Đọc truyện Minh Hoa Thiên Tuệ – Chương 37: U Minh Hoa quyết đấu La Thiên Tuệ
“Nè, cũng lâu rồi chúng ta không giao đấu với nhau đấy.” Minh Hoa vẻ mặt đầy tự tin dõng dạc nói.
“Cho nên…” Thiên Tuệ nhếch môi cười trừ, cô thừa biết tính hiếu chiến của con bé này rồi, e rằng hôm nay sẽ có một trận luận bàn nghiêm túc.
Minh Hoa vừa bẻ gân ngón tay xong thì hướng nắm đấm xông tới chỗ Thiên Tuệ: “Ta hôm nay sẽ đánh bại tỉ a.” Nắm đấm được Minh Hoa dùng tinh thần ngưng tụ thổ nguyên tố bao bọc khiến uy lực gia tăng hơn, nhưng bù lại tốc độ chậm đi nên Minh Hoa mới phải bất ngờ tấn công như vậy.
Nắm đấm vừa uy lực vừa bất ngờ, chẳng mấy chốc sẽ chạm vào người Thiên Tuệ. Nắm đấm sắp chạm trực tiếp vào người Thiên Tuệ thì cô lập tức phóng hỏa về phía cánh tay đó của Minh Hoa, mượn lực né tránh sang một bên.
Cô vừa nghiêng người né vừa khẽ cười: “Tốc độ như thế mà vẫn đòi đánh trúng ta sao.”
Nơi Thiên Tuệ vừa tránh đi trúng phải nắm đấm của Minh Hoa, khiến cho chỗ đất đó vỡ nứt, lún xuống, đủ để thấy nếu trúng phải đòn vừa rồi không chết thì cũng trọng thương.
Thiên Tuệ trong lúc nghiên người đó vừa bắn lôi quang về phía Minh Hoa. Minh Hoa đưa hai tay ra trước đón nhận tất cả lôi công kích khiến cô bé lùi ra sau. Bước đầu học tinh thần lực cô phải nâng cao sức chịu đựng trước tiên nên trải qua luyện thể khiến cơ thể của Minh Hoa rất rắn chắc, cô còn lợi dụng lí thuyết dùng tinh thần của Thiên Tuệ để giảm sát thương từ những đòn tấn công nguyên tố.
Thiên Tuệ cũng ngay lập tức lùi ra sau kéo giãn khoản cách.
Trong đầu Minh Hoa xẹt qua một hôm Thiên Tuệ làm thí nghiệm về lực, do trình độ của Minh Hoa không thể hiểu được thí nghiệm ấy, chỉ nhớ rằng Thiên Tuệ có nói một vật đặt ở nơi càng cao thì khi rơi càng nhanh, lực phát ra càng lớn. Trong đầu cô lóe lên một sáng kiến.
Chỗ đất Minh Hoa đang đứng nhô cao lên sáu thước, cô từ trên đó nhanh chóng thả người xuống đạp vào đỉnh mượn lực phóng tới chỗ Thiên Tuệ.
“Ồ, lại trò mới à.” La Thiên Tuệ tự tin, khuôn mặt nghiêm túc mà triệu tập hỏa diễm bao quanh lấy tay cô, chuẩn bị đỡ lấy công kích của Minh Hoa.
“Bất ngờ còn ở phiá sau nè.” Minh Hoa vừa gồng hai tay lên, xung quanh hai tay phải trước cô đất đá bao quanh, gia tăng trọng lượng khiến cho tốc độ lẫn uy lực công kích tăng thêm.
Không thể không nói trong lí thuyết Minh Hoa rất yếu nhưng khi vào thực hành cô cũng có những suy nghĩ kì quái trùng hợp áp dụng những kiến thức phức tạp ấy vào những đòn tấn công đối thủ.
Thiên Tuệ kinh ngạc, trong đầu cô biết chắc rằng khi Minh Hoa dùng đá bao bọc tay mình lại sẽ gia tăng trọng lượng, ảnh hưởng đến tốc độ bay và uy lực cho lần tấn công này. Không kịp suy nghĩ nhiều cô lập tức sử dụng thêm lôi điện để nghênh đón công kích của Minh Hoa.
Hai nguồn lực chạm nhau, Thiên Tuệ bị lùi ra sau, hai chân càn càn xuống mặt đất tạo thành hai đường thẳng. Cô gia tăng thêm linh lực để nhanh chóng khựng lại. Hai người rơi vào thế giằng co.
Thiên Tuệ lúc này mới mở miệng: “Chậc chậc, khá đấy. Tuy không biết tại sao muội có thể áp dụng trọng lực để gia tăng lực công kích nhưng muội làm ta hơi bất ngờ đấy.”
Lúc này Minh Hoa cười một cách giảo hoạt, nụ cười đó khiến Thiên Tuệ cảm thấy mình như vừa trúng bẫy con bé vậy. Đột nhiên Minh Hoa tăng lực lên một chút, cô hất Thiên Tuệ lui về sau. Sau đó thì Thiên Tuệ đã biết được âm mưu của Minh Hoa.
“Hở… Cái…” Thiên Tuệ chưa nói hết thì phía sau cô có cảm giác trượt chân, khiến cả người cô ngã đổ ra phía sau. Trong lúc đổ người Thiên Tuệ quét mắt về phía Minh Hoa, thấy con bé co nắm đấm lại, lấy lực định ra đòn trực tiếp vào người Thiên Tuệ.
