Đọc truyện Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính) – Chương 4: Mạn Đà La
Bây giờ Thương Hoán rất không hài lòng, nhắm mắt lại liền hiện ra đôi mắt tuyệt mỹ của người kia, mở ra liền không nhìn thấy nên chán nản không chịu được. Đang buồn bực, hắn lại bị phụ thân gọi về nhà chính, nói có việc. Khi trở lại nhà chính Thương gia, hắn liền thấy trong nhà bị một đám quân đội vây quanh, thật vất vả đi vào thì thấy phụ thân ngày thường vẫn vênh váo tự đắc nay lại đứng trong đại sảnh, trước mặt là một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi. Trên người thiếu nữ mặc một bộ y phục phục cổ tơ lụa màu đen, cúc áo đính thành một hàng hơi nghiêng, trên tơ lụa màu đen thêu một đóa Mạn Đà La lớn đỏ như máu, phía dưới là một cái quần jean thâm sắc màu đồng, dẫm lên một đôi giày cao gót màu đen nạm ru-bi. Tóc của nàng vừa đen vừa dài, phân tán trên bờ vai, phần tóc trên đỉnh đầu được búi bằng một chiếc trâm cài có đồ án chiến trận sáng như ánh trăng mà hắn mới chỉ được nhìn thấy trên đầu các thiếu nữ cổ xưa trong quang điện, đó là gia huy của gia tộc Johnson ở Tu la giới. Cổ tay nàng mang một chiếc vòng phỉ thúy trong suốt, được bộ y phục màu đen làm tôn lên trông càng thêm linh động, chỉ cần nhìn vào một chút liền biết nhất định vật ấy không phải vật bình thường.
Thiếu nữ một tay chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ gò má của mình, trên móng tay nàng thoa một lớp phấn màu vàng nhàn nhạt, kết hợp với đôi mắt màu nâu to tròn của nàng trông rất dễ nhìn, lộ ra một vẻ tuyệt sắc. Đột nhiên, Thương Hoán cảm thấy hắn đã từng thấy thiếu nữ này ở đâu nhưng xác thực đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
Thanh âm thanh nhã của thiếu nữ vang lên: “Gia chủ Thương gia không cần để tâm, chỉ là kiểm tra theo thường lệ thôi.”
“Quân thống nói gì vậy, đây là điều mà chúng tôi phải làm.” Gia chủ Thương gia lạnh nhạt, vẻ mặt không có biểu tình gì.
Thiếu nữ cười nhạt, không tiếp lời.
“Báo cáo quân thống,” Một tên quan quân đi tới chào theo kiểu quân lễ “Tất cả bình thường, không có gì khác thường cả.” Âm thanh vang dội vang vọng trong đại sảnh.
“Hừm, thu đội.” Thiếu nữ nói.
“Tuân lệnh” Quan quân hành lễ lần thứ hai “Thu đội!” Mệnh lệnh vừa ra, quân đội liền lui ra.
Thiếu nữ đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua gia chủ Thương gia thì dừng lại, không nhìn hắn “Chuyện như vậy, ta không hy vọng phát sinh nữa, nếu có lần sau chỉ sợ gia chủ Thương gia không có vận khí tốt như vậy nữa đâu.” Một ánh mắt cảnh cáo nhàn nhạt bay tới, hai ngón tay cầm một quả cầu thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng dùng sức nắm một cái liền nát, buông tay ra, mảnh vụn rơi xuống đất, nàng nhanh chân rời đi.
Nàng đi rồi, gia chủ Thương gia hầu như tê liệt trên mặt đất.
“Phụ thân?” Thương Hoán tiến lên dìu hắn muốn hỏi, hắn lại lắc đầu một cái ra hiệu cho nhi tử không nên hỏi nữa. Thương Hoán yên lặng, hắn biết có những lúc không biết mới là tốt nhất.
Tuy nhiên thật bất ngờ, thiếu nữ trẻ tuổi như thế dĩ nhiên lại là một quân thống?
Họ tên Phồn Dạ Johnson, đời thứ bốn của gia tộc Johnson, tuổi tác không biết, chưa kết hôn, cha không rõ, mẹ không rõ, nơi sinh ra không rõ, quan hệ trực hệ cơ mật.
