Đọc truyện Minh Hoa Thiên Tuệ – Chương 12: Điệu hổ ly sơn
Trong một khu rừng u tối, người đàn ông mang chiếc mũ hoàng kim đang đỡ lấy người đàn ông mặc long bào, người đàn ông mặc long bào cánh tay đầy máu, có nơi thịt còn bị đen đi do ma khí tác động, người đàn ông mang mũ hoàng kim mở miệng: “Cố lên lão ngũ, cậu làm được mà, gắng chút nữa thôi.” Huyền Vũ nghẹn ngào động viên, vừa cố gắng chùi đi vết máu đen trên người người đàn ông mặc long bào.
“Vô ích thôi đại ca, đệ đã thử mọi biện pháp rồi nhưng độc này càng ngày càng ăn sâu hơn… Khốn khiếp.” Lê lão ngũ nhịn đau chửi một tiếng. Vết thương này đã phá nát tiên căn của hắn, nếu chết ở nhân giới sẽ không thể trở về tiên giới dù cho bao nhiêu lần luân hồi.
“Đệ… có thấy rõ bọn chúng không?” Huyền Vũ gặng hỏi.
“Không, bọn họ ra tay quá nhanh, chỉ biết là người ma giới nhưng… Hình như là một kẻ sử dụng lam hỏa, nếu đệ không bị thanh đao của hắn hấp thu tiên lực thì đệ đã thắng rồi. Xin lỗi đại ca, đệ vô dụng quá.” Hắn thở hổn hển nói.
Lão ngũ hận mình thật bất lực, ông bắt đầu thở hổn hển: “Không xong rồi… đệ sắp không được rồi…”
“Mở mắt ra… Lão ngũ… Mở mắt ra nhìn ta nè…” Huyền Vũ lắc lắc khuôn mặt của lão ngũ, bất lực cùng sợ hãi kêu.
Lão ngũ dùng thần thức cuối cùng của mình níu lấy cánh tay Huyền Vũ, ông đặt vào đó thanh kiếm vàng kim, trên có khắc một chữ “Thuận”, giọng như trăn trối: “Đệ… Không qua khỏi kiếp này rồi. Đại ca, xin huynh… Xin huynh hãy bảo vệ gia đình ta, bảo vệ tiên tộc, ta… Ta… Ta…”
Cánh tay hạ xuống, mắt vẫn mở, ông trút hơi thở cuối cùng. Huyền Vũ nắm chặt nắm đấm lại, dùng tay che mắt cậu ta. Ôm lấy cậu ta một hồi, ông đặt cậu ta xuống thảm cỏ, dùng tiên lực đào một hố to, nhẹ nhàng đặt thân xác lão ngũ xuống lấp hố lại. Ông viết nên bia mộ: Thiên Tướng của tiên giới, Lợi.
Ngắm nhìn ngôi mộ lần cuối, ông quay đi. Ông vừa bay vừa ngẫm nghĩ: “Kẻ nào? Tại sao chúng có thể biết tung tích của lão đệ, tại sao… Chúng lại ra tay với lão đệ? Lam hỏa sao… Không ổn, trúng kế rồi… Điệu hổ ly sơn.”
Ánh mắt thâm trầm, ông xếp các ngón tay, thi triển pháp thuật liên hệ với tiên giới, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời, không chần chừ nhiều nữa, ông ngự không phi hành về nơi đặt tiên môn (Cửa ra vào giữa tiên giới và nhân giới đặt tại Tiên tộc, tiên nhân muốn đi qua đó phải gánh chịu thiên phạt hoặc áp chế tu vi bản thân xuống trong mức cho phép) ở phía chân trời.
Ông nghĩ ngay đến hình bóng một kẻ, bực tức lạnh giọng: “Chết tiệt! Không ngờ Tiên tộc ta có chuột.”
Sau đó vội tăng tốc.
…
Hai tiếng nói yếu ớt vang trong đêm mưa: “Tư thúc, thúc thả ta xuống, ta muốn phụ thân.”
Trên đường đi ba người đã trốn được biết bao lớp cường giả ma tộc, đã gần đến ma môn (Giống tiên môn).
