cả, U Lệ nhìn đến thì phì cười xoa đầu cô bé.
Bỗng một cái bóng trèo tường vào vườn nhà ông, hăng hái chạy lại nắm tay Minh Hoa, bỏ qua U Lệ một bên bộc bạch: “Này Minh Hoa, ta phát hiện có một quán ăn mới mở cuối đường ngon lắm kìa, cùng ta đi ăn nha.”
Nghe thấy lời rủ rê Minh Hoa không những không vui mừng mà còn làm vẻ mặt ai oán với người vừa chạy vô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. U Lệ nghe đến đây thì quay đầu nhìn cô, giọng trầm xuống như sắp bạo nộ: “Thì ra… Thì ra mấy hôm nay con không tập luyện mà dám trốn đi phá phách nữa hả.”
Lời nói đó khiến cô bé kia sực tỉnh vì cô hưng phấn quá nên giờ mới để ý còn có người ở đây, cô nuốt nước bọt mở miệng: “Ách! Lệ thúc, sao hôm nay thúc lại ở đây chứ?”
Minh Hoa vì là con gái của ma quân U Lệ nên không có bạn bè nào dám kết thân với cô, tuy nhiên chỉ có mình La Thiên Tuệ – Đại tiểu thư La gia là dám tiếp xúc với Minh Hoa, lâu lâu còn rủ cô đi ra ngoài chơi, làm mấy trò nghịch phá khiến La phủ phải qua xin lỗi U Lệ rất nhiều lần, trừng trị cô bé, bất quá cô vẫn chứng nào tật nấy, hôm nay lại tiếp tục rủ rê Minh Hoa đi chơi.
Hai cô luôn là chủ đề bàn tán của cả kinh thành, ở đâu có họ là gà bay chó sủa đến đó.
“Ha ha ha, nếu hôm nay ta không ở đây có phải các con còn giấu ta đúng không, Thiên Tuệ, chẳng phải phụ thân con đã nhắc nhở không được làm xao nhãn việc luyện tập của Minh Hoa muội muội rồi mà.” U lệ hừ lạnh, ông nhanh chóng ẵm La Thiên Tuệ cùng Minh Hoa vào trong khiến La Thiên Tuệ rất hoảng sợ, cô không muốn phải luyện võ cùng Minh Hoa đâu, rất mệt đó.
Cô vội vàng cất giọng: “Thả con xuống đi Lệ thúc, hình như phụ thân con kêu con về sớm để luyện võ cùng người ạ.”
U Lệ hừ lạnh: “Yên tâm, ta dạy tốt hơn hắn nhiều.”
La Thiên Tuệ quay qua bĩu môi trách móc Minh Hoa: “Tất cả là tại ngươi hết đó, ta sắp chết rồi hu hu hu hu.”
Minh Hoa cũng khoanh tay hừ lạnh: “Ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi khai ra đâu.”
Tuổi thơ của Minh Hoa trôi qua như thế, luyện tập – Quậy phá – Ăn phạt – Luyện tập…
…
Chín năm trôi qua, bé gái năm nào đã lột xác, ngày cảng trở nên xinh xắn. Tay chân cứng rắn linh hoạt nhưng trắng hồng kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh, mủm mỉm khiến người ta muốn ôm cô vào lòng, kiếm cho cô bé mọi thứ tốt nhất trên đời mà đưa ra trước mắt.
Đặc biệt là cặp mắt trong suốt thuần khiết sạch sẽ ấy khác xa những ma nhân khác luôn khiến mọi người chú ý. Hôm nay cô bé mặt chiếc áo màu xanh lam càng tôn lên vẻ ngây thơ nhưng không kém phần tôn quí của mình, cô đang chạy rất nhanh về phía trước, trên mặt lộ rõ sự hưng phấn, mong chờ. Theo sau cô là một người đàn ông trung niên,
một lúc lâu ông ta đã tới trước mặt cô gái, thở hổn hển, không nhịn được lên tiếng: “Quận chúa, quận chúa! Xin người chạy chậm thôi kẻo lạc ạ.”
“Tư thúc! Nếu ta đến chậm quá thì lão sư trách phạt ta đó a.” Cô bé hớn hở vừa chạy đằng trước vừa nói vọng lại.
Tư thúc theo sau đã thở hổn hển, vừa đuổi vừa nói: “Hôm nay chỉ là kiểm tra ma lực cùng thể chất thân thể thôi mà, ngài vẫn chưa chính thức ghi danh đâu ạ, với lại không phải chủ nhân không cho ngài đi sao?”
Đột nhiên Minh Hoa dừng lại, cô chống nạnh nói: “Phụ thân lừa ta đó, cái gì mà thân thể yếu ớt với không thích hợp tu luyện chứ, ta không tin. Với lại… Ngươi là người của ta hay là người của phụ thân, hôm nay ngươi không nói rõ ta sẽ không để yên đâu a.”
Hai má phình lên vì tức giận trông càng đáng yêu, khiến người ta muốn véo yêu thật mạnh lên đó vậy.
Kiềm lại ý nghĩ phạm tội, Tư thúc rất nhanh liền trả lời: “Ta tất nhiên là người của ngài rồi, chẳng phải ta một tay chăm sóc ngài từ bé đến giờ sao.”
“Không đúng! Phụ thân chăm sóc ta lớn mới phải chứ.” Minh Hoa phản bác.