Một phần tư liệu như vậy làm cho vị tân nhậm quân thống này trở thành một sự tồn tại thần bí, duy nhất có thể xác định chính là thân thủ của nàng tuyệt vời, sức mạnh cường đại, hơn nữa thủ đoạn cao siêu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một tia nhược điểm, hoàn mỹ không giống người.
“Phụ thân con đã trở về!” Phồn Dạ về đến nhà liền nhào vào thư phòng “Mọi chuyện con đã làm xong rồi! Mau nói cho con biết cha ở đâu?” Mở ra cửa thư phòng liền nhìn thấy Tư Thần đang nghiêm túc ngồi chỗ đó xem văn kiện “Ồ? Ca? Phụ thân đâu?”
“Cha ngoắc ngoắc ngón út, phụ thân đã chạy đi rồi.” Tư Thần bất đắc dĩ, phải nói là cha truyền tin tới, nói thật nhàm chán nha, đến đón em đi! Tên phụ thân không biết tiết tháo kia của mình liền vui vẻ chạy tới “Không tiết tháo!”
Phồn Dạ bình tĩnh nhìn hắn, nháy mắt một cái “Ca có trinh tiết?”
“Phí lời!” Tư Thần quát nàng.
“Tư Thần…Ngủ không được, cùng em…” Ở bên cạnh cửa lộ ra một cái đầu nhỏ.
Tư Thần lập tức ném văn kiện trong tay nhào tới, “Đến đây, đến đây, ngoan, anh ngủ!” Ôm vợ yêu của mình đi mất.
“Cái này gọi là có trinh tiết?” Phồn Dạ ngồi ở trên bàn bất đắc dĩ lắc đầu, muốn nói đặc điểm của nam nhân Âm gia nhà nàng thì chính là quá đau vợ, nàng lúc nào mới có thể gặp được một người như thế đây? Quên đi, hiện tại người đàn ông tốt đều chết hết, nàng vẫn là yêu cha thân ái của nàng đi! (Phồn Dạ nha, ngươi liền thật không sợ phụ thân nhà ngươi diệt ngươi nha!)
*************************************************
Long Ngọc mơ một giấc mơ, lúc này cậu biết rõ đó là một giấc mơ.
Đó là, cậu cùng Âm Nhã Diệc ở bên nhau nhưng chưa có kết hôn thì bởi vì các loại lý do mà lại tách ra, Minh vương rất bận, Minh giới khi đó có rất nhiều chuyện, có rất nhiều người bất mãn với cậu, cậu không muốn trở thành trở ngại của Nhã Diệc, cũng không muốn trở thành phiền phức của hắn, vì thế cậu rời đi, trở lại toàn nhà nơi mà cậu sinh ra lớn lên, vui sướng ngắn ngủi, thống khổ rất nhiều, Ngọc trang ( thôn trang, điền trang).
Bên trong tên của cậu có một chữ Ngọc, có người nói là đầu tiên có Ngọc trang rồi mới có cậu, mà chỉ có cậu biết, là trước tiên có cậu, sau mới có cái thôn trang này. Cái thôn trang này là nhà giam giam cầm cậu, coi như lúc trước dựng lên nó Long Tĩnh không muốn thừa nhận, nhưng đối với Long Ngọc thì đây chính là nhà giam, mai một cậu khi còn ấu thơ, hủy diệt cậu khi trở thành thiếu niên, cậu có rất nhiều lần suýt chết ở chỗ này. Trước mười ba tuổi thân thể cậu suy nhược thường xuyên sinh bệnh, sau mười ba tuổi vì sống còn mà cậu bắt đầu luyện cổ độc, lấy thân thể của mình làm bình chứa, nhận hết các loại dằn vặt, cuối cùng cậu còn sống, khi đó cậu bất luận là tâm linh hay thân thể đều vặn vẹo không ra hình thù gì, hỗn loạn không thể tả, cả ngày sống trong mơ mơ màng màng, hàng đêm sênh ca (ca hát),vốn tưởng rằng sẽ như vậy mãi cho đến khi chết đi nhưng mà cố tình cậu lại gặp Nhã Diệc. Từng thương tổn, từng từ chối, nhưng người đàn ông kia vẫn đi đến, từng chút từng chút làm cậu ấm áp, để cho cậu biến trở về bình thường, để cậu luân hãm vào bên trong một loại độc gọi là Âm Nhã Diệc, không cách nào tự kiềm chế…
Mà hiện tại cậu lại trở về Ngọc trang, nhưng không giống ngày xưa, nhìn những con cháu run lẩy bẩy kia, cậu lạnh lùng nở nụ cười, như cũ trở lại cái sân lúc trước, trải qua cuộc sống của mình. Người đều là đến rồi đi, đi một nhóm rồi lại đến một nhóm, từng ngày từng ngày như thế, con cháu tóc trắng xóa mà cậu vẫn đẹp trai như thanh niên, khi con cháu xuống mồ thì cậu vẫn phong thái không thay đổi như trước, chắt chít già nua thì thời gian vẫn không lưu lại một chút vết tích nào trên người cậu. Long gia vừa cung phụng cậu như thần phật lại vừa sợ hãi cậu như yêu ma.