Tư thúc khống chế giọt lệ sắp rơi của mình, cứng rắn lên tiếng: “Xin lỗi hai đứa, họ có lẽ… Đã không còn nữa rồi.”
Thiên Tuệ hét lên: “Không con không tin, thúc mau thả ta xuống để ta tìm phụ thân, phụ thân ta rất lợi hại, phụ thân ta sẽ bảo vệ ta.”
Chợt Tư thúc dừng lại vì thấy đoàn người phía trước, ông vui mừng lên mặt: “Cơ Mật, là cậu đấy à, chúng tôi đã tới rồi đây.”
Chợt ông phát hiện đám người mặt áo ma cung, hoảng hốt như đã ngộ ra điều gì đó, quát: “Ngươi… Ngươi là… Chủ nhân chưa từng đối xử tệ với các người mà… Tại sao… Tại sao ngươi lại phản bội ngài?”
Ông không thể tin được con người đang đứng trước mắt mình.
Đình Cơ Mật nhết miệng cười khoái trá: “Như ngươi thấy, chậc chậc, ta phát chán cái cảnh yên bình thơ mộng ấy rồi. Ta không thờ một kẻ phế nhân chỉ biết sống an nhàn làm chủ nhân, chủ nhân của ta phải là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, chỉ người như Ma Đế bệ hạ mới xứng là chủ nhân của ta.”
Nói rồi vỗ tay cho tốp người nữa tiến vào chặn hậu, hắn tươi cười dụ dỗ: “Các ngươi không còn chỗ trốn đâu… Minh Hoa quận chúa, ngài có muốn gặp lại phụ thân mình không, đi theo ta ta sẽ dắt ngài về với phụ thân.”
Khuôn mặt Cơ Mật lúc này toát lên vẻ từ ái của bậc trưởng bối, nhưng lại khiến ba người lạnh thấu xương.
Lũ lính kia xuất hiện đã làm Tư thúc hơi lạnh trong lòng, hiển nhiên đó toàn là lính của Lệ phủ, bọn chúng trong ứng ngoại hợp hòng tiêu diệt toàn bộ Lệ phủ và La phủ.
Tư thúc tung hỏa diễm đánh về một phía, ôm hai đứa bé phi ra khỏi vòng vây, cảnh tượng ấy khiến Cơ Mật bất ngờ, nhưng ông phản ứng nhanh lẹ, tụ lôi điện bắn về phía hông của Tư thúc nhưng Tư thúc vẫn cắn răng chạy tiếp, thấy vậy hắn ra hiệu đuổi theo. “Đã vậy thì xuống cùng phụ thân các ngươi nào.”
Cười hừ lạnh một tiếng, ông nhìn qua đứa bé bên cạnh mình vừa xuất hiện: “Đình Phong, giết chúng.”
Đứa bé ẩn mình vào màn đêm đen.
“Ta cũng nên trở về bẩm báo rồi nhỉ.”
Nói rồi hắn ta quay lưng về phía hoàng cung
Tư thúc cảm thấy không chạy kịp nữa, ông bèn đặt hai đứa bé xuống, chỉ vào cánh cổng lớn ngoài rừng, dặn: “Các con có thấy cánh cổng kia không, qua được đó các con sẽ an toàn. Nhớ đừng quay đầu lại, dù có nghe thấy âm thanh nào cũng không được quay đầu, nghe không?”
Nói rồi ông đặt lên người hai cô một loại ma pháp nào đó.
Minh Hoa lúc này khóc rống lên, ôm lấy Tư thúc: “Không, con không đi, lần này con phải ở với thúc.”
Tư thúc nghẹn ngào xoa đầu cô bé, ông đẩy hai cô ra, đỡ lấy chưởng lực phi tới, quát: “Nhanh Thiên Tuệ, dẫn Minh Hoa đi ngay.”
Vừa nói xong có rất nhiều cường giả bất đầu xuất hiện. Thiên Tuệ thấy thế vận khí khiến cơ thể mình khỏe hơn, kéo Minh Hoa chạy đi, Minh Hoa khóc lớn hơn: “Tư thúc… thả ta ra…”
Tiếng khóc bi thương vang vọng bên tai ông nhưng ông không hề quay đầu lại. “Ta sẽ luôn ở phía sau ngài, quận chúa.”
