Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 20: Rút lui


Đọc truyện Minh Hoa Thiên Tuệ – Chương 20: Rút lui

Phượng Hoàng xuất hiện tại chỗ đội quân hai bên đang giao chiến ác liệt, bà đưa Long Vương cho Lạc Trần rồi quay qua ra lệnh thuộc hạ: “Các tinh anh Tiên tộc, Long tộc cùng Phượng tộc hãy đứng ra phía trước chặn thế tiến công của chúng.”

Thiên Hậu lo lắng hỏi: “Đã có chuyện gì thế ạ?”

Chưa kịp trả lời câu hỏi của Thiên Hậu thì Phượng Hoàng thấy trận pháp đã gần lan tỏa sang đây, bà vội quát lớn: “Tất cả rút lui nhanh chóng khỏi Tiên tộc… Ta sẽ giải thích sau, mau ra hiệu cho tộc nhân của mình đi.”

Thiên Hậu cùng Lạc Trần hướng tộc nhân mình ra hiệu rút lui khẩn cấp khỏi Tiên tộc nhưng lũ Yêu tộc cùng đạo quân ma giới không ngừng truy sát phía sau. Bà liền dùng Thiên Đường hỏa tạo ra phòng tuyến để họ có thời gian rút lui, vì ảnh hưởng của trận pháp vừa rồi nên Thiên Đường hỏa đã yếu đi nhưng bà vẫn giữ vẻ uy nghiêm nhìn về phía đạo quân đang rút lui, đây là cuộc chạy đua theo thời gian.

Đúng vào lúc mọi người không nghĩ tình hình có thể tệ hơn nữa thì nó lại xảy ra. 

“Cấp báo cấp bảo, chúng ta đang bị một đoàn quân Quỷ tộc chặn lại.”

Phượng Hoàng, Long Vương, cùng Thiên Hậu kinh ngạc. Không ngờ Quỷ tộc đã tuyệt diệt hơn nghìn năm thế mà lại xuất hiện ở đây. Tràng cảnh này khiến một số bộ phận đột nhiên chùn bước, tâm họ như đứng sững lại, sắp rơi xuống hố sâu thì một tiếng quát lạnh kéo họ trở lại.

“Giết” Phượng Hoàng đánh một đạo hỏa diễm đốt cháy một đoàn quân Quy tộc khiến cho sĩ khí của binh sĩ sục sôi trở lại, nhất là Long tộc mang dòng máu cuồng chiến hung hăng thêm mà lao đến đàn áp quân Quỷ. Phượng binh cùng Tiên binh thì chặn hậu.

Long Vương mệt mỏi dựa vào người Phượng Hoàng, nhanh chóng ra lệnh cho toàn bộ tộc nhân của mình tiên phong nghênh chiến với bọn chúng, đồng thời tạo đường máu xông ra. Quỷ vốn sợ cường giả lôi hệ, vừa hay Long tộc có thể khắc chế chúng.


“Giết! Giết! Giết!” Từng tiếng thét xung trận của đoàn quân Long tộc vang lên, họ xông ra chém giết với lũ Quỷ tộc. Từng chiến khí phát ra kích thích những đội quân còn lại gia nhập vào cuộc chiến. Cả ba người Long Vương, Phượng Hoàng lẫn Thiên Hậu cũng ra tay.

Cứ thế này tất cả sẽ bị rơi vào thế gọng kìm, tất cả chúng ta sẽ chiến bại, bởi ông thấy được chênh lệch số lượng hai bên rất lớn. Long Vương ra lệnh cho đám trưởng lão hợp sức mở ra thông đạo hòng đưa tất cả đào thoát khỏi Tiên tộc. Bọn chúng như biết được gì đó càng chém giết mãnh liệt như. Xác các tộc ngã xuống trên nền cỏ lạnh càng ngày càng nhiều.

Tại trung tâm Huyền Vũ vì dỡ đòn phản kích của chính mình mà cơ thể đã bị đẩy đến cực hạn. Ông đang lảo đảo thì Cùng Kỳ bất chợt xuất hiện trước mắt. Hỏa cầu trong tay Cùng Kỳ chưởng thẳng vào ngực Huyền Vũ khiến ông ngã xuống, nôn ra máu rồi hôn mê, khuôn mặt ông lúc này đã toàn là máu. Cả ba người kia đỡ ông dậy, cả thân người họ đã đến cực hạn rồi, An Dương cùng Sóc Thiên đứng lên che trước hai người.

Ma đế cùng Ma Hậu cười lớn, Ma Hậu mở miệng: “Cao tầng của Tiên tộc, hôm nay các ngươi phải bỏ mạng lại đây thôi.”

Thiên Đế tuyệt vọng nghĩ: “Giá như ta có thể sử dụng Sinh Mệnh Lưu Chuyển một lần nữa thì tốt quá.”

Chợt một thứ rớt ra từ trong áo của Huyền Vũ, ông cầm lên xem nó, kinh ngạc thốt lên: “Đây là trục truyền tống… Có ba tia sáng, là địa phẩm trục truyền tống.”

Trục truyền tống bình thường có thể truyền tống đồ vật nhỏ, linh phẩm trở lên có thể truyền tống một người, còn cái này là địa phẩm, có thể truyền tống tối đa ba người.