Khác thường vì là yêu (yêu quái chứ không phải là tình yêu nha) không phải đồng loại của ta. Đây là lời lẽ chí lý của nhân loại.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Long gia bắt đầu muốn giết cậu, mà cậu ở đây bất quá hai trăm năm mà thôi, các loại đạo sĩ thầy trừ ma đều không có cách nào bắt cậu, sau đó có một vị hòa thượng có pháp lực siêu cao dùng một viên xá lợi tử (tro xương nhà Phật) niêm phong lại pháp lực của cậu, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn pháp lực của cậu chứ không có cách nào giêt chết cậu. Không có pháp lực cậu cũng không phải loại người có thể để cho con người bắt nạt, coi như không có cách dùng pháp lực thì tay không cũng có thể giết chết nhân loại. Mang trong mình huyết thống Tu La, cậu không phải là thiếu chủ Long gia gầy yếu trong ký ức kia nữa, cậu giết rất nhiều người, bao nhiêu thì cậu cũng không nhớ rõ nữa, cậu chỉ biết bên trong thôn trang không còn người có họ Long, ngoại trừ cậu Long gia không còn hậu nhân nào nữa.
“Bọn họ là ngươi giết?” Khi đó có người hỏi cậu như vậy, người kia không giống những người khác, rất cường đại, khi đó cậu không phải là đối thủ của người kia.
“Là ta.” Cậu lại không sợ.
“Bọn họ là người thân ruột thịt của ngươi, ngươi thế nhưng lại giết bọn họ?” Người kia tựa hồ rất tức giận.
Cậu lại nở nụ cười “Tại sao ta không thể giết bọn họ? Chỉ cho phép bọn họ giết ta sao?”
“Đừng có mà tìm lý do cho những tội ác của mình, chung quy người là ngươi giết!” Người nọ cầm kim xích đánh về phía mi tâm của cậu, hòa thượng đem xá lợi tử niêm phong ở trong mi tâm cậu, bởi vậy mi tâm liền trở thành điểm chí mạng của cậu, một đòn kia nếu đánh vào người thì cậu ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có, sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.
“Ngươi cũng không phải đang tìm lý do cho hành động giết người của ngươi sao?” Cậu nhàn nhạt nói, mắt phượng dài nhỏ trừng trừng nhìn người đang phi thân đánh tới kia “Thế gian này không phải chỉ là thế giới của loài người, nó là của vạn vật, người giết súc vật vô tội, ta giết người liền có tội, tự giết lẫn nhau có thể, ta giết người liền không thể được, nếu không phải bọn họ một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết thì làm sao bọn họ lại phải đền bằng mạng của mình? Ngươi chưa từng nghe qua nhân quả tuần hoàn báo ứng sao?” Kim xích cách mi tâm của cậu chỉ kém một phần liền dừng lại, kim xích trong tay người kia bị một bàn tay ôn hòa chặn lại, thánh vật của Phật môn kim xích kia cứ thế mà hóa thành bụi trần bị gió mang đi.