Minh Hoa vùng vẫy nhưng cô vẫn bị Thiên Tuệ kéo đi.
Không còn nghe thấy tiếng la hét nữa, Tư thúc lúc này mới thở phào lau đi vết máu ở khóe miệng, ông bắt đầu vận hỏa diễm đánh về phía các sát thủ kia, có những người có ý định vượt qua ông để chạy đến chỗ các cô bé, ông tạo tường lửa chặn lại: “Muốn qua sao, bước qua xác ta đã.”
Có một tên trong chúng nói lớn: “Các huynh đệ, tập hợp ma pháp tấn công về phía hắn.”
Từng đạo ám thủy lưu, ám hỏa diễm, lôi điện, phong nhận… Phóng về phía bức tường, các đòn tấn công cứ liên tục liên tục dồn dập khiến bức tường yếu đi, Tư thúc đã trào máu miệng, các vết thương năm xưa lại một lần nữa đau nhói lên, tứ chi bắt đầu chảy máu, ông chợt chửi một tiếng: “Các ngươi nên về luyện tập thêm nữa đi, lũ nhãi ranh các ngươi nghĩ mình có thể qua sao, nằm mơ…”
Đột nhiên một phía bức tường lửa bị hở ra, có một thân ảnh xông vào, hắn triệu hồi những cột đất đá đánh thẳng vào người Tư thúc, Tư thúc ngã ra xa phun một ngụm máu, bức tường lửa tắt hẳn. Các sát thủ thấy vậy đồng thời vượt qua, Tư thúc vẫn đứng lên tạo lại tường lửa chặn vài tên lại, nhìn về phía bóng đen kia, mắt, mũi nhỏ những giọt máu, gầm gừ: “Đình Phong.”
Lệnh bài triệu tập binh lính luôn để trong phòng Minh Hoa quận chúa, không còn nghi ngờ gì nữa, tên nhãi này là gián điệp. Nhưng là kế hoạch của ai mới được chứ? Tư thúc cũng không định biết nữa, ông chỉ cần cầm chân lũ này đủ để hai cô bé chạy được thôi.
Bóng đen lặp lại đòn tấn công vừa rồi khiến Tư thúc văng xa, đầu đập vào hòn đá. Ý thức sắp tắt dần, lúc này ông nhớ lại những thời gian chung sống ở Lệ phủ: cô bé gái xinh đẹp mũm mỉm lúc nào cũng bắt ông tìm cái này tìm cái kia, ông luôn sẵn sàng làm mọi việc để đổi lấy nụ cười của cô bé, lại nói đến U Lệ chủ nhân cưu mang khỏi sự nhập ma, những người trong Lệ phủ thân thiện, những thứ đó khiến cho Tư thúc càng ra sức thêm.
Ma pháp ông thi triển cho phép hai cô bé có thể ẩn mình, vượt qua đám lính canh gác ở ma môn để tiến vào nhân giới.
Lúc hai cô bước chân qua đó trước các đám binh lính không hay biết thì ông ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đỏ hồng, mỉm cười: “Xin lỗi quận chúa… Lão nô không thể chăm sóc cho người nữa rồi.”
Tư thúc từ từ khép mắt lại, ông đánh một giấc thật dài trên thảm cỏ đỏ rực, ở khóe môi còn vươn lại nụ cười tiếc nuối.
Ma lực trong thân xác lạnh lẽo ấy tắt hẳn, Đình Phong nhìn vào thân xác ấy như muốn nhớ ra cái gì đó, nhưng cậu lại bước qua xác ông mà đi cùng đoàn người về phía cánh cổng. Đám lính canh chặn bọn họ lại, hai bên lời qua tiếng lại với nhau nên Minh Hoa cùng Thiên Tuệ lại có thêm chút thời gian.
…
Bên lề:
Minh Hoa đang nắm áo tác giả, khuôn mặt ngài đầm đìa máu, kính vỡ, mắt thâm.
Minh Hoa: Con mẹ nó, trả thù tư.