“Ách! Cũng đúng, bất quá mỗi lần ngài muốn thứ gì, yêu cầu thứ gì chẳng phải ta đều không quản khó khăn, vượt đèo lội suối để tìm kiếm bảo vật dâng lên cho ngài đó sao.” Tư thúc vẻ mặt đầy tự hào nói ra.
“Bỏ đi, chuyện hôm nay ta trốn ra ngoài làm sao đây, có phải thúc định sẽ báo cho phụ thân ta biết?” Minh Hoa xua xua tay nói.
“Không không, ta thề trên danh dự của mình ta sẽ không hé răng nửa lời với chủ nhân đâu.” Tư thúc rất nghiêm trang hứa hẹn, bất quá trong lòng thì đang tính toán danh dự của mình hay mệnh lệnh chủ nhân quan trọng hơn.
“Hừm, tạm tin thúc lần này.” Đột nhiên có một giọng nói cười cười chen ngang giữa hai người: “Ô! Đây chẳng phải là Minh Hoa quận chúa nổi tiếng của chúng ta đó sao, làm sao cô lại xuất hiện ở nơi như thế này chứ?” Chủ nhân giọng nói ấy là tiểu thư La gia La Thiên Tuệ.
“La Thiên Tuệ! Hừ, sao chỗ nào cô cũng xuất hiện được vậy, còn nữa ta hôm nay tới đây để kiểm tra ma lực, chắc chắn ta lợi hại hơn cô, cứ chờ đó mà coi đi. Tư thúc, chúng ta đi.”
Minh Hoa không thèm quan tâm Thiên Tuệ, cô liền chạy đi trước.
“Này.”
Thiên Tuệ dậm chân hậm hực vì Minh Hoa không thèm để ý mình.
Cô nương bên cạnh Thiên Tuệ thấy cảnh ấy không nhịn được lên tiếng: “Cô ta tưởng mình là thiên tài sao, cái loại phế vật này nếu không có Lệ ma quân chống lưng thì không biết cô ta đã bị xử bao nhiêu lần rồi.”
“Đúng đúng! Nếu không có Lệ quân thì cô ta là gì chứ, chỉ là một phế vật nhị tinh cũng chưa tới nữa là.”
“Người như cô ta tốt nhất người cao quí như La Thiên Tuệ tiểu thư nên tránh xa một chút, càng nói chuyện với cô ta tôi càng cảm thấy mình như đang hạ thấp giá trị bản thân vậy.” Thêm một cô nương khác phụ họa.
Thiên Tuệ lập tức quay qua tát vào mặt kẻ mở lời, nghiến răng cảnh cáo: “Ngươi im miệng cho ta La Tần, có tin ta bẩm báo phụ thân phạt nặng ngươi không hả? Còn các ngươi nữa, nếu ai muốn bị diệt tộc thì cứ nói tiếp.”
Bọn chúng định vuốt mông ngựa, nhưng rõ ràng là vuốt sai chỗ rồi, những kẻ này thường ngày thấy hai cô gà bay chó sủa cứ tưởng quan hệ hai người rất không tốt nhưng thực hư thế nào chỉ người trong cuộc mới thấy rõ mà thôi.
La Tần sợ ấy sợ hãi vâng một tiếng, cả đám kia cùng vâng theo, Thiên Tuệ mới hừ nhẹ quay lưng bước vào điện.
La Tần nhìn sau lưng Thiên Tuệ, nghiến răng, che giấu ánh mắt oán hận sắc bén có thể băm Thiên Tuệ ra làm nhiều mảnh. La Tần, cô ta là con của một tiểu thiếp, nhị tiểu thư của La phủ, tuy cô được hưởng đủ đãi ngộ của một vị tiểu thư La phủ nhưng lại không có được tình yêu của phụ thân cô.
Chỉ có Thiên Tuệ là được phụ thân yêu thương nhất, đồng thời cô ta cũng là người có tiếng nói nhất trong phủ, mọi sổ sách chi tiêu phụ thân đều giao cho cô ta quản lí, khiến hai mẹ con nhiều lần ăn khổ, nhưng mẹ luôn bắt cô phải nhẫn nhịn.
Từ nhỏ Minh Hoa quận chúa rất yếu ớt gầy gò, đan điền bị hư thiệt lúc mới sinh ra, nên không có cách nào tu luyện ma lực. Trải qua nhiều quá trình điều trị cùng phục dụng bao nhiêu đan dược trân quý đan điền của cô mới hấp thụ được chút linh khí, sắc mặt trở nên hồng nhuận mủm mỉm.
Vì thế từ tự ti, cô càng trở nên hoạt bát, thích quậy phá khắp thành việc nào cũng dám làm, tỉ như cướp bảo vật của La đại công tử, thường trốn học để đi hái hoa bắt bướm, chống đối các lão sư, có thể nói cô bé là một nữ ác bá khiến cho đám trai trẻ trong thành thấy cô là đi đường vòng, còn các tiểu thư thì lấy cô ra buôn chuyện với nhau.
Bất quá không có ai dám lên tiếng trực tiếp như vừa rồi. Bọn họ vì nhất thời mà quên mất vị Lệ quân đằng sau cô.
La Tần ngoài mặt thì thanh cao nhưng lòng dạ vô cùng rắn rết, ai nấy cũng hiểu đây không phải là lúc chọc giận cô ta nên cứ im lặng theo sau cô ta vào viện.