Ông nhìn hai thân ảnh đang chắn phái trước, lại nhìn đến Huyền Vũ đang hôn mê, không nghĩ ngợi nhiều, ông cất giọng: “Nhị ca, tam ca mau tới đây đỡ đại ca.”

Hai người đồng loạt quay lại vô thức đỡ lấy Huyền Vũ, họ liếc qua trên bàn tay Thiên Đế.

“Là truyền tống trục… Địa phẩm.” Cả hai đồng thanh kinh ngạc.

Cùng lúc đó ba đạo thân ảnh kia cũng nhìn về phía này, Cùng Kỳ nhanh chóng mở miệng: “Truyền tống trục,… Bọn chúng muốn đào thoát, nhanh chặn chúng lại.”

Hắn vừa dứt lời Ma đế nhanh chóng thi triển ma pháp đánh về phía bốn người.

Thiên Đế sử dụng ngay truyền tống trục hướng về phía ba người họ, ông mỉm cười nói với Sóc Thiên và An Dương trước khi họ biến mất: “Tồn vong của Tiên tộc giao lại cho các huynh.”


“Tư Liệt đệ…” Hai người chưa kịp ngăn cản thì nơi của bọn họ xuất hiện không gian truyền tống, ba người nhanh chóng biến mất.

… 

Ở ngoài lãnh địa Tiên tộc, đội quân cả ba tộc lúc này đã rút lui gần hết qua thông đạo, chỉ có một vài tốp hi sinh thân mình chặn hậu. Ở dưới nền cỏ lạnh là xác của binh lính xuất thân từ khắp các tộc, không phân biệt tiên – ma.

Có một thân ảnh vẫn hướng về phía trung tâm lo lắng: “Xin chàng! Xin chàng hãy bình an thoát nạn.”

Thiên Hậu định quay đi thì một luồng sáng của truyền tống trận hiện ra trước cửa thông đạo, đó là Sóc Thiên, An Dương và một thân ảnh nữa, nhìn thấy thân ảnh yếu ớt đó bà vội phi về phía người đó, ôm chầm lấy người đó rơi lệ: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Chàng không sao, tốt quá rồi.”

Hai người kia đỡ lấy vai nhau nhìn về phía Thiên Đế, cả người ông run rẫy dữ dội, miệng còn lẩm bẩm: “Đại ca… Đại ca.”

Ông kích động quá độ, nhắm mắt ngất đi.

“Phu quân! Chàng sao vậy, phu quân…” Thiên Hậu lay lay Thiên Đế rồi nhìn về phía hai người kia, thấy sắc mặt họ cũng đang vô cùng khó coi nhìn về phía trung tâm.

Đến giờ chuyện xảy ra quá nhanh lúc nãy khiến họ vẫn còn thẫn thờ.

Lúc đó Huyền Vũ đã thức dậy kịp thời ngay lúc truyền tống, ông đẩy Thiên Đế ra, dúi vào tay Thiên Đế Thuận Thiên Kiếm, cầm lấy truyền tống trục hướng về ba người.


Tại trung tâm lúc này, cả hai người Ma đế, Ma Hậu nhìn về phía xa, sắc mặt rất khó coi, Ma Hậu mở lời: “Chết tiệt, không ngờ lại để chúng thoát như thế.”

U Minh kiểm tra thân thể đã dính rầy máu của Huyền Vũ thấy ông vẫn còn một hơi thở, hắn thở phào nhẹ nhõm quay lại nói với hai người: “Không sao, bắt sống được Huyền Vũ đã coi như thắng chín phần rồi.”

“Tại sao ngươi lại cần hắn sống?” Cùng Kỳ khó hiểu hỏi. Chẳng phải mọi Ma Đế đều muốn diệt trừ bọn họ sao.

Ma Đế cười lạnh: “Cái này a… Các ngươi sẽ sớm biết thôi, chẳng bao lâu nữa Ngài sẽ lại giáng lâm, đến lúc đó tiên giới này, thậm chí là tam giới sẽ do ma giới chúng ta làm chủ.”

“Ngài” trong miệng hắn là ai? Cùng Kỳ cũng không có ý tìm hiểu. Ma đế lại điềm đạm hỏi: “Còn con chuột Nguyên Đồ thì ngài định xử lý ra sao? Hắn hẳn là đệ tử của ngài.”

“Cái này ngươi không cần lo, bản thân hắn vốn là người tiên giới mà lại tu luyện lam hỏa của ta chắc chắn nguyên hồn của hắn sẽ sớm bị tan nát thôi” Cùng Kỳ trả lời với giọng đầy tự tin, kẻ quá tham lam kết cục luôn chỉ có một mà thôi.

Trận pháp lúc này đã bao trùm toàn bộ Tiên tộc, còn rất nhiều người chạy trốn không kịp, trận pháp này ảnh hưởng mạnh tới cả kết giới bảo vệ Tiên tộc, từ đó dẫn tới rất nhiều đoàn binh của ma giới xâm nhập, gây ra tràng cảnh giết chóc vô tận.

Họ bị bọn chúng bắt lại tra tấn vui đùa rất tàn bạo như thể trả lại cho bao năm thua cuộc vậy, bị nô dịch, lao động khổ sai khiến cho oán khí tràn ngập khắp Tiên tộc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.