“Thê tử của ta là người mà ngươi có thể làm bị thương sao, bị thương hắn dù chỉ một chút thì ngươi sẽ phải đền bằng tính mạng toàn bộ tộc nhân của ngươi.” Khác với thanh âm ôn hòa của người kia, lời nói của Âm Nhã Diệc tràn đầy nhẫn tuyệt (tàn nhẫn và tuyệt tình) lạnh lẽo, lật bàn tay một cái người kia liền biến mất trong không khí, đi đâu Long Ngọc cũng không quan tâm, chỉ là nhìn bóng lưng của người trước mặt. Nhã Diệc quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như thường ngày, ôn nhu ôm lấy cậu “Nhớ ta không?” Â, thanh cũng vẫn ôn nhu như vậy, giống trong quá khứ.
“Nhớ…” Một chữ đó là bao nhiêu tưởng niệm, tách ra lâu như vậy vẫn như cũ nhớ đến hắn.
“Chúng ta thành thân đi, ta muốn đem ngươi cột ở bên người, cùng sinh cùng tử, cùng đi hết đời này” (vì hiện đang ở trong giai đoạn cổ trang nên ta sẽ để xưng hô là ta- ngươi, khi nào về hiện đại ta sẽ để lại anh-em như cũ). Nhã Diệc rất kiên định, bọn họ đã bỏ qua một đời, không nuốn bỏ qua đời này nữa.
“Được.” Một chữ ‘được’ kia cũng là kiên định như vậy, coi như không có kiếp sau thì như thế nào? Chỉ cần cùng với hắn liền được rồi, thật sự được rồi!
Bọn họ cử hành hôn lễ rất long trọng, báo cho lục giới, để tất cả mọi người biết, từ đây Minh giới có Minh hậu. Đương nhiên cũng có người cản trở, cậu cũng chứng minh thực lực của chính mình, mang theo chiến kỵ (kỵ binh cưỡi ngựa) của gia tộc Johnson của Tu La giới san bằng tất cả lời đồn, tay cầm chiến kích (Kích: Loại vũ khí này được dùng như vũ khí quân sự từ thời nhà Thương cho tới triều đại nhà Thanh. Kích có cán dài và lưỡi bằng kim loại uốn cong nhọn trên đỉnh) chém xuống đầu lâu của kẻ phản loạn, để tất cả mọi người biết, có thể đứng ở bên người Minh vương chỉ có cậu, không muốn sống đều có thể đến khiêu khích.
Nhã Diệc khi đó cũng vội vàng xây dựng cung điện cho cậu, đối với lời chỉ trích của mấy giới khác, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Lão bà ta cao hứng liền được rồi, hắn không cao hứng, ta liền không cao hứng, hậu quả các ngươi biết rồi đấy.”
Danh tiếng Minh vương thê nô được truyền ra bắt đầu từ khi đó.
Nhã Diệc kiến tạo một tòa cung điện xa hoa nhất lục giới, gọi là Mê Di điện, hoàng kim làm gạch, bạch ngọc làm ngói, tử tinh làm sàn, minh châu là đăng, bảo châu xếp lại thành mành, lưu ly là song cửa, một chiếc giường mềm mại vô cùng lớn, dùng lông của kỳ trân dị thú làm thành đệm chăn, ngà voi to lớn làm thành cả cái giường, gối ôm, gối đầu mềm mại đặt ở trên giường, tơ tằm màu đỏ, trắng làm màn buông xuống, bên trong màu đỏ có màu trắng lấp ló tạo thành một vẻ đẹp không thể tả. Hai ngọn đèn làm từ thủy tinh hồng lấy từ cung điện của Long Vương được điêu khắc tinh tế, bên trong nạm một chuỗi dạ minh châu. Đèn lồng treo ở dưới mái hiên Mê Di điện, làm đỏ cả đêm đen, chiếu ra một mảnh mê ly, tám phía của đèn lồng mang theo những chiếc chuông gió, to nhỏ không đồng đều, số lượng không giống nhau, gió vừa thổi liền phát sinh một trận tiếng nhạc, làm như có người đang ở bên tai nói hai chữ, yêu ngươi.
Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi (vì đêm xuân quá ngắn mà đau khổ, có thể hiểu là con người ta đang đắm mình trong hạnh phúc cảm thấy thời gian trôi qua thật mau), từ đây quân vương không lâm triều.
Có người nói Minh hậu chính là gieo vạ, làm cho Minh vương vốn vượt qua cả tiêu chuẩn thánh minh bỗng trở thành hôn quân.
**********************************************
Long Ngọc tỉnh lại từ trong lồng ngực Âm Nhã Diệc, nhìn người trước mắt ngủ say không phòng bị như một đứa trẻ, trong lòng ấm áp, vươn ngón tay nhẹ nhàng phác họa từng đường nét của hắn. Cuộc sống như vậy đã trôi qua bao lâu? Rất lâu đi, dài đến nỗi cậu không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là sau khi bọn họ kết hôn, vượt qua thời kỳ hỗn loạn lung tung, sau đó cuộc sống của bọn họ lại bắt đầu trở nên bình thản. Sau khi nhi tử trưởng thành bọn họ liền đem sự vụ của Minh giới ném cho nhi tử còn bọn họ lại chạy tới Nhân giới chơi, ẩn đi khí tức trên ngừoi chạy đến quốc gia cường đại nhất gây rối.
Hai người bọn họ, cùng tham gia khoa cử, một người thi văn, một người thi võ.
Nhã Diệc tài trí hơn người, học phú năm xe (ý nói kiến thức anh rất nhiều), trời sinh ôn hòa nho nhã, thi đình thì ngay lập tức được hoàng đế lúc đó coi trọng, ban cho các loại chức vụ như tướng quốc (chức tể tướng, tương đương với chức vụ bộ trưởng hiện nay) để lấy lòng, mà Nhã Diệc lại vẫn luôn là bộ dáng quân tử chi giao nhạt như nước (thái độ thờ ơ lạnh nhạt), làm hoàng đế vừa yêu vừa hận.
Mà Long Ngọc võ nghệ cao siêu, chiến lược uyên bác, thành tướng quân trẻ nhất và cũng là yêu mị nhất, lập tức lọt vào mắt xanh của ba vị Vương gia, lôi kéo các loại, thủ đoạn các kiểu mà cũng không thể bắt được người, một câu, vị trí hiện tại của Vương gia không đủ cao dẫn tới ba vị Vương gia có tâm mưu phản.
Dưới sự nhắc nhở của vị tướng quốc trẻ nhất, hoàng đế phát hiện tâm tư mưu phản của ba vị Vương gia, ác đấu giữa quân thần huynh đệ là không thể tránh được, mà hai kẻ cầm đầu lại ngồi ở một bên uống trà cắn hạt dưa xem cuộc vui.
Phi, ai bảo ngươi đánh chủ ý vào lão công (lão bà) ta!
Kết quả là, nhân giới đại loạn, Thiên đế của Thiên giới ngay cả tâm tình muốn giết hai tên này cũng có. Các ngươi không thể không tẻ nhạt như thế không? Sao lại nháo như vậy a!
Những trận đại loạn sau khi thái bình thịnh thế của nhân giới đều không thể thoát khỏi quan hệ với hai người này, vì lẽ đó chỉ cần nhân giới có động tĩnh, mấy giới khác đều sẽ hỏi, hai tên kia lại chơi cái gì?
Âm Nhã Diệc mở mắt ra, nắm lấy ngón tay đang xoa đến xoa đi trên mặt, đặt ở bên môi hôn. Long Ngọc cười nhìn hắn, tháng ngày cứ trôi qua như vậy cũng không tồi, hơn nữa trong trường học có người cho cậu chơi, nghĩ đến một nữ nhân nào đó ngực lớn nhưng lại không có đầu óc, trên môi lại nổi lên ý cười tà ác. Dám trêu chọc đến Bổn thiếu chủ liền muốn gánh vác được hậu quả!
Âm Nhã Diệc nhìn vợ yêu nhà mình cười xấu xa liền biết có người muốn xui xẻo rồi, đem người kéo về phía lồng ngực của mình, hôn miệng, tắt đèn, ngủ! Quản người khác chết hay sống đâu! Vợ yêu cao hứng là quan trọng nhất! (ngươi cái thê nô!)