Thiên Tuệ theo bản năng cơ thể tay phải triệu hồi ngay nỏ thần, truyền linh lực vào nỏ, tiến hành công kích vào người Minh Hoa.
Trúng phải cú đấm khiến Thiên Tuệ ngã xa ra phía sau, Minh Hoa cũng trúng phải mũi tên khiến cô cũng đồng thời ngã ra phía sau.
Hai cô đồng thời ngã văng ra xa, lại kéo giãn khoản cách như lúc ban đầu. Thiên Tuệ ngay lập tức đứng dậy, cô phủi bụi đi. Nhìn về phía kẻ gây ra cú ngã cho cô vừa rồi – Vỏ chuối. Cô nhìn về phía Minh Hoa, cô nghĩ thầm: “Chậc, con bé lại tiến bộ hơn rồi, đặt bẫy lúc nào mà ta chẳng thể phát giác.”
Minh Hoa cũng lập tức đứng dậy, đôi má cô phồng lên mắng: “Không công bằng, tỉ phạm luật sử dụng vũ khí.”
Thiên Tuệ cười nhẹ đáp trả: “Chẳng phải muội bảo muốn tỉ thí sao, mà tỉ thí thì vũ khí tự thân cũng là một loại năng lực của chúng ta rồi sử dụng chúng làm gì phạm luật chứ.”
Dưới sự tẩy não trắng trợn của Thiên Tuệ, Minh Hoa cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng suy nghĩ một chút cô cũng nói: “Cũng đúng, bất quá ta cũng muốn sử dụng vũ khí.”
“Cái này…” Thiên Tuệ có hơi ngập ngừng một chút.
“Thế nào?” Minh Hoa vọng hỏi.
“Ai dà… Được thôi, ta không ý kiến.” Nếu không đồng ý thì con bé lại lí do nữa thì phiền.
“Ha ha, được lắm xem sự lợi hại của ta đây.” Nghe được đáp án mình muốn, trên mặt Minh Hoa càng thêm tự tin.
Hai năm qua cô không chỉ luyện tập thể lực, tinh thần mà còn luyện cả cách dùng kiếm nữa. Vì không có ai chỉ dạy kiếm thuật nên cô chỉ có thể học như trong sách được lấy ra từ không gian giới chỉ của Thiên Tuệ, tìm cách vung kiếm lên càng nhanh càng tốt.
Luyện tập chém kiếm, lúc đầu là với cây cỏ, sau từ từ tới đất đá, luyện với những vật càng ngày càng cứng cáp nên lực chém trong tay cô càng ngày càng cải thiện, tuy nhiên dường kiếm vẫn rất thô sơ. Hai năm qua cô luyện kiếm có thể nói là một kẻ kiếm si, cô vừa là kẻ cuồng kiếm vừa là kẻ cuồng quyền hiếu chiến.
Thiên Tuệ khi cho Minh Hoa cầm kiếm thì tập trung tinh thần hơn nữa. Đùa sao, thanh kiếm đó rất mạnh không phải bởi vì Minh Hoa, mà vì chính nó.
Ngự – Kẻ tu luyện linh lực đạt đến tu vi nhập môn có 20% sinh ra “ngự”, là một phần linh lực có ý thức của bản thân sinh ra để bảo vệ thân thể, là phòng tuyến cuối cùng của cường giả, có thể coi là lá chắn bổn mạng theo suốt đời của một cường giả.
Hai cường giả cùng cấp bậc một kẻ không có ngự chiến đấu với một kẻ sở hữu ngự thì kẻ không sở hữu ngự chắc chắn cầm chắc thất bại. Tu vi chủ nhân càng cao thì ngự của kẻ đó càng cường đại.
Tuy ngự rất lợi hại nhưng chỉ có thể chịu được lực công kích nhất định, vượt quá mức chịu đựng sẽ làm ngự vỡ nát, lúc đó chủ nhân sẽ phải tự mình nghênh đón công kích của kẻ thù. Nhưng cái thanh kiếm ấy, nửa năm trước đánh cùng với Thiên Tuệ, ngự của cô cũng không thể cản nổi nó.
Nó chém không nhìn ngự. Khả năng xuyên giáp 100% như thế khiến Thiên Tuệ cũng phải e ngại dè chừng.
Minh Hoa tu luyện tinh thần, cô có thể cất đồ mình muốn vào trong không gian tinh thần của mình, cô tập trung triệu hồi ra chuôi kiếm hoàng kim. Trên miệng rồng từ từ hiện lên lưỡi kiếm tỏa ra ánh lam dày đặc, trên thân kiếm khắc chữ “Nghịch” vàng kim.
“Tỉ chuẩn bị đi, hôm nay ta sẽ quang minh chính đại đánh bại tỉ.” Trên mặt Minh Hoa tràn đầy tự tin, cô tin tưởng với kiếm thuật của mình ngày hôm nay có thể đánh bại Thiên Tuệ.
Thiên Tuệ cười nhạt, cô cũng bắt đầu truyền vào nỏ thần từng tia linh lực của mình. Minh Hoa mà quang minh chính đại thì chắc chắn trên đời này không tồn tại kẻ tiểu nhân nữa rồi.